Edit: Kate
Vì thế hai người bắt đầu lén lút hẹn hò.
Nói lén lút hoàn toàn không nói quá bởi vì bọn họ mặc dù hẹn hò, ở cùng một nhà, cùng đi làm, cùng tan tầm nhưng chưa từng một lần đi vào công ty hoặc đi ra cùng nhau.
Lúc ở công ty, hai người vẫn luôn giữ khoảng cách, xưng hô vẫn là lão bản và Phàn thư kí, nhưng thái độ ở trong và ngoài cánh cửa thì hoàn toàn khác nhau.
Lúc ở ngoài đương nhiên phải giữ khoảng cách để bảo vệ cô, còn sau khi đóng cửa lại thì ….
“Lão bản, anh đừng làm như vậy.”
“Làm cái gì?”
“Giở trò với em, đây gọi là quấy rối tình dục.”
“Em là bạn gái của anh.”
“Bây giờ đang trong giờ làm việc.”
“Vậy sau khi tan tầm về nhà có thể làm như vậy sao?”
Lúc này, Phàn Sở Ngữ đang ngồi ở trên đùi Hạ Tử Kình, tay anh vuốt ve bên hông của cô, môi di chuyển trên tai và cổ cô, làm cho tim của cô đập nhanh như sắp rớt ra ngoài.
Cô nên làm sao với người bạn trai công tư lẫn lộn như anh bây giờ?
Anh gọi cô vào phòng anh, nói là có việc muốn chỉ thị, kết quả khi cô vừa đến gần liền rơi vào trong lòng anh, cùng anh ngọt ngào cãi nhau, tán tỉnh.
Thân là thư kí của anh, anh nói có việc muốn chỉ thị cô đi làm, cô không thể bỏ mặc.
Vì không xác định được anh nói là thật hay giả, lo lắng nếu có việc thật mà cô lại bỏ mặc nhất định sẽ hỏng việc, cho nên…… Aiz, ngoại trừ bỏ mặc anh, cô còn có thể làm như thế nào?
Không thể tố cáo anh lạm dụng chức quyền quấy rối tình dục đi?
Phàn Sở Ngữ bất đắc dĩ, có trời mới biết sức chống cự của cô đối với anh càng ngày càng yếu.
Đầu tiên cả người cô cứng ngắc, khẩn trương đến nổi tim đập nhanh thiếu chút nữa bùng nổ, đến bây giờ thì tuy ngoài miệng nói mấy câu kháng cự nhưng cô cơ bản là đang hưởng thụ khoảng thời gian thân thiết này, càng ngày càng thích sự thân mật của anh.
Đây nhất định là mưu kế của anh, cô dám lấy đầu mình đánh cuộc.
Quan hệ của hai người thay đổi, cô lại chuyển đến sống cùng với anh làm cho cô luôn xấu hổ và phòng vệ. Không phải cô cô ý làm như vậy nhưng do tính cách, cô không tự chủ được mình.
Anh đương nhiên phát hiện cho nên anh cố gắng đùa giỡn, trêu chọc cô, muốn làm cho không khí trong nhà trở nên thoải mái, tự nhiên hơn nhưng kết quả cũng không khả quan.
Sau đó, không biết bắt đầu từ khi nào, anh đổi lại ở trong công ty giở trò với cô. Anh biết ở trong công ty, cô không có nơi nào để trốn, cũng không dám giãy dụa ồn ào, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chơi xấu, sau đó càng ngày càng thích ứng những động tác thân mật của anh.
Đúng là lên thuyền giặc mà …… Nhưng kẻ địch đẹp trai như vậy, lại đối xử với cô rất tốt, còn có thể xuống bếp nấu đồ ăn ngon cho cô, cô cũng không chịu thiệt nha. Trên thực tế, cô còn có cảm giác làm ăn có lời.
“Này!” Phát hiện tay anh càng lúc càng quá mức, tiến vào dưới quần áo xoa bóp bộ ngực của cô, cô vội vàng lên tiếng bảo anh ngưng lại, đồng thời ngăn chặn bàn tay đang tác quái dưới lớp quần áo kia.“Đừng quá mức.” Cô đỏ mặt, thấp giọng cảnh cáo anh.
“Anh muốn em.” Anh khàn khàn nói.
