Dịch: Mika
Hôm nay Cảnh Khải Ca không ở nhà, hình như đi tham gia hội thảo tuyển dụng thực tập sinh viên gì đó. Có điều chuyện học hành ở trường đại học trước giờ tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là bây giờ cuối cùng tôi cũng có thời gian riêng tư của mình.
Hiện tại vì một người khác không có ở đây mà căn nhà cũ trở nên hơi trống trải. Tôi giống như thoát ra khỏi mặt biển đang đè ép bản thân, bốn phía đều là không khí tươi mới để hô hấp.
Nhưng trong chốc lát cũng không biết làm gì giết thời gian, tôi chỉ có thể cầm bình nước tưới hoa trước, sau khi phát hiện chậu Tiên Nhân Chưởng tràn nước ra ngoài, tôi mới sa sút tinh thần buông tha chuyện này.
Cái gì cũng không làm được, giống như đời người không có thành tựu gì 38 năm qua của tôi, cô độc lẻ loi, bi thương với hiện trạng lại lười thay đổi… Tình cảnh này bộc phát nghiêm trọng sau khi nhận nuôi Cảnh Khải Ca, không biết là tôi nuôi đứa nhỏ hay là đứa nhỏ nuôi tôi nữa.
Thời gian nhanh chóng tới trưa, liếc góc bếp lộ ra sau cánh cửa, tôi chậm rãi đi tới mở cửa tủ lạnh, phát hiện bên trong quả nhiên chất đầy rau quả thịt cá, quyết định nấu cơm trưa.
Tôi đeo tạp dề, cầm thịt ra đặt lên thớt, do dự nhìn đống dao hình dáng khác nhau trên kệ, cuối cùng chọn ra một cái giống như dùng để xắt thịt cầm trên tay.
Không biết vì sao, trong đầu bỗng nhớ lại lần cuối cùng mình xuống bếp, là thời điểm mười năm trước mình nhận nuôi Cảnh Khải Ca. Khi đó đứa nhỏ mới mười tuổi, lạnh lùng cô độc, sau khi về đến nhà lần đầu tiên nói chuyện với tôi là lúc nhìn thấy tôi loay hoay lụi cụi nấu cơm ở phòng bếp, nó hầm hừ nói một câu: “Ngốc, để con làm.”
Từ đó về sau, tôi không còn động tay động chân tới việc nhà nữa.
Tôi mím môi, dùng sức cắt thứ đồ lạnh cóng trên thớt.
Nhưng tôi còn chưa hạ dao đầu tiên xuống đã nghe thấy tiếng chìa khóa xoay tròn.
Tôi thở dài, trong lòng biết không thể nấu bữa cơm này nữa, buông tha chống cự tựa như để mặc người nọ vội vàng chạy tới, siết chặt eo tôi từ phía sau, hơi miễn cưỡng đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, một tay khác không cho phản kháng mà đẩy bàn tay cầm dao của tôi ra, dắt tôi tới ghế sofa ngoài phòng khách.
“Sao Bình Bình lại đột nhiên muốn nấu cơm, ngoan ngoãn đợi không được à, những chuyện này ba không làm được.” Lồng ngực vững chãi của người trẻ tuổi dán sát trên lưng tôi, nó ghé sát vào tai tôi nói như thường lệ, cũng giống thường ngày không quy không củ gì gọi tôi là “Bình Bình”.
Hô hấp quá gần quá nóng, tôi không thể nào quen được, nghiêng đầu đi, lúc nó ôm lấy tôi ngồi lên sofa mới đổi đề tài hỏi nó: “Tìm, tìm được công việc như thế nào rồi, con trở về hơi sớm.”
Sớm đến mức tôi hơi tiếc nuối.
Không khí yên tĩnh một lúc, dường như nó nhìn ra suy nghĩ của tôi, sau khi cười khẽ lại ôm tôi ngồi lên đùi, gò má cọ cọ trên mớ tóc mai của tôi, cánh tay giam chặt eo tôi, bàn tay không ngừng di chuyển sau cổ tôi.
Tóc gáy lập tức dựng đứng lên, tôi bất an uốn éo.
Cảnh Khải Ca xiết chặt cánh tay: “Đừng động.”
Tôi hơi sợ hãi, uất ức không dám cử động nữa.
Nó bắt đầu nói chuyện với tôi một cách bình thường: “Không phải đi tìm việc làm, lúc con bảo vệ đồ án tốt nghiệp, HR của Huake đã nhận con với mức lương căn bản là 50w, hôm nay chẳng qua là đi ký hợp đồng, ngày mai nhậm chức.”
[w: viết tắt của 万 (wàn) – vạn. 50w: 50 vạn, là 500 000 NDT, tương đương 1.633.815.600 VDN (1 tỷ 6)]
“Vậy, vậy à.” Tôi hơi giật mình ngẩng đầu nhìn nó, từ nhỏ Cảnh Khải Ca đã thông minh giỏi giang, nhưng không ngờ lợi hại như vậy, nhưng mà…
“Con nghĩ kỹ chưa, chị hàng xóm nói với ba, bây giờ sinh viên đều muốn làm nghiên cứu sinh, nếu không cũng không tốt lắm.”
Nó cũng không nói chuyện với tôi nữa, đưa mắt nhìn, trong ánh mắt xuất hiện chăm chú khiến tôi kinh hãi, còn có ẩn nhẫn trước giờ tôi thấy mà không hiểu. Cảnh Khải Ca dùng ngón cái ra sức nghiền ép môi dưới của tôi, khiến tôi hơi đau: “Bình Bình, ba đang quan tâm con đấy à.”
Lại nữa, đương nhiên là tôi quan tâm tới nó rồi, nhưng lần nào nó cũng mang dáng vẻ như xuyên tim thấu xương, giống như tôi đang lừa nó.
