Edit by Mặc Hàm
Sự khởi đầu của một mối quan hệ thường đi kèm với một đoạn mở màn kịch tính.
Cậu em mới nhìn thấy anh chú, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là phẫn nộ, hắn nắm lấy cổ áo anh chú đụng vào tường, anh chú gầy như vậy, cơ hồ là nhét vào trong ngực hắn, còn quấn lấy chút mùi thức ăn hắn chán ghét nhất xông vào khoang mũi hắn.
Hắn và anh trai là anh em cùng cha khác mẹ, từ lúc hắn sinh ra đã đi theo bước chân của anh trai, quấn lấy hắn, yêu hắn, hắn cho rằng đó là điều mà cả đời này hắn theo đuổi.
Giống như tất cả các câu chuyện chỉnh hình, anh trai quyến rũ, cậu em bá đạo mạnh mẽ, giống như bắt con mồi muốn thu nhốt anh trai vào túi, kết quả con mồi từ trong lồng của mình chạy trốn, cũng không quay đầu trở lại.
Lúc hắn tìm được anh chú, phản ứng đầu tiên chính là, anh trai hắn dựa vào cái gì sẽ thích người như vậy.
Về sau mới biết được, bọn họ đều mang vận mệnh bất công, bị thế giới này bỏ queen.
Mới đầu hắn ghét anh chú, luôn luôn xung quanh nhà bếp, nói chuyện cũng hèn nhát, đôi khi liếc nhìn hắn một cái rồi cúi đầu, nói nhỏ: “Anh trai cậu sẽ không đến đây.”
Sau đó là thương hại, đồng tình, bọn họ giống nhau, không chiếm được một chút lưu luyến của người mình yêu.
Sau đó, hắn không thể nói rõ, anh chú nấu ăn rất ngon, hắn có thể nếm ra tình cảm và yêu, nhưng không phải đối với hắn.
Hắn luôn đến đây, đua xe với bạn bè, mồ hôi đầm đìa trên người, vào cuối mùa hè khi ăn đá, luôn nhớ đến khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp, còn có nụ cười ôn hòa, trái tim liền mềm mại run rẩy, thật muốn gặp anh một lần.
Mười bảy mười tám tuổi ở bên ngoài người khác nói là luôn xúc động, lơ lửng bất định, dục vọng chiếm cứ đại não, nhưng kỳ thật hắn hiểu được, không phải như vậy.
Thiếu niên mười tám tuổi hiểu rõ nhất mình muốn cái gì, yêu cái gì, không có lợi ích, không có thế tục, không có quấy nhiễu.
Là thuần túy yêu thích và thẳng thắn nhất, hắn hiểu.
Hắn thích anh chú nắn sủi cảo xinh đẹp, trên cằm luôn không cẩn thận lau một chút bột mì.
Hắn thích anh chú ngẩn người xuất thần, đuôi mắt đỏ thẫm cùng mi mắt rậm rạp buông xuống, bị ánh mặt trời buổi chiều lưu lại một mảnh bóng tối nhỏ.
Hắn thích anh chú bị hắn hôn nói không nên lời, hàm hồ không rõ cầu xin tha thứ, nước mắt rơi xuống khóe miệng.
Cậu em đánh với công một trận, hai người ngang nhau, thở hồng hộc, trên mặt đều bị thương, công bóp chặt cánh tay hắn, nhíu mày, thở dốc thật lâu mới gian nan mở miệng.
“Cậu đã chạm vào em ấy, phải không, cậu ép buộc em ấy?”
Cậu em buồn bực cười một tiếng, không phải bởi vì thắng lợi mà đắc ý cười, mà là hắn hiểu được, nguyên lai ở trong lòng công, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Cảm thấy công buồn cười.
“Anh cho rằng ai cũng vô sỉ như anh sao?”
“Vậy anh cậu đâu, chẳng lẽ cậu không phải vì trả thù?”
Cậu em bỏ hắn lại và lạnh lùng nói: “Không.
”
“Không cần anh quan tâm, tôi sẽ xử lý tốt.”
Cậu em trở về chỗ ở của anh chú đã muộn, và anh chú đang nấu ăn trong nhà bếp.
Tối nay làm sườn kho, thịt kho tàu thơm ngon, rau muống và canh đậu phụ cá chép.
Sườn kho có vị đậm nhất, sườn hầm lâu, thịt xốp rời xương, cắn một cái là có thể ăn được thịt tươi bọc nước canh.
Rau muống giòn ngon, mang theo hương vị ngọt ngào của lá rau.
Vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm bay tới, hương vị phối hợp, không dầu không ngấy, vừa chui vào khoang mũi là có thể khơi dậy vị giác nhảy nhót, cậu em không khỏi nuốt nước miếng.
Anh chú thấy hắn trở về, gọi hắn ăn cơm, vừa bưng canh tới liền nhìn thấy vết bầm tím trên mặt cậu em cùng vết máu khô khóe miệng, anh sợ đến thiếu chút nữa làm đổ canh.
“Cậu bị sao vậy, đánh nhau? Có đau không.
”
Anh tiến lại gần nhìn, giơ tay lên muốn sờ, lại sợ làm cậu em đau liền thu tay lại.
“Không có việc gì, vết thương nhỏ, không đau.”
Anh chú cầm hòm thuốc, cậu em mới nói cho anh biết là đi đánh nhau với công, hai người bọn họ đều không sai biệt lắm, đều là đức hạnh này, ai cũng không thua không thắng, anh chú ngồi xổm ở bên chân hắn, tay dừng một chút, không nói gì.
Cậu em ngồi trên sô pha, một tay kéo anh vào lòng, dán vào tai anh hỏi: “Mắt đỏ cái gì, đau lòng sao, đau lòng hắn hay đau lòng tôi?”
Anh chú không nói, Cậu em sờ đuôi mắt anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy tôi sẽ nghĩ anh đau lòng tôi.”
“Đói bụng không, muốn ăn cơm không?”
“Muốn ăn anh trước, bồi bổ cho tôi.”
Cậu em ôm lấy chân anh kéo vào trong ngực, tiến lên nhẹ nhàng hôn lên miệng anh, khóe miệng mở ra, chảy tơ máu, theo nước miếng dung vào trong nụ hôn của hai người, vị tanh nhạt nhẽo cùng môi răng mài nhau, anh chú bị hắn ôm chặt, dán càng gần.
Sau khi đánh nhau, nhiệt khí cùng xao động còn chưa tan, trên người cậu em đều nóng, ẩm ướt mà ái muội, anh chú không cự tuyệt, mềm nhũn tựa vào trong ngực hắn, tùy ý hắn vuốt ve đùa bỡn.
Bàn tay rộng lớn cởi tạp dề, theo quần áo hắn sờ vào, từ lưng bóng loáng của anh chú sờ xuống phía dưới, dùng ngón tay ở trong thân thể anh thảo phạt.
Anh chú đỏ mặt hôn môi hắn, đầu lưỡi bị hắn làm đều bối rối luống cuống, phát ra âm cuối giống như mèo con, cậu em cởi đồ của mình đi vào, nắm eo anh chú ở trong ngực mình động tác mãnh liệt.
Hơi thở giữa hai người mập mờ triền miên, vết thương cùng vết máu đập vào mắt, anh chú không nhịn được lấy tay chạm vào khóe miệng em trai.
“Rất đau nhỉ.”
“Thực xin lỗi, đều tại tôi.”
Cậu em thấy bộ dáng ủy khuất này của anh nở nụ cười, ôm eo anh dùng sức càng nặng, tiếng nói chuyện mang theo hơi thở nồng đậm: “Ngốc chết mất, không trách anh, tôi nguyện ý, tôi muốn hắn biết, anh là của tôi, về sau đều là của tôi.
”
“Ừm… Chậm, chậm một chút… Ô…”
Đầu ngón tay anh chú ôm lấy lưng hắn, bị làm suy yếu khẽ rên rỉ.
Chỉ chốc lát sau quần áo anh chú bị làm rối loạn, người cũng rối loạn, nước mắt cùng nước miếng đều chảy ra, giống như chiếc thuyền nhỏ lung lay sắp đổ trên sóng lớn theo động tác phập phồng, chỗ kết hợp đầy vết nước, phát ra thanh âm khiến người ta xấu hổ, trên người anh chú đỏ lên nóng lên, ôm chặt cổ hắn, nước mắt chảy dài.
Cả người giống như từ trong biển vớt ra ướt át muốn chết, ngay cả hô hấp cũng mang theo mê người ẩm ướt, anh chú càng khóc, hắn càng hưng phấn, sắp kết thúc hắn nhìn ánh mắt anh chú, nói tôi thật sự rất thích anh.
Sinh lý cùng tâm lý đồng thời cảm ứng được người này nhiệt liệt cùng thẳng thắn thích, anh chú ngượng ngùng xoay mặt, lại bị người trước mặt nâng chậm rãi quay trở về.