Người này thật sự là……
“Đây là công ty, lão bản, thỉnh tự trọng.” Cô nghiêm túc nói, tuy rằng nói những lời này khi đang ngồi trên đùi anh cũng hơi kì quái.
“Như vậy ở nhà có thể sao?” Anh chờ mong hỏi.
Lại nữa rồi! Phàn Sở Ngữ thở dài trong lòng.
Bọn họ đã sống chung một tháng, cô vẫn không làm cho quan hệ của hai người tiến thêm bước nào.
Không phải cô không muốn, mà là tính cô trời sinh câu nệ thẹn thùng, muốn cô dũng cảm tiến thêm thật sự khó khăn. Hơn nữa anh lại tôn trọng cô như vậy, chưa từng bắt buộc cô — tuy rằng cô biết, anh thật sự rất muốn cô……
Thật ra mấy ngày nay, cô đã quen được anh ôm, hôn, đối với những động tác đó cô cũng có chút cảm giác, nhưng mối quan hệ tình nhân của hai người làm cho cô có chút bất an vì vậy họ mới dậm chân tại chỗ.
Hẹn hò bí mật là quyết định của cô, công khai hay không cũng do cô toàn quyền, anh thậm chí nhiều lần đề nghị hai người đăng kí kết hôn trước, đảm bảo quyền sở hữu của cô đối với anh……
Cho nên cô cũng không hiểu mình bất an cái gì? Chính là lo lắng không thể diễn đạt thành lời.
Đột nhiên trong túi quần anh vang lên tiếng di động.
“Xin lỗi, anh nghe điện thoại.” Anh hôn cô, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra nghe.
“Này? Ha ha, là nha, mỹ nhân. Đương nhiên, anh đương nhiên cũng rất nhớ em…… Không có, anh chưa từng nói như vậy, nếu muốn anh chọn, đương nhiên anh sẽ chọn người đẹp là em nha…… Tuy rằng anh không phải người xuất gia nhưng anh cũng không nói dối. Ha ha……”
Không muốn tiếp tục nghe anh cùng cô gái khác liếc mắt đưa tình, Phàn Sở Ngữ mặt không chút thay đổi đẩy tay anh ra, từ trên đùi anh đứng lên. Đang chuẩn bị rời đi, lại bị tay anh giữ chặt, ánh mắt anh nói cô không được đi.
Cô đẩy tay anh ra, lạnh lùng liếc anh một cái, lớn tiếng nói:“Tôi đi ra ngoài, lão bản.”
“Ha ha……” Hạ Tử Kình cười to thành tiếng, vừa cười vừa nói với người ở đầu điện thoại bên kia:“Xin lỗi, anh sẽ gọi lại cho em.”
Phàn Sở Ngữ bị tiếng cười của anh làm hoảng sợ, chờ lúc cô lấy lại tinh thần, muốn xoay người rời đi, anh đã xem di động bỏ qua một bên, kéo cô ngồi trở về trên đùi anh, hai tay ôm cô.
“Ghen tị?” Anh tươi cười hỏi cô.
“Không có, chỉ mất hứng một chút.” Cả người cô cứng ngắc, mặt không biến sắc.
“Ha ha……” Hạ Tử Kình không nhịn được cười lên.
Phàn Sở Ngữ bĩu môi, muốn đẩy tay anh ra, anh lại càng ôm chặt, không cho cô như ý.
“Cái này gọi là ghen.” Anh cười, nói với cô.
“Em không ghen, chỉ là mất hứng một chút.” Cô nhíu nhíu mày, kiên trì nói,“Em biết những cô gái này đều là đối tác của anh, là hậu phương vững chắc giúp anh củng cố sự nghiệp, cho nên em sẽ không ăn bậy dấm chua.”
“Ha ha……” Hạ Tử Kình không thể kiềm chế, ôm cô cười đến nổi toàn thân đều phát run. Cô sao có thể đáng yêu như vậy? Cô chẳng lẽ không biết cái này kêu là làm giấu đầu lòi đuôi sao?
“Lão bản, bỏ em ra, em muốn đi công tác.” Cô phụng phịu nói, chán ghét trở thành trò cười của anh.
Hạ Tử Kình mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ôm cô cười một hồi lâu, thế này mới chậm rãi thu hồi tiếng cười, chân thành nhìn cô nói:“Chúng ta kết hôn được không? Hôm nay, ngay bây giờ.”
