Giang Vô Ngôn đàng hoàng cùng Bùi Tương Ngọc trở về sơn trại, nhưng sự tình rõ ràng là chưa hoàn toàn kết thúc. Bởi vì, vào sáng sớm hôm sau, nhà họ Giang mang theo tất cả hương thân mà hắn có thể triệu tập được, mênh mông cuồn cuộn lên núi đàm phán, thề muốn cướp tiểu thiếu gia về nhà.
Giang Vô Ngôn được hệ thống “thân thiện” nhắc nhở, biết tin sớm hơn thổ phỉ một chút. Khi biết được tin tức này, anh vội vã thay y phục, đổi giày định xuất hiện trước khi song phương chạm mặt.
[ hệ thống: Hiện tại anh có đi thì có ích lợi gì được? Anh cũng đâu thể làm gì khác. ]
[ Giang Vô Ngôn: Câm miệng. ]
Bùi Tương Ngọc đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị bữa sáng, cũng không biết đã nhận được thông báo chưa.
[ hệ thống: Anh có thể làm gì? Anh muốn trở về nhà cùng người nhà sao? ]
[ Giang Vô Ngôn:... ]
[ hệ thống: Trận thế lớn như này, nếu không ra kết quả là chắc chắn họ sẽ không bỏ qua, chẳng lẽ anh còn muốn nói anh tình nguyện ở bên đầu lĩnh sơn phỉ, tự nguyện lên núi? ]
[... ]
[ hệ thống: Trốn đi, tạm tránh đầu sóng ngọn gió, sau đó anh tùy tiện tìm cớ về nhà giải thích là được. ]
[ Giang Vô Ngôn: Cậu nói đúng. ]
Quan tâm quá sẽ bị loạn, anh cuối cùng cũng tìm được lý trí dưới sự nhắc nhở của hệ thống. Anh mặc quần áo tử tế, rón rén ra ngoài, ngắm nhìn bốn phía, đi một đoạn rồi mới nhắc hệ thống [ chỉ đường đi. ]
[ hệ thống: Bên phải... ]
Giang Vô Ngôn rẽ phải, đúng lúc chạm mặt thúc phụ nhà họ Giang.
[ hệ thống:... Có người ]
[ Giang Vô Ngôn: Con mẹ nó cậu trêu đùa tôi!!!! ]
Thúc phụ được đại đội phái tới tìm hiểu tin tức, thấy người thì rất kích động. Ông kéo tay Giang Vô Ngôn, không cho anh thời gian kịp nói gì đã lập tức muốn kéo người đi.
Giang Vô Ngôn ở phía sau ông cố gắng muốn giải thích, đều bị hàng loạt tin tức như pháo rang từ thúc phụ chặn lại. Thúc phụ nói cho anh, đại bộ đội giải phóng quân đã đến trong thành, hai ngày nay dự định lên núi diệt cướp, các hương thân có người niệm tình cũ, muốn hai bên khuyên giải trước, nếu như có thể để Bùi Tương Ngọc quy hàng, song phương không ra tay thì không thể tốt hơn, nếu như không được, vậy cũng phải đến trước khi song phương nổ súng để cứu tiểu thiếu gia ra.
Giang Vô Ngôn theo thúc phụ đi một đường, mãi mới tiêu hóa xong tin tức. Anh hỏi thúc phụ, “Trong nhà đến bao nhiêu người? Giải phóng quân có chắc sẽ thắng thổ phỉ hay không?”
“Đàn ông đã đến hết, lão thái gia cũng tới, ” thúc phụ nói, “Tuyệt đối thắng, cái này ngươi không cần lo lắng Đầu Mục, hiện tại của giải phóng quân đang ở nhà họ Giang. Theo tình huống mà chúng ta được biết, ngày mai sẽ đánh lên.”
Giang Vô Ngôn im lặng, đánh cờ chỉ kém một chiêu, thời gian còn lại cho anh còn quá ít ỏi.
Thúc phụ kéo anh muốn chạy từ cửa sau ra. Nghĩ đến đàm phán cửa lớn đã bắt đầu, Giang Vô Ngôn đương nhiên không thể rời đi trong thời khắc quan trọng này, anh thường lượng với thúc phụ, “Ngài hiểu lầm, hắn cũng không bức bách gì ta cả, ta muốn muốn về nhà bất cứ lúc nào đều có thể về, ta ở lại chỗ này là còn có chuyện muốn làm.”
Thúc phụ nghe xong quả thực dừng lại, quay đầu hỏi, “Chuyện gì?”
Giang Vô Ngôn muốn nói một nửa dấu một nửa, nhưng mới vừa nói ra chữ “Ta”, đột nhiên bị người đánh gãy.
Chỉ nghe Bùi Tương Ngọc mang theo một đám huynh đệ cấp tốc đến gần, vừa chạy vừa hô, “Đừng mang hắn đi!”