“Đương nhiên!” Tôi buồn bực không vui nói.
“Nhưng con đã tốt nghiệp thạc sĩ.”
Vậy, vậy à?
“…” Tôi lập tức cười khan, trong họng không nói lên lời, hoảng hốt cúi đầu không dám nhìn nó. Cảm giác bị vạch trần thật sự không tốt lắm, tôi co lại thành một cục trong lồng ngực không có chỗ để trốn của Cảnh Khải Ca.
Chẳng qua một lát sau tôi lại hơi tức giận, gồng lên chút dũng khí đáng thương kia nhìn về phía nó, trong tầm mắt có hơi nước mơ hồ, nhìn không rõ: “Còn không phải là vì trước giờ con không nói chuyện của mình cho ba biết à, dĩ nhiên là ba không biết! Cho nên bây giờ con đang trách ba sao?”
Sau khi Cảnh Khải Ca lên đại học, tất cả bao gồm cả học phí đều do bản thân nó giải quyết, còn cả cuộc sống của tôi nó cũng nhúng tay quản lý triệt để. Lẽ tự nhiên tôi không biết gì cả.
“Ba là ba con đấy!” Nói xong lời cuối cùng tôi hơi cuồng loạn, rõ ràng là lỗi của nó lớn hơn.
Lực giữ cằm tôi bỗng nhiên mạnh hơn, tôi khó chịu cau mày, bắt đầu giãy dụa.
Cảnh Khải Ca cười nhạo, cường thế ngăn động tác của tôi lại, xích lại gần bên tai tôi, sau đó cố ý dùng giọng nói ác liệt chỉ trích tôi: “Ba? Có câu ba là tấm gương cho con trai nhỉ, ba nên nhìn dáng vẻ bây giờ của mình một chút thì hơn.”
“Rõ một vẻ thiếu thao.”
Tôi khó tin nhìn nó, nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt. Mà nó lại nảy sinh ác độc cắn lên khóe miệng tôi, đầu lưỡi liều mạng xông vào khoang miệng, quấn lấy đảo lộn, lực cắn mút khiến tôi đau tới mức rớt nước mắt.
Cái tên khốn kiếp này luôn lấy cớ vô lý như vậy để xâm phạm tôi. Cho dù tôi cười hay khóc, hoặc là mặt tôi không cảm xúc không nói gì, nó đều trách tôi câu dẫn nó, thật giống như tất cả đều là lỗi của tôi.
Loại quan hệ này bắt đầu từ nửa tháng trước.
À đúng rồi, nửa tháng trước, nó đúng là đã nói với tôi.
Là buổi tối Cảnh Khải Ca tốt nghiệp thạc sĩ, nó mời tôi tới buổi lễ tốt nghiệp chúc mừng nó, ánh sáng trong mắt dọa tôi sợ hãi quên tới trường học gặp nó. Nó trở về lập tức kéo tôi lên giường, ánh mắt lúc này biến thành đen thẳm khiến tôi sợ hãi…
Tôi nhắm mắt, mềm nhũn nằm trong lòng Cảnh Khải Ca, ngoan ngoãn giống như cam chịu. Mặc cho nó hôn, mặc nó ném tôi lên giường, sau đó thân thể cường tráng trần trụi áp lên, miệng ngậm toàn bộ thân thể tôi, lại ghì người dùng mặt sau nuốt toàn bộ thứ đó của tôi, sinh ra khoái cảm che trời lấp đất khiến tôi chìm đắm.
Ngũ quan của người đàn ông chuyển động nhấp nhô bên trên sắc bén rất giàu mị lực, dáng vẻ híp mắt nhìn tôi tràn đầy hơi thở xâm lược và chiếm hữu, thậm chí trong một thoáng chốc nào đó tôi còn có suy nghĩ như vậy cũng không tệ.
Nhưng bảo tôi lập tức chấp nhận việc thích đàn ông, vậy cũng không được.
Tôi bắt đầu vừa rên rỉ vừa thấp giọng bật khóc. Rõ ràng biết mình ở trên giường càng khóc Cảnh Khải Ca càng hưng phấn, tôi vẫn không ngừng được muốn khóc.
Vậy mà Cảnh Khải Ca lại ngừng động tác, ánh mắt mờ mịt nhìn tôi một hồi, đột nhiên cúi đầu vuốt ve hôn lên mi tâm, chóp mũi, còn cả khóe miệng, dường như đang trấn an tôi.
“Đừng khóc.”
Hai chữ chìm trong hơi thở dồn dập, sau đó nó lại chuyển động, chỉ là dịu dàng hơn nhiều.
Tôi ôm lấy cổ nó, nhắm mắt thở dốc. Thể xác trẻ tuổi mang cho tôi sung sướng vô hạn, giống như mưa rào tưới lên thân thể khô cằn nhiều năm của tôi, khiến nó trở nên mềm mại một lần nữa, vì cá nước vui vầy mà run rẩy thét lên không ngừng. Nhưng xấu hổ và gánh nặng đạo đức vẫn luôn quấn lấy tôi, khiến tôi ngại nói ra mấy âm từ diễm ngữ như “muốn”.
Sau khi điên cuồng là lúc phải đối mặt với thực tại đáng sợ. Sau khi mọi việc kết thúc, tôi co người lại, ôm người không chịu nhìn nó. Sau đó nó cũng cuộn người lại tựa như bao bọc lấy thân thể tôi, sau đó ôm tôi tới phòng tắm tắm rửa.
Lúc tôi cực kỳ mệt mỏi muốn chìm vào giấc ngủ, hình như nghe có người thầm thì khẩn cầu điều gì bên tai tôi.
“Tin tưởng con, dựa vào con.”
“Lục Bình.”
“Xin ba đó…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...