Phàn Sở Ngữ nghẹn họng, trân trối nhìn anh, rất nhanh kết luận:“Anh điên rồi.”
“Anh không có điên.” Anh lại cười, giống như phản ứng của cô rất thú vị.
Không điên mới là lạ! Cô nói thầm trong lòng, sau đó thực hiện trách nhiệm của một thư kí nói:“Em nói anh, lão bản, anh hôm nay căn bản là không có thời gian để xử lý việc tư, khi nào mới có thể điện thoại.”
Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, cô nhịn không được nhăn mày, tiếp tục nói:“Một giờ sau, anh có hẹn đi ăn trưa, sau đó buổi tối phải tham gia một buổi tiệc giới thiệu sản phẩm.” Dừng lại, cô hỏi:“Cần em nói lại lần nữa không?”
“Cám ơn Phàn thư ký đã nhắc nhở, anh đang muốn nhờ em giúp anh sắp xếp lại thời gian một lần nữa.” Anh cười như không cười nhìn cô nói.“Nhờ em đem cuộc hẹn giữa trưa nay đổi thành ngày mai, giúp anh thông báo với Tâm Ngưng tiểu thư tối nay anh sẽ cùng lão bà tham gia tiệc, cho nên đêm nay sẽ không cần làm phiền cô ấy, lần khác vợ chồng anh sẽ mời cô ấy ăn cơm chuộc lỗi.”
Cô đau đầu, hai tay day day huyệt thái dương.
“Xin hỏi anh có lão bà sao, lão bản?”
“Sau khi chúng ta đăng kí xong thì có.” Anh nhếch miệng cười nói.
“Em không đồng ý cùng anh đi đăng kí.” Cô giận tái mặt nói.
“Em đương nhiên là đồng ý.” Anh không nhanh không chậm mỉm cười nói,“Muốn anh nhắc nhở em sao? Lần trước ở nhà em, em nói em đồng ý gả cho anh, còn chủ động nói ‘Chúng ta kết hôn đi’. Một khi đã như vậy, muốn kết hôn đương nhiên sẽ đi đăng kí, không phải sao?”
Cô nghẹn lời, phát hiện mình thật sự không thể nói thắng anh.
“Anh không cần hồ nháo, lão bản.” Không thể phản bác, cô chỉ có thể nói với anh như vậy.
“Tại sao mỗi lần anh nói chuyện nghiêm túc với em, em lại luôn cho rằng anh hồ nháo hoặc nói giỡn đâu? Đây không phải là thái độ một thư kí nên có, em chỉ cần trả lời “vâng”, sau đó nhanh chóng hoàn thành chuyện mà lão bản chỉ thị là được rồi.” Anh lắc đầu, nghiêm túc nói với cô.“Đi thôi, anh cho em 20 phút để hoàn thành nhiệm vụ anh giao, sau đó đến gặp anh.” Tiếp theo anh kéo cô đứng lên, nhẹ nhàng mà đẩy cô đi lên phía trước.
Phàn Sở Ngữ đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn anh, thực không hiểu anh rốt cuộc là nói thật hay là nói giỡn?
“Em chỉ còn lại 18 phút.” Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nhắc nhở cô.
“Anh rốt cuộc là nói thật, hay là nói giỡn với em?” Cô chung quy nhịn không được mở miệng hỏi anh.
“Nói thật.” Anh nghiêm túc trả lời cô.
“Nếu là nói thật, anh không thấy như vậy thật không lãng mạn lại rất qua loa sao?” Cô không tự giác khoanh tay trước ngực. Dù sao đây cũng là ngày kết hôn duy nhất trong đời người, có ai tùy tiện quyết định như vậy? Hơn nữa cô giống như bình thường không mặc quần áo đẹp.
“Đi đăng ký kết hôn trước, sau đó anh nhất định bồi thường cho em một hôn lễ lãng mạn lại long trọng.” Anh cam đoan.
“Chính anh nói, kết hôn chính là đăng kí, đăng kí chính là kết hôn, ngày quan trọng như vậy, em không thích tùy tiện quyết định, một chút ấn tượng cũng không có.” Cô nhíu mày nói, vẻ mặt cố chấp.
“Muốn có kỉ niệm đáng nhớ sao? Đơn giản thôi.” Ánh mắt anh chợt lóe, nói xong đứng dậy một tay ôm lấy cô.
