Theo một tiếng đóng cửa thật lớn, Giang Tuyết Vân chạy bắn như thoát thân, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Khi nhìn thấy Trầm Ly, Giang Vô Ngôn không hiểu sao lại tức giận. Là trách hắn giấu mình, hay là ngay từ đầu hắn đã không coi trọng sức khỏe của bản thân?
Anh nhìn chằm chằm Trầm Ly, đến mức đối phương không dám nhìn thẳng lại.
“Em biết rồi đấy, anh là một tên lừa đảo.” Trầm Ly không dám đối diện với anh, logic hỗn loạn hết cả, bắt đầu nói láo, “Thật ra anh không yêu em đâu, anh lừa dối tình cảm của em, nếu như em muốn… có thể rời khỏi anh cũng không sao.”
“Anh muốn em không?” Giang Vô Ngôn ngồi lên giường, hai cánh tay nắm lấy bờ vai của hắn, “Anh nhìn vào mắt của em rồi nói đi, anh có muốn em đi không?”
“Anh…” Trầm Ly ngẩng đầu lên, rưng rưng nhìn anh, “Anh … Không biết.”
Không phải không biết, sao hắn lại không biết, chỉ là hắn không dám mà thôi. Bây giờ hắn đã đứng trên vách núi rồi, bước sai một bước chính là vực sâu vạn trượng, không thể dẫn Giang Vô Ngôn đi cùng.
Nhưng Giang Vô Ngôn không thèm để ý, anh lại ghé gần hơn, để cho hai người như đang hôn nhau, “Nhắm mắt lại.”
Trầm Ly nghe lời nhắm mắt lại, nước mắt như muốn rơi xuống, bị Giang Vô Ngôn hôn tới.
Nụ hôn nhàn nhạt điểm ở trên mí mắt hắn, khiến tim hắn bỗng đập nhanh hơn. Đôi môi man mát của Giang Vô Ngôn theo gò má hướng xuống dưới, tiếp theo đụng tới khóe miệng hắn.
Hai người trao đổi một nụ hôn triền, sau khi tách ra, Giang Vô Ngôn chạm trán Trầm Ly rồi hỏi, “Còn muốn em đi nữa không?”
“Không, không muốn.” Hắn còn đang sững sờ trong nụ hôn, tham lam nhìn kỹ Giang Vô Ngôn.
“Tốt lắm, vậy những gì em hỏi tiếp theo, anh phải nghiêm túc nghe rõ.” Giang Vô Ngôn chà xát khóe môi của hắn.
“Em sẽ không để anh rời đi, Trầm Ly.” Anh nói, “em yêu anh, vì lẽ đó anh cũng không cần từ bỏ, có em yêu anh, anh nhất định sẽ không chết.”
“Nhưng mà…”
“Không có khả năng này, chúng ta nhất định có thể sống sót, lần này, em sẽ không dễ dàng từ bỏ nữa đâu. Anh nghe rõ, em hi vọng anh có thể kiên trì, em sẽ luôn ở bên anh.”
“Em … cùng anh…”
“Em cùng anh.” Giang Vô Ngôn nắm chặt tay hắn, mười ngón giao kết, “Anh cũng không cần cảm thấy bi thương, nếu như anh thật sự rời đi thì cũng không có gì liên lụy em cả. Em sẽ trở thành anh, sống tiếp cả phần của anh nữa. Sau này, bất cứ lúc nào, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.”
Trầm Ly sửng sốt, đúng, đây chính là chuyện mà hắn luôn lo lắng. Nếu như hắn chết rồi, không còn nữa, hắn không hy vọng Giang Vô Ngôn cũng đi cùng hắn. Giang Vô Ngôn có bao nhiêu chuyện muốn làm, Giang Vô Ngôn nắm giữ mọi thứ mà hắn yêu, nếu như bi thảm chết đi chỉ vì đi cùng hắn, vậy chờ hắn cũng không phải hạnh phúc và vui sướng, mà là bi thương và tự trách.
Hắn không quyền lợi đó, cũng tuyệt không hy vọng người yêu vì mình mà từ bỏ tất cả. Dưới cái nhìn của Trầm Ly, đó không phải là yêu, mà là ích kỷ.
Nhưng bây giờ lại khác.
Nhiệt độ lòng bàn tay của Giang Vô Ngôn nóng đến phỏng tay, Trầm Ly nắm chặt anh, lại cảm thấy nhiệt độ vừa đủ.
“Anh yêu em, Giang Vô Ngôn.” Hắn nở nụ cười, “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em yêu anh, cảm ơn em đồng ý theo anh, cũng cảm ơn em cuối cùng cũng hiểu anh.
Hắn nhắm mắt lại, lần đầu tiên trong tình huống còn tỉnh táo mà yêu thương yêu cầu một nụ hôn từ đối phương.
Không cần tiếp tục giấu giấu diếm diếm, không tiếp tục lén lén lút lút, yêu chính là yêu, nếu hắn đã quyết định chính là người này, như vậy hắn phải đối diện với mình, và đối mặt với tất cả khó khăn cùng đến.
Đương nhiên, có người ấy ở, mọi khó khăn sẽ được chúng ta giải quyết thôi.
Chờ hắn hôn xong, Giang Vô Ngôn cũng thuận thế tiến vào trong chăn Trầm Ly.
“Ngủ đi.” Anh nói với Trầm Ly, “Em sẽ ngủ với anh, chuyện kế tiếp để giải quyết sau.”
Anh nhắm mắt lại, Trầm Ly cũng theo anh, ngủ say.