Hai người đều bị tâm tình thắm thiết bên trong tiếng gào làm chấn động. Đến khi phục hồi tinh thần lại thì, người nhà họ Giang ngựa cũng đã tới rồi, song phương đối lập, Giang Vô Ngôn và thúc phụ bị kẹp ở chính giữa.
Hai phái lập trường rõ ràng, thúc phụ đứng dậy muốn dẫn tiểu thiếu gia quay về, nhưng không đi được nửa bước, Giang Vô Ngôn đã bị Bùi Tương Ngọc kéo lại.
“Quay lại đi.” Bùi Tương Ngọc dùng ánh mắt khẩn cầu, “Theo ta đi, có được hay không?”
Ánh mắt và ngữ khí của hắn khác thường, hoàn toàn không phải ngang hàng giữa hai người đàn ông với nhau, mà khá giống là tình nhân tha thiết muốn giữ đối phương lại.
Giang Vô Ngôn không còn thời gian để quản cái khác nữa, chỉ có thể rút tay khỏi thúc phụ, đứng chung một chỗ với hắn.
Phụ lão hương thân toàn bộ thổi râu mép trừng mắt, không hiểu đây là muốn làm gì. Chỉ thấy Bùi Tương Ngọc dẫn Giang Vô Ngôn hướng về Lão thái gia nhà họ Giang rồi quỳ xuống, dập đầu ba cái nói, “Ta cùng Vô Ngôn tình đầu ý hợp, hi vọng gia gia tác thành chúng ta.”
Hắn vừa quỳ, huynh đệ phía sau cũng quỳ theo, âm thanh vang dội nói, “Hi vọng gia gia tác thành đại ca và đại tẩu.”
Bên này toàn bộ đã quỳ, Giang Vô Ngôn hết cách rồi, dưới sự đốc xúc của hệ thống cũng quỳ. Anh cố gắng cúi đầu xuống thấp nhất, để mọi người nhìn được vẻ mặt của anh. Vì nhiệm vụ mà làm đến mức này, nếu không phải hệ thống không cho, thời gian cũng không đủ, Giang Vô Ngôn muốn đâm tường chết luôn cho rồi.
Giang lão thái gia tự dưng có thêm một đám cháu trai nữa, sợ đến mức trái tim đều muốn ngừng đập, run rẩy đứng không vững. Thúc phụ đỡ lấy ông, mà bản thân ông cũng tức giận gần chết, “Các ngươi, các ngươi chuyện này...”
Bùi Tương Ngọc tưới dầu lên lửa, giơ tay Giang Vô Ngôn lên, “Chúng ta là chân tâm yêu nhau.”
Thúc phụ lắc đầu than thở, “Đúng là nghiệp chướng.”
Giang lão thái gia hồi thần lại, dưới sự nâng đỡ của thúc phụ, giơ gậy lên đập xuống lưng Giang Vô Ngôn, “Nghiệp chướng! tên nghiệp chướng này!”
Thúc phụ căn bản cũng muốn đánh, lại nghĩ lão nhân gia khí lực không lớn, nên không kêu dừng.
Giang Vô Ngôn cong lưng cố chịu đựng. Anh không kêu đau, nhưng Bùi Tương Ngọc lại không chịu được, nằm sấp ở trên người anh chắn đòn hộ anh.
Đúng lúc Lão thái gia muốn đanh cả hai người, tên này còn không phải thân sinh, đánh càng ra sức.
Phía sau một đám huynh đệ gọi “Đại ca” muốn nhào lên hỗ trợ, bị Bùi Tương Ngọc lên tiếng ngăn cản, “Ta vì vợ ta chịu đòn, ta cao hứng, trưởng bối dạy dỗ là bối thiên kinh địa nghĩa, ai dám đi lên ngăn cản, lão tử lột da người đó!”
Lão thái gia hận không thể nhổ nước miếng lên mặt hắn, “Ngươi câm miệng cho ta!”
Đám thổ phỉ đứng sau thấy đại ca không cho làm gì, có người bèn dứt khoát cởi áo rồi nói cùng lão thái gia, “Gia gia, ngài đánh ta đi, thân thể ta khỏe, đừng đánh đại ca.”
Một đống người bên cạnh hắn cũng noi theo, tình hình nhao nhao hỗn loạn không thể tả. Cứ theo đà này, căn bản không cần giải phóng quân diệt cướp, một gậy của Giang lão thái gia cũng đủ dẹp hết bọn họ.
Cũng may mục đích của Lão thái gia rất rõ ràng, chỉ chăm chăm đánh hai kẻ cầm đầu, đanh rất dùng sức. Khi ông không đánh nổi nữa thì đưa gậy cho thúc phụ đứng một bên, “Ngươi tiếp đi.”