“Này, chờ một chút! Anh muốn làm gì?” Cô luống cuống tay chân vội vàng ôm lấy cổ anh, sợ hãi kêu thành tiếng.
“Ôm em ở trong công ty xoay ba vòng, sau đó tuyên bố cho mọi người biết chúng ta kết hôn, nói mọi người chúc phúc cho chúng ta. Em cảm thấy kỉ niệm này như thế nào?” Anh xấu xa cười hỏi.
Phàn Sở Ngữ trừng mắt, không dám tin anh sẽ nói ra đề nghị như vậy.
“Bỏ em xuống.” Cô nói.
“Em không phải muốn có kỉ niệm đáng nhớ sao?” Anh cười tủm tỉm nhếch miệng nói.
“Đã có rồi.”
Anh nhướng mày chờ cô giải thích.
“Bị lão bản phúc hắc cưỡng bức, hai mắt rưng rưng thành hàng, anh cảm thấy thế nào?” Cô ngoài cười nhưng trong không cười trêu chọc anh.
Không ngờ anh nghiêm túc gật đầu trả lời:“Rất tốt.”
“Cái gì?” Cô nhất thời phản ứng.
“Như vậy em sẽ vĩnh viễn nhớ rõ anh lúc ấy là bị em mê hoặc thần hồn điên đảo như thế nào, không nhịn được bức hôn em.” Nói xong anh cười như không cười, mí mắt hạ xuống, chậm rãi nói thêm một câu,“Như vậy có đủ cho em đắc ý 50 năm, hạ phu nhân.”
Mặt Phàn Sở Ngữ toàn bộ đỏ lên, cô muốn trêu chọc anh, không nghĩ tới ngược lại bị trêu chọc, cô có ngốc hay không?
“Bỏ em xuống, bỏ em xuống.” Cô vỗ ngực anh nói nhỏ, thẹn quá thành giận.
“Em chỉ còn lại 15 phút.” Anh mặt dày, đem cô đặt xuống, thế nhưng còn dám chỉ vào đồng hồ nhắc nhở cô thời gian.
Cô trừng anh, liếc mắt một cái, nghiến răng nghiến lợi trả lời,“Vâng, lão bản.” Sau đó mới xoay người bước đi ra khỏi văn phòng anh, trở lại chỗ ngồi cô mãnh liệt đánh mấy cái vào cái đệm dựa cho hả giận.
“Sở Ngữ tỷ, phát sinh chuyện gì? Lão bản lại trêu chọc chị?” trợ lí tiểu muội mới đến nhịn không được tò mò hỏi.
Tuy rằng các tiền bối trong công ty đều cho rằng lão bản thích đùa giỡn Phàn thư ký không có gì lạ, mọi người đã sớm quen, còn nói về sau cô cũng sẽ nhìn quen thôi. Có câu là nói như vậy –“Bất thức Lư sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung” (nguyên văn đây là hai câu thơ trong Đề tây lâm bích, nghĩa là sở dĩ không nhìn ra bản lai diện mục của núi Lư; đều bởi thân ta bị hạn chế ở trong núi này), mọi người chính là bởi vì quá quen thuộc nên mới không giống cô, nhân viên mới, có thể thấy rõ mọi việc.
Cô dám dùng công việc không dễ dàng kiếm được đánh cuộc cùng mọi người, quan hệ của lão bản cùng Phàn thư ký tuyệt đối không đơn giản, hai người nhất định có ái muội.
Aiz, thật muốn đánh cuộc với mọi người nha, không biết cũng không được?
Trợ lý tiểu muội đáp nhẹ một tiếng “Không có việc gì” Liền nghiêm túc ngồi vào chỗ ngồi bắt đầu công tác, tưởng tượng cảm giác thu được thật nhiều tiền…… Khẳng định rất hạnh phúc!
Aiz, sắp phát tài nha!
Không biết ở công ty khác, lão bản có thường xuyên mang thư kí ra ngoài công tác như vậy không, nhưng vị lão bản Hạ Tử Kình này lại thường xuyên như vậy. Lúc trước là Lí thư kí, bây giờ là Phàn thư kí, đều thường xuyên theo anh ra ngoài công tác cho nên trong công ty không có ai nghi ngờ bọn họ ra ngoài không phải vì công việc, lấy việc công làm việc tư.
