Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Sĩ Thần không am hiểu về điểm huyệt đạo, mặc dù Tần Chính ở trong miệng mỹ nhân đã nếm hơi nhiều Nhuyễn Cốt Tán, nhưng chỉ dựa vào nội lực có sẵn trong người hắn vẫn đủ để giải huyệt. Nhưng hiện tại hắn động đậy không được, “Phu nhân từ đâu học được vậy?”
Nghe khẩu khí lạnh lùng của hắn, Sĩ Thần hạ mi mắt: “Đại chủ tử dạy ta một ít.” Phương pháp điểm huyệt của Xích Luyện Môn, y chỉ học được một tí da lông, nhưng dù chỉ cần da lông thôi cũng đủ đối phó với Tần Chính ngày hôm nay rồi.
Sau khi chế phục Tần lão gia xong, Sĩ Thần phi khoái chỉnh lý quần áo, sau đó đi tới chỗ Thiên Sơn tam hiệp.
“Ngươi là … Ngươi là ai?” Chuyện cho tới tận bây giờ, tam hiệp không có khả năng vẫn còn cho rằng vị mỹ công tử này là người có thể bị người khác làm nhục.
“Tư Đồ Sĩ Thần.” Sĩ Thần nhếch môi dưới. “Việt Vương Kiếm.”
“Tư Đồ, Việt Vương Kiếm.” Đại sư huynh kinh hãi. “Tứ thiếp trong cái Tần phủ nhơ nhuốc?”
Hai năm trước Tần phủ đột nhiên vang danh tại giang hồ, chủ nhân của nó mặc dù chỉ là một quận vương nho nhỏ được hoàng đế sắc phong, nhưng trong một thời gian ngắn lại tự dưng trở thành võ lâm minh chủ, càng khiến cho giang hồ kinh ngạc chính là hắn có tới tam thê tứ thiếp toàn là nam. Công khai thú nam nhân làm vợ cũng được đi, nhưng dĩ nhiên lại thú tới bảy người! Nếu chỉ là bảy người bình thường, thì trong chốn giang hồ có thể chỉ coi là một câu chuyện để mua vui, nhưng bảy người đó lại là … Hoàng tộc Nam Lương, Triển công tử của bá chủ võ lâm, tân thành chủ của Bạch Vân thành, tứ trang chủ của Việt Vương Kiếm, Tịnh Khang tiểu hầu, Dược Vương Dược Thánh Các, Nam Cung môn chủ. Tùy tiện một người trong đó cũng có thể khiến cả thiên hạ chấn động.
“Tứ thiếp?” Sĩ Thần vỗ vỗ mặt đại sư huynh, đối ba người cười lạnh nói: “Đâu có, ta thích được người khác gọi là, Tần Tứ chủ tử.”
Nhìn người mang nụ cười la sát kia, Thiên Sơn tam hiệp không khỏi run rẩy: “Tần … Tứ chủ tử.” Bảy người như vậy, ai dám dùng ngôn từ để nhục nhã.
Bọn họ ba người thật quá ngu ngốc, mới vừa gọi nghe bọn tiểu tư gọi Tứ chủ tử cùng Lão gia, lại đang ở ngay trong Tần quận, mang nội lực bất thường, ngoại trừ người của Tần phủ thì còn ai nữa cơ chứ.
Tam hiệp kia kinh khủng nhìn Tứ chủ tử. Hiển nhiên sự tình không như bọn họ nghĩ, y là Tần tứ chủ tử, mà Lão gia kia tất nhiên chính là chủ nhân Tần phủ. Tần tứ chủ tử sao lại đi muốn họ đi diệt trừ Tần lão gia cơ chứ, chỉ sợ điều y muốn là …
Nhìn Tứ chủ tử mang Tam hiệp cùng Tam yêu cùng nhau đẩy ngồi xếp bằng trước mặt Lão gia, Lan Tố ngây người nói: “Chủ tử đây là muốn …” Quay đầu thấy ánh mắt chỉ trích của Tiểu Bính Tử cùng Thúy Mặc, nàng nhanh chóng lắc đầu. “Ta cũng mơ hồ vậy.”