Loại thời điểm này nhìn ánh mắt lẫn nhau, ở trong đồng tử nhìn thấy mình lộn xộn phản chiếu, trong lòng sảng khoái đều kêu gào gào thét, cậu em muốn anh chú nhìn ánh mắt của mình, muốn anh thật sự, rõ ràng cảm thụ chính mình thích anh.
Anh chú cắn chặt môi dưới, cậu em liền dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra, mang theo thỏa mãn mà sung sướng thâm tình giao phó lẫn nhau, tất cả đều lưu lại trong thân thể anh.
Sau khi kết thúc anh chú nằm trên sô pha, đôi chân thon dài bóng loáng không chút khí lực quấn lấy nhau, cuộn mình lại, cam tâm chịu đựng.
Làn da trắng sứ phủ mồ hôi mỏng, đầu gối và khớp vốn là màu trắng ngọc lại lộ ra ửng hồng, eo anh chú rất nhỏ, nghiêng người nằm xuống thì sụp xuống, quần áo lộn xộn quấn ở bên hông, trên mặt còn dính nước, trên ngực anh tràn đầy vết hôn, giống như trên da trắng in từng đóa hoa hồng đỏ.
Nguyên lai vết hôn không phải cắn lên, không phải rất đau mút mới có thể lưu lại ấn ký, anh mới biết được, nhẹ nhàng hôn, liếm mút da thịt mềm mại, cũng có thể in dấu hoa.
Anh chú lúc này mới phát hiện, anh có thể ở trước mặt cậu em thả lỏng như vậy, không cần sợ hắn vui vẻ hay là không vui, không cần sợ nước mắt chọc giận hắn, không cần sợ hắn cảm thấy phiền chán, cho dù sau khi kết thúc cũng không cần vội vàng dọn dẹp ngại bẩn, chân dài lảo đảo đan xen cùng một chỗ, cứ như vậy nằm trên sô pha nhìn hắn, nhìn bộ dáng bá đạo vừa rồi của em trai, hiện tại lại sẽ đỏ rực nhìn hắn cười cong lên.
Cậu em trần truồng, trên lưng còn có vết trầy xước của anh chú vừa mới lưu lại, bên hông có vết bầm tím đánh nhau, trên cánh tay cũng có vết máu, cậu em vuốt tóc lại, trong miệng ngậm một điếu thuốc, sau đó chân trần giẫm lên thảm, đi đến bên cạnh cửa, mở ra.
Không biết trời mưa từ lúc nào, rất nhỏ, ngoài cửa sổ lộ ra bầu trời xanh xám sương mù, hơi nước ẩm ướt chui vào trong phòng.
Cậu em ngồi trên thảm, dựa vào người anh chú, anh chú nằm, thông qua làn khói, nhìn thấy đôi mắt tràn ngập hơi thở trẻ tuổi, chân thành và ấm áp.
Âm nhạc quanh quẩn trong căn phòng còn sót lại dấu vết tình dục, tình dục chưa phai nhạt gợi lên tia lửa lấp lánh giữa hai người, khói xanh lam sương mù lộ ra ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bọn họ dán rất gần, thở dốc cùng tình yêu giao triền, tim đập càng ngày càng vang, khóe môi nóng rực, anh chú tiến lên hôn hắn.
Một chút xa lạ, mùi khói ngọt ngào của bạc hà tràn ngập não bộ anh.
Nụ hôn triền miên mà ướt át kết thúc, cậu em dựa vào sofa, hít một hơi thuốc, nhìn vào mắt anh hỏi: “Anh có thích em không?”
“Hiện tại không trả lời cũng không sao, em có thể dùng thời gian thật lâu chờ đợi đáp án của anh, em chỉ muốn nói…em thích anh, rất thích, là không giống như anh trai em.
”
“Em và anh ấy sống cùng nhau rất nhiều năm, em ỷ lại vào anh ấy, sùng kính anh ấy, luôn ngẩng đầu lên kỳ vọng một ngày nào đó mình có thể đứng bên cạnh anh ấy, quang minh chính đại yêu thương, nhưng sau đó em hiểu, đó chỉ là một loại dục vọng chiếm hữu không cần thiết.”
“Em cũng không phải muốn đem hai người đặt cùng một chỗ mà so sánh, chỉ là muốn cho anh biết, anh đối với em mà nói, cùng anh ta không giống nhau, không phải xúc động, không phải dục vọng chiếm hữu, là thật sự thích…”
Anh chú rũ mắt xuống nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn cậu.”
“Yêu một người không cần cảm ơn.”