Đương nhiên nói đi thì cũng phải nói lại, hoài nghi cũng vô dụng bởi vì lão bản là lớn nhất.
Hai người ra khỏi công ty lúc giữa trưa, Tử Kình quyết định cùng Sở Ngữ đi ăn cơm trưa trước, cô cũng không biết anh thế nhưng đã nhờ em trai anh mang một người nữa đến giúp anh làm người chứng hôn.
Sau khi biết chuyện này, cô không tự chủ được mà khẩn trương, dù sao đây là lần đầu tiên cô gặp người nhà anh.
Tuy rằng người đó không phải cha mẹ anh, nhưng cô vẫn rất bất an.
“Em trai anh sẽ thích em sao?” Ngồi trong nhà hàng, cô có chút lo lắng hỏi anh.
“Nó dám thích em, anh nhất định đánh nó thật đau.” Hạ Tử Kình nửa thật nửa giả trừng mắt đáp.
“Em cười không nổi.” Cô cầu xin anh.
“Em đang lo lắng cái gì?” Anh hỏi cô.“Cũng không phải gặp ba mẹ anh, cho dù hôm nay gặp bọn họ cũng tốt, mặc kệ bọn họ có thích em hay không cũng không quan trọng, chỉ cần anh thích em là đủ rồi.” Anh nói xong, bỗng nhiên cúi đầu hôn cô một chút.
Phàn Sở Ngữ bị hành động bất ngờ của anh làm cho sợ tới mức hai mắt mở to, ngượng ngùng nói nhỏ nhắc nhở anh,“Nơi này là nhà hàng……”
“Thế thì sao? Không có ai quy định không được hôn trong nhà hàng.” Anh không thèm quan tâm nói, không ngờ lại lần nữa cúi thấp người muốn hôn cô.
Cô sợ tới mức nhanh chóng lấy tay che miệng anh lại, ngăn cản anh tiếp tục hành vi xấu hổ đó, cô không biết hành động như vậy ngược lại càng khiến người khác chú ý.
“Anh hai, hai ngươi cũng quá ân ái đi?”
Âm thanh chế nhạo từ phía sau truyền đến, Phàn Sở Ngữ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người bề ngoài 7 phần giống Hạ Tử Kình, nhưng trẻ tuổi hơn, quần áo thời trang nhưng giản dị, ngược lại khuôn mặt cực đẹp trai giết người không đền mạng, tay kéo theo một mĩ nữ thân hình tinh tế, mắt ngọc mày ngài, ôn nhu đi đến.
Lúc này Hạ Tử Kình thừa cơ lấy tay cô ra, thành công hôn cô một cái.
Phàn Sở Ngữ cả mặt đều đỏ.
“Ngươi đã đến.” Hạ Tử Kình nhếch miệng nói, ánh mắt lại tò mò nhìn cô gái đứng bên cạnh em trai, chú ý thấy bọn họ mười ngón giao nhau.“Cô gái này là?”
“Lão bà của em.” Hạ Tử Dược không sợ hãi tuyên bố.
Hạ Tử Kình ngạc nhiên trố mắt, lập tức bật cười trách mắng:“Xú tiểu tử, không cần chiếm tiện nghi tiểu thư nhà người ta, mau giới thiệu.”
“Em yêu, anh có giới thiệu sai sao?” Hạ Tử Dược cúi đầu hỏi lão bà, ánh mắt nhu tình như nước, thanh âm ôn nhu đến không được.
Hạ Tử Kình nghẹn họng nhìn trân trối, kinh hách vạn phần.“Xú tiểu tử, ngươi thật sự là em trai ta, người không bao giờ để ý đến con gái đó sao? Đầu ngươi không phải bị người ngoài hành tinh chiếm đi?”
Hạ Tử Dược bĩu môi, nắm tay lão bà xoay người muốn đi.“Em yêu, chúng ta đi.” Đương nhiên, anh đối với lão bà của mình động tác vẫn là vạn lần cẩn thận, ôn nhu như nước.
“Đừng như vậy.” Lăng Vị Ương nhịn không được bật cười, giữ chặt anh.
Một câu nói, một động tác của cô lại có ma lực thần kì làm cho cậu em trai của anh đứng lại, Hạ Tử Kình lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm.