Một giấc ngủ này cũng không tỉnh lại nhanh. Giang Vô Ngôn cảm giác mình đang không ngừng bay lên, trở nên cực kỳ nhẹ, bên tai có giọng quen thuộc đang vang vọng. Anh đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng ở một gian phòng trống rỗng.
“Liệu pháp thành công 7/10, đã thành công, tiến vào giai đoạn một.”
Có thứ gì đó từ bốn phương tám hướng chậm rãi tụ tập thành một quả cầu, lơ lửng ở trước mắt.
Giang Vô Ngôn chạm vào, cảm giác mềm mại ngoài ý muốn.
Quả cầu lên tiếng, “Chúc mừng ký chủ hoàn thành toàn bộ trị liệu, bây giờ, hệ thống có thể giải đáp tất cả vấn đề của ngài.”
Hóa ra là hệ thống vô dụng.
Đã lâu không gặp, Giang Vô Ngôn sờ thêm mấy cái, hỏi nó, “Trầm Ly thì sao?”
“Nếu như ngài đang hỏi ý thức của Trầm Ly, thì anh ấy đã hoàn thành trị liệu, đã trở lại thân thể của mình, nếu như ngài là hỏi thân thể của anh ấy, thì anh ấy đang ở bệnh viện, giống như ngài, đã nằm ba tháng.”
“Thân thể … của tôi?” Giang Vô Ngôn nhìn tay của bản thân, “Đây là chuyện ra sao?”
Biết trước là anh sẽ hỏi như vậy, hệ thống truyền cảm kể, “Ba tháng trước, ngài và gia chủ nhà họ Trầm ở bệnh viện uống thuốc độc tự sát, được người nhà của ngài đúng lúc cứu, mặc dù thân thể không có vấn đề gì, nhưng anh quyết tâm muốn chết không muốn tỉnh lại. Đúng lúc nhà họ Giang đang nghiên cứu và phát minh ra một phương pháp y mới – treatment of brain, nói hiểu đơn giản trị liệu trong não. Chúng ta đưa ý thức của ngài ra để mô phỏng cảnh tượng, rồi đem ý thức của Trầm Ly vào, tiến hành kích thích hạt quark nhất định, cố gắng gọi lại ý chí sinh tồn của anh.”
“Ngoài ý muốn, hiệu quả trị liệu rất tốt, thời gian còn ngắn hơn so với trong dự đoán.”
Hệ thống giải thích xong xuôi, Giang Vô Ngôn chỉ để ý một điều, “Vậy bệnh của anh ấy…”
“Hiệu quả từ treatment of brain vô cùng tốt, chúng ta thử nghiệm lại phương pháp, thay đổi gen thiếu hụt trong Trầm Ly, vấn đề trên thân thể của anh ấy đã được giải quyết, chỉ chờ dung hợp lại ý thức.”
“Vậy bây giờ…” Giang Vô Ngôn hít sâu một hơi, “Nếu như tôi trở lại thân thể của tôi, là có thể nhìn thấy anh ấy?”
“Đương nhiên có thể, anh ấy cũng rất chờ mong được nhìn thấy anh.”
Nếu là như vậy, Giang Vô Ngôn nhắm mắt lại, “Xin hãy đưa tôi trở lại.”
Viên cầu thu được tín hiệu bức thiết trong tư tưởng của anh, bay trước ngực anh, chậm rãi cùng anh dung hợp.
Cảnh tượng xảy ra hoảng hốt như mộng, không gian phát sinh vặn vẹo, Giang Vô Ngôn cảm thấy thân thể chậm rãi nặng xuống, một lần nữa trở nên nặng nề.
Anh ngửi được mùi thuốc sát trùng, bên tai có tiếng tít tít từ máy móc. Anh lại một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là những chiếc túi treo trên cao, ánh mặt trời chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rất chân thực, rất ấm áp.
Đôi mắt Giang Vô Ngôn chậm rãi tập trung lại, anh gượng dậy, nhổ kim tiêm trên tay mình ra, muốn xuống giường.
Ba tháng, bảy đời, anh muốn đi tìm người kia.
Nhưng đã nằm một chỗ quá lâu khiến thân thể của anh không cách nào chống đỡ ý muốn hoạt động của anh. Miễn cưỡng đi tới cửa, hai chân đã vô lực mềm xuống.
Giang Vô Ngôn muốn chống tường, nhưng chống được cũng không phải sàn nhà hay tường, mà là cái ôm ấm áp từ một người đàn ông.
Là hắn đang ôm lấy mình, ánh mắt Giang Vô Ngôn chậm rãi tập trung, muốn cố gắng thấy rõ người trước mắt, nhưng cho dù dùng sức thế nào, tầm mắt của anh vẫn hoàn toàn mơ hồ.
Mãi đến tận khi Trầm Ly đưa tay lau nước mắt của anh đi.
“Đều tại em thích khóc, làm cho anh cũng không khống chế được chính mình.” Giang Vô Ngôn giơ tay muốn sờ anh, hai bàn tay một lần nữa trùng điệp nhau.
“Đúng, là anh không tốt.” Mười ngón liên kết, Trầm Ly nghiêm túc hôn lên mu bàn tay của hắn, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống, “Sau này sẽ không, em nhất định sẽ cố gắng bảo vệ anh.”
Giang Vô Ngôn cười, bản thân cũng đưa tay lau cho hắn, cảm thấy có lẽ đây là giay phút mà cả đời này mình sẽ không bao giờ quên, “Vậy anh còn điều gì muốn nói với em không?”
Trầm Ly gật gù, hạ thấp mặt xuống, “Giang Vô Ngôn, hoan nghênh trở về.”
Bọn họ, cùng nhau nhận một nụ hôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...