Tiểu Bính Tử cụt hứng nói: “Nói vậy nghĩa là, Tứ chủ tử vì muốn Lão gia khó phát hiện nên trước tiên phải lừa được ta, muốn gạt ta thì sao lại để cho ngươi hiểu rõ mọi chuyện được.”
Tứ chủ tử xưa nay rất thích chọc ghẹo Lão gia, lần này Tiểu Bính Tử cũng nghĩ như vậy. Gọi hắn tới hỏi Tôn Tử binh pháp, nói cái gì mà biết người biết ta, lại mang theo hắn cùng theo bắt giữ Tam hiệp cùng Tam yêu về để trêu đùa lão gia. Tất cả rất giống như Tứ chủ tử đã tính toán rất kỹ lưỡng, cũng không nghĩ tất cả chỉ là thủ thuật che mắt. Trước tiên mê hoặc hắn là tên mật thám, mới có thể khiến cho Lão gia không chút phòng bị, để bọn họ cảm thấy phía sau không chút ý đồ nào.
Tiểu Bính Tử khóc, Tứ chủ tử chơi xấu, “minh tu sạn đạo ám độ trần thương” (đường phía trước thì đầy núi sạn nhưng phía trong lại ẩn đây đường hầm), đây vốn không phải Tôn Tử binh pháp!
Thúy Mặc than thở, “Là do chúng ta khinh thị Tứ chủ tử rồi!” Tứ chủ tử lúc la hét bảo rằng muốn được thu thập Lão gia, trên dưới Tần phủ đương nhiên vỗ tay tỏ ý vui mừng, các chủ tử vừa mới bị Lão gia giày vò qua đều ngóng cổ chờ xem kịch vui, ai lại nghĩ Tứ chủ tử lại thật sự mà làm.
Tứ chủ tử có tâm kế, ai cũng biết. Nhưng mấy năm qua cũng chỉ tại quý phủ cùng Lão gia đấu pháp, hoặc cùng Tam chủ tử đấu kiếm, thời gian dần trôi, bọn họ liền quên mất Tứ trang chủ Việt Vương Kiếm năm xưa có danh xưng ‘mỹ nhân độc’, thủ đoạn ra tay tàn ác tới mức nào.
“Dù sao chúng ta giờ cũng không vào được.” Nhìn chằm chằm người trong thiết lung, trên mặt Lan Tố chợt hiện lên một nụ cười nhạt y hệt Tứ chủ tử nhà nàng. “Để chúng uy Lão gia ăn nó đi, có gì không tốt?”
Tiểu Bính Tử lắc đầu: “Các ngươi.. thật không hiểu Lão gia rồi.”
Thiên Sơn tam hiệp cùng Xích Luyện tam yêu trước sau đều uống trúng Nhuyễn cốt tán trong rượu, vì vậy ba nam ba nữ cứ như thế bị ép ngồi thành một chuỗi hai hàng, mỗi người đều đặt chưởng lên lưng người kia. Trong tam hiệp thì đại sư huynh làm môn hộ, chỉ cần dùng nội công Xích Luyện Môn thôi động, dẫn phát thu nạp chiếm đoạt nội lực của Thiên Sơn Môn, sau đó đem toàn bộ nội lực sáu người tập hợp thành một chỗ, tiện đà tiến vào trong nội lực của Tần Chính.
Tay của Tần Chính bị Tứ phu nhân cầm lấy, nhẹ nhàng khoát lên đầu vai Đại sư huynh, nhìn vẻ mặt sợ hãi của thanh niên kia, hắn không đành lòng mà nhắm mắt lại: “Sĩ Thần, ngươi từ khi nào nghĩ ra cách này?”
Việc đã đến nước này, hắn không tin sáu người đó hiện thân cùng lúc tại Tần quận chỉ là trùng hợp.