“Xin hỏi tôn tính đại danh của vị mĩ nữ này? Anh là nhị ca Hạ Tử Kình của tiểu tử này, hôm nay có thể gặp em thật sự là vinh hạnh của anh. Em đúng là thần tượng của anh, có thể khiến cho tiểu tử này ngoan ngoãn nghe lời, thật bội phục.” Anh khâm phục, lắc đầu nói, như vậy đã đủ chứng minh.
Lăng Vị Ương cười, không nghĩ tới anh hai của Hạ Tử Dược lại khôi hài như vậy.
Cô kéo lão công ngồi xuống, mỉm cười với hai người ngồi ở phía trước, tự giới thiệu.
“Em là Lăng Vị Ương, là bạn học thời trung học của đại tẩu Dịch Tiểu Liên……” Cô mỉm cười nói, lời còn chưa dứt đã bị Hạ Tử Dược bất mãn ngắt lời.
“Nhắc đến Dịch Tiểu Liên làm gì? Muốn nói bạn học chúng ta cũng là bạn học, chỉ là không cùng thầy giáo mà thôi. Còn có, cái này không quan trọng, được không? Em yêu, nhanh chóng nói vào trọng điểm đi.” Anh ôn nhu thúc giục.
Lăng Vị Ương bất đắc dĩ mỉm cười, không biết vì sao anh lại gấp như vậy.
“Em cùng Tử Dược hôm qua mới vừa đăng kí kết hôn, cho nên em thật sự là lão bà của Tử Dược.” Cô tự nhiên hào phóng nói.“Lần đầu gặp mặt, anh hai.”
“Nghe thấy không? Anh hai, cô ấy thật sự là lão bà của em.” Hạ Tử Dược đắc ý khoe ra.
Hạ Tử Kình thật sự bị kinh hách.
“Xú tiểu tử! Ngươi dám vụng trộm kết hôn không nói cho mọi người biết?” Anh híp mắt, gầm nhẹ.
“Anh không cần kẻ tám lạng cười người nửa cân được không? Anh hôm nay không phải nhờ em đến làm người chứng hôn sao? Anh có nói cho mọi người biết sao? Còn không phải vụng trộm.” Hạ Tử Dược bĩu môi nói.
“Anh chưa từng nghĩ muốn vụng trộm, chỉ là muốn đăng kí trước sau đó mới tổ chức hôn lễ, xú tiểu tử.” Hạ Tử Kình hung hăng trừng mắt liếc em trai một cái.
“Tại sao phải như vậy? Sợ nhị tẩu chạy trốn sao?” Hạ Tử Dược trêu chọc.
“Đúng vậy.” Hạ Tử Kình hào phóng thừa nhận, cũng chế nhạo lại em trai“Chẳng lẽ em không phải cũng như vậy?”
“Đương nhiên không phải.” Hạ Tử Dược lập tức trả lời.
Hạ Tử Kình hừ lạnh một tiếng, biểu tình là không tin.
Hạ Tử Dược một chút cũng không thèm để ý, ngược lại thong thả cười nhếch miệng, đắc ý lại ôn nhu nhìn nữ nhân bên cạnh nói:“Cho dù hiện tại cô ấy muốn chạy cũng chạy không được, em còn có cái gì phải sợ?”
Hạ Tử Kình cứng họng, sợ đến nỗi cằm thiếu chút nữa rớt xuống.
“Có ý gì?” Anh trầm giọng hỏi. Rõ ràng đã biết là có ý gì, nhưng không thể nhận, cũng không dám tin.
“Ý là chín tháng sau em sẽ làm ba ba, nhanh chúc mừng em, anh hai.” Hạ Tử Dược vô sỉ khiêu khích nói.
Hạ Tử Kình lấy khăn ăn trên bàn ném về phía em trai.
“Ngươi là xú tiểu tử!” Anh mắng,“Chẳng lẽ không biết thứ tự lớn nhỏ sao? Anh hai, anh ba của ngươi còn chưa kết hôn, ngươi đã muốn làm ba ba? Xú tiểu tử!”
Anh ghen tức – sau đại ca không phải đến lượt anh, nhị ca của nhà họ Hạ, kết hôn, chuẩn bị làm ba ba sao? Vì sao để cho tiểu tử này nhanh chân đến trước?