Thúc phụ thấy ông xuống tay nặng quá, bắt đầu không đành lòng, “Hay là quên đi thôi...”
“Quên đi, quên đi....” Ông lão tức giận nói, “Ngươi muốn ta quên thế nào, ngươi muốn nhà họ Giang còn mặt mũi gì với nhà họ Tả nữa, còn mặt mũi nào ở trên trấn, còn mặt mũi nào, đối mặt với phụ lão hương thân hả!” Ông quay về đá Bùi Tương Ngọc một chân đá một cước, trách mắng, “Súc sinh!”
Bùi Tương Ngọc bị ông đá phải, vẫn là bảo vệ Giang thiếu gia trong lòng không chịu thả ra. Nhưng Giang Vô Ngôn thấy hắn đã mệt, đưa tay đẩy bờ vai của hắn, “Đứng lên đi.”
Bùi Tương Ngọc cứng đầu, “Ta không thể để ngươi bị thương.”
“Chung quy phải nói rõ ràng, không chết được đâu.” Giang Vô Ngôn ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Ngươi lên đi, ngươi tin tưởng ta.”
Bốn chữ “Ngươi tin tưởng ta” thật sự có ma lực, Bùi Tương Ngọc chậm rãi đứng lên dưới sự nâng đỡ của Giang Vô Ngôn, sau lưng hắn bị gậy đánh đến mức sưng phồng lên, trên mặt cũng đều là cát đất, nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm Giang Vô Ngôn.
“Không sao đâu.” Giang Vô Ngôn phủi sạch bùn cát trên mặt hắn, dùng ống tay áo vẫn coi như là sạch sẽ lau mặt hắn. Làm xong tất cả, anh mới đi tới trước mặt ông nội quỳ xuống, “Tôn nhi biết sai rồi, hi vọng lão tổ tông tha thứ.”
“Không phải ta không muốn tha thứ ngươi, mà là Nhà họ Tả không thể tha thứ ngươi, là liệt tổ liệt tông không thể tha thứ ngươi!” Lão tổ tông ho khan hai tiếng, “Hôm nay lên núi, cả một đám đông nhìn thấy trò hề này, ngươi bảo cô nương nhà họ Tả phải làm sao, rồi bảo tiểu bối nhà họ Giang sau này còn mặt mũi nào gặp người!”
“Là Tôn nhi sai.” Giang Vô Ngôn dập đầu, “Nhưng ta thực sự không thể thành thân với Tả cô nương, dù cho kết hôn thì sau này cũng sẽ không hạnh phúc, chỉ hy vọng trước khi bi kịch phát sinh có thể ngăn cản tất cả những thứ này, vọng lão tổ tông tác thành.”
Lão thái gia ho khan chưa ngừng, nhưng hồn suýt chút nữa đều muốn văng ra. Giang Vô Ngôn dập đầu lần hai nói, ” Tiểu bối nhà họ Giang đừng vì thế mà buồn phiền, Vô Ngôn sẽ thoát ly nguyên quán, tương lai chôn thây cô cương, không vào mộ tổ, không cho Nhà họ Giang hổ thẹn.”
Không để ý cái khác, Giang Vô Ngôn dập đầu lần ba, “Tất cả những thứ này Vô Ngôn đều sẽ có bàn giao, chỉ hy vọng lão tổ tông có thể cho Tôn nhi một ít thời gian, đến sáng ngày sau, Tôn nhi sẽ tự cho ngài một câu trả lời!”
“Ngươi không cần bàn giao với ta, vốn là không có gì cần bàn giao!” Lão thái gia thở hổn hển, lửa giận từ từ bình ổn lại, thay vào đó chính là thất vọng không gì sánh kịp. Gậy của ông đâm đâm lên bả vai của Giang Vô Ngôn, lớn tiếng nói, “Ngươi cũng không cần hồi tổ tông Từ Đường làm cái gì, từ nay về sau, nhà họ Giang chúng ta sẽ có người như ngươi.”
Nói xong câu này, ông quẳng cây gậy xuống rồi quay đầu đi thẳng, khập khễnh, dáng đi dường như lại già đi mười tuổi.
Thúc phụ nhặt cây gậy rồi vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn than thở, cuối cùng không nói gì.
Nhân vật chính đã đi rồi, các hương thân xem kịch vui tự nhiên đi theo xuống núi, không ai đồng ý đơn độc đối mặt với đám sơn phỉ hung hãn. Chỉ một lát sau, trong trại lại chỉ còn một đám đàn ông.
Miễn cưỡng kết thúc được, Giang Vô Ngôn thở phào nhẹ nhõm, uể oải trên người và trên tinh thần đè lên anh, anh ngẹo đầu, cuối cùng cũng mất đi ý thức.
Bùi Tương Ngọc vội vàng tiến lên ôm lấy anh, vừa gọi đại phu vừa chạy vào trong phòng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...