Sĩ Thần thấp giọng nói “Tại Vạn Ác Cốc ta từng gặp phải người Thiên Sơn Môn, trong lúc vô ý phát hiện được nội lực của chúng tương đồng thông suốt với Xích Luyện Môn, sau nghĩ có thể dùng nó cho Lão gia. Sau đó không lâu lại xuất hiện tam nữ Xích Luyện Môn, càng dệt gấm thêu hoa, ta thuận tiện …”
Muốn đem sáu người kia không chút vết tích tới Tần quận, với Tần tứ chủ tử mà nói chỉ là chuyện động ngón tay.
Tần Chính thở dài: “Đã từ trước ngươi đã …” Tứ phu nhân của hắn a, thường ngày chỉ có thể ở Tần phủ trở mình tiểu phong tiểu lãng, xem ra bị nghẹn muốn chết rồi. Tiểu Bính Tử còn nói y đang xem Tôn Tử binh pháp gì đó, chính là cái binh pháp để có thể thực hiện được mưu kế của Tứ phu nhân.
Sĩ Thần yếu giọng nói: “Lão gia trách ta sao …?” Y Tư Đồ Sĩ Thần vốn không phải một người lương thiện, dụng tâm ác độc thì sao chứ, y vốn không quan tâm, y quan tâm chỉ có người này. Chỉ cần vì Tần Chính làm điều gì đó, y đều không tiếc. Dù cho thiên hạ có thóa mạ, chỉ cần có thể khiến quân cười, y cũng thấy đáng giá.
Tần Chính cười khổ: “Là lỗi của ta.” Lỗi, lỗi, đương nhiên là lỗi của vi phu hắn, nếu không phải hắn không ‘chiếu cố’ chu toàn cho Tứ phu nhân mình, thì phu nhân hắn làm gì có nhiều tinh lực di thừa để đem tâm tư đặt lên người khác như thế.
Sĩ Thần không nói nữa, đặt lòng bàn tay phía sau Tần Chính, đem toàn bộ lực toàn thân đẩy dời. Mắt thấy Tam sư đệ cắn nát môi khóc rống lên, Sĩ Thần sờ đầu y, ôn nhu cười nói: “Đừng sợ, lập tức xong.”
Tuyệt sắc la sát, nhất tiếu đoạt mệnh.
“Tha mạng, tha mạng a ….” Xích Luyện tam nữ yếu thanh gào thét.
“Không bằng ngươi giết chúng ta, giết … A …. A ….”
Công lực hồn hậu đánh vào phía sau khiến cho nội lực không khống chế được của Tần Chính bắt đầu điên cuồng phản phệ, bao gồm bảy người cả Sĩ Thần trong đó, trong cơ thể đều giống như có biển đang tràn vào nơi cạn khô, toàn bộ đang bị hắn hút đi.
Mồ hôi từ mi nhỏ vào trong mắt, Tần Chính lắc đầu bỏ qua, khó khăn giương cánh tay lên giơ ra phía sau, ôm lấy Tứ phu nhân: “Ta Ngụy Vô Sóng là một tên ác ôn, chỉ là Sĩ Thần, chỉ là … có việc nên làm có việc không nên.”
“Nếu Lão gia vẫn thấy bất an, sau đó ta sẽ tự mình lên Thiên Sơn Môn thỉnh tội … Tần Chính ngươi??” Giờ mới phát giác cánh tay hắn đã ôm sau lưng y, hắn có thể động đậy.
Tần Chính cười: “Ta cũng không ngoại lệ, còn muốn sau này khi người khác nói về Sĩ Thần của ta, chỉ nói trong chốn giang hồ có một mỹ nhân có một không hai, không có từ ‘Độc’ …”
Cảm giác được trong cơ thể dị dạng, Sĩ Thần kinh hoàng hô to: “Lão gia không nên! Không …”
Một tiếng vang thật lớn, sơn băng địa liệt. Chuyện phát sinh ngay trong chớp mắt, khiến Thúy Mặc và Lan Tố ngốc lăng tại chỗ.
“Cẩn thận!” Thanh sắt quanh lồng chấn vỡ không ngừng bay ra, Tiểu Bính Tử nhảy người lên vì hai người kia cản đường các thanh sắt, sau đó lại một thân phi tới: “Lão gia, Tứ chủ tử!”