Ông trời không có mắt, anh là ca ca, phải là anh kết hôn trước, có đứa nhỏ trước, như thế nào đến phiên xú tiểu tử mỗi ngày giam ở trong nhà cùng phòng làm việc, đối với nữ nhân không có cảm giác này? Thật sự là rất không công bằng!
Không tự giác, anh ai oán quay đầu nhìn về phía tiểu nữ nhân bên cạnh. Nếu cô sớm một chút làm cho anh cùng cô trên giường, nói không chừng anh chín tháng sau cũng có thể làm ba ba. Anh hảo buồn nha……
“Tại sao anh lại nhìn em như vậy?” Phàn Sở Ngữ bị anh nhìn, lúng túng không thôi, thấp giọng hỏi.
“Anh hai là trách mình thua kém, làm cho bọn em nhanh chân đến trước.” Hạ Tử Dược dương khóe miệng nói giỡn.
“Ngươi đồ xú tiểu tử không cần miệng chó không phun ra ngà voi!” Hạ Tử Kình trừng mắt nói.
Không ngờ nữ nhân bên cạnh anh thật sự quá mức khẩn trương đã đỏ mặt, vội vàng xua tay trả lời —
“Không phải, cái kia chúng tôi không có…… Chúng tôi còn không có, không có…… Cái kia……” Phàn Sở Ngữ nói xong, đỏ mặt cúi đầu.
Hiện trường một mảnh yên tĩnh.
“Phốc! Ha ha ha……” Hạ Tử Dược đột nhiên cười to thành tiếng, kết quả bị anh hai ngồi đối diện ở dưới bàn hung hăng đá cho một cước, lại bị lão bà ở bên cạnh đánh một cái.
Nhưng tiếng cười của anh vẫn không dừng được bởi vì thật sự rất buồn cười.
Tuy rằng anh thoạt nhìn là biết nhị tẩu là người quy củ, câu nệ rụt rè, nhưng hai người đều muốn đăng ký kết hôn nhưng quan hệ lại vẫn trong sạch giống học sinh tiểu học, việc này thật sự là không thể tin được, rất buồn cười.
“Anh hai, thân thể của anh có vấn đề sao? Có cần em giúp anh tìm bác sĩ –” Anh vừa cười vừa trêu chọc, lời còn chưa dứt đã bị khăn ăn ném vào mặt.
“Ngươi câm miệng!” Hạ Tử Kình cắn răng nói.
Phàn Sở Ngữ sau khi nghe thấy tiếng cười của Hạ Tử Dược mới giật mình biết chính mình đã nói chuyện không nên nói, lại nghe được anh nhắc tới cái gì thân thể, bác sĩ, thế này mới biết chính mình phạm phải sai lầm gì.
Trời ạ, sao cô có thể ngốc như vậy? Ngu ngốc đem chuyện hai người chưa từng phát sinh quan hệ nói ra, sau đó hại lão bản bị em trai mình cười nhạo…… Cô thật sự là cái đại ngu ngốc!
“Thực xin lỗi.” Cô cúi đầu, áy náy thấp giọng xin lỗi anh, đột nhiên muốn khóc.
“Không liên quan đến em, là tên xú tiểu tử này trời sinh đáng đánh đòn.” Hạ Tử Kình trừng mắt nói với Tử Dược,“Còn không câm miệng cho ta?”
“Tử Dược.” Lăng Vị Ương cũng lên tiếng quát, bảo lão công ngưng lại, cô cảm thấy vị nhị tẩu rụt rè thẹn thùng này của họ giống như sắp khóc.“Nhị tẩu, bọn em còn chưa biết tên của tẩu?” Cô ôn nhu nói, ý đồ nói sang chuyện khác.
“Nhĩ hảo, ta là Phàn Sở Ngữ.” Phàn Sở Ngữ miễn cưỡng đè xuống cảm xúc của mình, xuất ra thái độ lễ phép đáp lại.
Cô cảm thấy Lăng Vị Ương tiểu thư rất có khí chất, ôn nhu, xinh đẹp, cùng lão Tứ ngồi bên cạnh nhau giống như kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi uyên ương.
Trái lại, cô cùng với lão bản cho dù mỗi ngày bên cạnh nhau như hình với bóng, cũng không có người nghĩ hai người bọn họ là một đôi.
Tâm tình có chút buồn bực, cô đột nhiên hoài nghi mình thật sự xứng đôi với lão bản sao? Thật sự muốn cùng anh kết hôn?