Cậu em xoay người, quỳ xuống bên cạnh ghế sofa, đưa tay sờ sờ tóc anh: “Anh có phải cảm thấy sau này em cũng sẽ biến thành dáng vẻ của hắn ta, cảm thấy em bốc đồng, trẻ trung, bởi vì dục vọng, sau này cũng sẽ vì nhạt nhẽo mà chán ghét tất cả?” Cậu em nhếch khóe miệng hôn anh một cái: “Sẽ không, không phải ai cũng giống như hắn, luôn có người vì tình yêu không chùn bước, không quay đầu lại, không phải mỗi đoạn tình cảm đều là lấy đó kết thúc.
”
“Em sẽ không phụ lòng anh.”
“Anh cho em cơ hội, em sẽ cho anh đáp án.”
Anh chú nghe hắn nói xong, vươn tay đùa giỡn với tóc hắn, dùng ngón tay cuốn lên một chút, lại buông xuống, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu em hút thuốc xong, bỗng nhiên vùi mặt vào ngực anh, trán chống lên anh hỏi: “Có phải em quá ngây thơ không, có phải anh coi em như một đứa trẻ không, lời tỏ tình vừa rồi em đã suy nghĩ rất lâu… Dù sao anh cũng đeo nhẫn của em, không thể đổi ý.
”
Lại triền miên một hồi lâu, anh chú bảo hắn ngồi trên sô pha, ngồi xổm trên thảm xử lý vết thương cho hắn, lúc đánh nhau cũng không cảm thấy đau đớn nhiều, ngược lại cảm giác đau đớn khi bị ôn nhu đối đãi như vậy tất cả đều nổi lên rõ ràng, hắn hít một ngụm khí lạnh, anh chú còn tìm một băng cá nhân dán lên vết thương cho hắn.
Cậu em mỉm cười và nói: “Anh có muốn em giúp anh làm sạch phía sau không, còn kẹp đồ của em đấy”
Anh chú mím môi, khí lực trên tay nặng hơn một chút, Cậu em đau đớn kêu một tiếng, cười càng vui vẻ: “Anh không nỡ sao?”
Trên mặt anh chú ửng hồng, vỗ một cái lên đùi hắn
Lúc công đẩy cửa ra, còn có tiếng cười sung sướng truyền ra, hắn đứng ở cửa, phát hiện đập vào mắt không còn là cái giá chén lúc trước hắn mua, mà là một chậu cây xanh cao chót vót.
Hắn ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc, đang định mở miệng gọi vợ, bỗng nhiên phát hiện trong phòng này rất nhiều đồ đạc đều thay đổi.
Phòng khách rộng lớn không còn đơn giản trống rỗng, rát nhiều đồ chơi nhỏ lấp đầy, trên tường có ảnh chụp mặt nghiêng mặt của anh chú khi ngủ say, có ảnh chụp chung, nhưng không phải của hắn.
Khung ảnh trên tủ cũng đều thay đổi mới, mùi hương và dấu vết trong phòng đều thay đổi, ngay cả mùi nước hoa khiến hắn hoài nghi, lại cho hắn một kích nặng nề cũng thay đổi.
Đại não hắn giống như bột nhão quấy nhiễu dính dính mà hỗn loạn, tiếng nổ chấn động chui vào ốc tai, trái tim trong lồng ngực bởi vì mãnh liệt nhảy lên khiến hắn tê dại, hắn đi vào phòng khách, nhìn thấy anh chú cùng cậu em ngồi ở chỗ đó.
Không có gì giống như hình ảnh giờ phút này càng làm cho người ta hít thở không thông suy sụp, khi một người ở bên ngoài chơi đủ rồi, điên đủ rồi, muốn về nhà, trở về ngày xưa, lại trở về những ấm áp kia, lại phát hiện nơi này đã sớm không còn dấu vết của mình, mà vị trí của hắn cũng bị một người khác thay thế.
Ánh mắt ba người giao nhau, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Trên mặt công cũng có vết thương, trên trán còn có dấu vết trầy xước của mũ bảo hiểm đập, hắn đi tới bên cạnh sô pha, giống như binh lính bại trận.
Hắn nhìn anh chú, chậm rãi vén quần lên, đem vết thương ở bắp chân lộ ra, hắn không nói gì, cũng không nổi giận, chỉ mang theo chút ủy khuất nhìn về phía anh chú, thanh âm rất thấp, thấp đến mức ngậm khàn khàn, mang theo nức nở.
Công nói: “Vợ ơi, anh đau…”.
“Tôi cũng rất đau…”
Anh chú mở lại hộp thuốc, giúp hắn làm sạch bôi thuốc, nhưng không dán một miếng dán trên vết thương của hắn.
Cậu em mở BGM là: Michael Franks – Lotus Blossom.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...