“Em có thể gọi tôi là Sở Ngữ, không cần gọi nhị tẩu, bởi vì chúng tôi còn chưa có kết hôn.” Cô nói với Lăng Vị Ương.
“Đừng để ý cô ấy, chúng tôi hôm nay sẽ đăng ký kết hôn, các em cứ gọi cô ấy là nhị tẩu là được.” Hạ Tử Kình lập tức nói.
“Em còn chưa xác định……” Cô thấp giọng nói.
“Những lời này là có ý gì? Cái gì kêu không xác định?” Hạ Tử Kình nghe thấy đột nhiên quay đầu nhìn cô, mặt hơi hơi biến sắc hỏi.
“Chuyện này chính là anh đột nhiên quyết định, em từ đầu tới cuối đều không có đồng ý.” Cô rũ mắt xuống nói.
“Em đang nói chuyện quái gì vậy? Lúc theo anh đến đây em không phải đã quyết định đồng ý?” Anh trầm giọng hỏi, có chút tức giận.
Nhưng cô lại quản không được miệng mình, tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Đó là tự anh cho như vậy.” Cô thấp giọng nói.
“Phàn Sở Ngữ!” Anh cảnh cáo kêu lên.
Thấy không khí giữa hai người càng ngày càng căng thẳng, Lăng Vị Ương nhanh chóng mở miệng nói —
“Nhị tẩu, có phải chúng em nói cái gì sai rồi sao?” Cô thật cẩn thận mở miệng nói,“Nếu đúng vậy, em xin lỗi chị, thực xin lỗi.”
“Không liên quan đến các em, em không cần xin lỗi.” Phàn Sở Ngữ lắc đầu nói.
“Vậy liên quan đến ai? Anh sao?” Hạ Tử Kình lạnh giọng hỏi, càng lúc càng giận không thể kiềm chế.
Anh thật sự không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lúc rời khỏi công ty cô rất tốt, trừ bỏ trừng mắt nhìn anh vài lần, cũng không có thái độ phản đối hoặc không muốn, nhưng hiện tại cô đang nói cái gì vậy —
Còn không xác định?
Cô muốn xác định cái gì? Bọn họ đều đã quen biết nhiều năm như vậy, vui vẻ sống chung một tháng, ngoại trừ việc đó còn chưa làm, những việc nên làm tất cả đều đã làm, cô còn muốn xác định cái gì? Xác định anh còn có thể nhẫn nại bao lâu sao?
“Đứng lên.” Không kiềm chế được tức giận, anh bỗng nhiên đứng dậy đồng thời kéo cô đứng lên.
“Anh hai, anh muốn làm gì?” Hạ Tử Dược nhíu mày.
“Anh hai…… Có chuyện gì từ từ nói……” Lăng Vị Ương lo lắng nhìn bọn họ.
“Các em cứ từ từ dùng cơm.” Hạ Tử Kình mặt không chút thay đổi nói với em trai và em dâu, sau đó liền đẩy ghế ra rời đi chỗ ngồi, kéo theo Phàn Sở Ngữ nãy giờ vẫn trầm mặc không nói cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng.
“Anh hai……” Lăng Vị Ương mở miệng muốn ngăn cản, lại không biết nói làm sao.
“Anh hai sẽ không thương tổn cô ấy.” Hạ Tử Dược nhìn bóng dáng hai người đã đi xa, ôn nhu trấn an lão bà.
“Tại sao anh không ngăn cản bọn họ?” Lăng Vị Ương sầu lo nhíu mi nói.
“Ngăn cản, sau đó thì sao? Vấn đề có thể giải quyết sao?” Hạ Tử Dược hỏi cô.
Lăng Vị Ương nhất thời nghẹn lời.
“Vấn đề của bọn họ cứ để họ giải quyết. Em yên tâm, nếu nhị ca đã muốn cùng chị dâu kết hôn nhưng đến nay vẫn chưa phát sinh quan hệ, việc này cho thấy anh ấy là thật lòng yêu chị dâu, phi thường yêu.” Nói xong, Hạ Tử Dược nhịn không được nhếch miệng cười.“Chờ coi đi, nhị tẩu không chạy thoát được đâu, cho dù cô ấy muốn chạy cũng chạy không thoát.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...