Thúy Mặc và Lan Tố nhanh chóng chạy theo sau: “Lão gia …” “Chủ tử …”
Dưới mũi Tần Chính, khóe miệng còn có lỗ tai đều tràn ra chút tơ máu, trong lòng đang ôm Sĩ Thần bất tỉnh. Quét mắt nhìn sáu người chết ngất trên mặt đất, hờ hững nói: “Để Lục chủ tử nhìn qua cho chúng một cái, sau đó tống Tam hiệp quay về Thiên Sơn Môn, còn tam nữ kia, giao cho Nhị chủ tử xử trí.”
“Rõ!” Ba người Tiểu Bính Tử bái thủ, chỉ kém quỳ xuống đất dập đầu. Đối mặt với Lão gia như vậy, ai muốn chết đi dám nói tiếng ‘không’ a.
“Tứ chủ tử y …” Thúy Mặc hỏi.
“Sĩ Thần không có việc gì.” Tần Chính sờ sờ má tái nhợt của mỹ nhân, hạ mi nói. “Lúc này thì không sao.”
Một lát sau, Tiểu Bính Tử không dám hỏi tiếp.
Nhìn Lão gia mang theo Tứ chủ tử đi xa, ba người không dám đuổi theo. Trong lòng Lan Tố âm thầm thắp nén nhang cho chủ tử nhà nàng
******************************
Không biết qua bao lâu, Sĩ Thần mới dần tỉnh lại. Trước mắt đầu tiên là hơi nước mơ hồ, đợi được hoàn toàn tỉnh táo lại phát hiện bản thân đang ngâm mình ở trong một thùng nước tắm lớn. Đây không phải là phòng ngủ, đây là đâu mà ….
Bên tai nghe thấy tiếng ùng ục, theo tiếng nhìn lại, là một cái lô lớn đang đặt nấu trên ngọn lửa to. Lại nhìn tiếp, Tần lão gia đang ngồi xổm bên cạnh bỏ củi vào lửa.
“Lão gia, ngươi đang làm cái gì …” Tần Tứ chủ tử ngửi được khí tức nguy hiểm.
Tần Chính nhìn y cười xấu xa: “Nấu nước a.”
“Ta biết nấu nước, chỉ là cần gì nấu một lô to như thế …” Sĩ Thần cũng cười. “Lão gia, tắm rửa được rồi, không cần lại nấu …”
Tần Chính lắc đầu, cười nữa: “Cũng không phải tắm rửa, mà là … nấu thịt.”
“Haha … haha ….” Sĩ Thần cười tới da thịt cũng rút lại. “Lão gia nấu thịt làm gì?”
Tần Chính hiển nhiên nói: “Ăn a.”
Sĩ Thần hít một hơi mạnh, không đợi y kịp bò ra khỏi thùng tắm, thì hai chân đã bị nhấc lên. Tần Chính không nói hai lời, cầm mao xoát (bàn chải) bắt đầu cọ rửa ngón chân của y.
“Lão gia, lão gia, ta sai rồi, ta thực sự biết sai rồi!” Sĩ Thần nhanh chóng muốn rút lại chân của mình.
“Biết sai là tốt rồi.” Tần Chính gật đầu, trên tay vẫn thong thả mà cọ rửa. Móng chân, ngón chân, khe hỡ giữa các ngón, mỗi một ngón đều chăm chú cẩn thận cọ rửa, thẳng đến rửa đến sạch sẽ cọ đến đỏ ửng mới đổi sang ngón khác.
Mặc dù vẻ mặt hắn rất ôn hòa, Sĩ Thần lại run rẩy: “Lão gia tắm rửa sạch sẽ vậy là muốn …”
Tần Chính hiển nhiên nói: “Ăn a.”
Sĩ Thần đưa mắt nhìn về lô nước sôi sôi trào đằng kia, tròng trắng mắt vừa lộn, trong miệng như cảm giác được một luồng nước ùng ục nóng hổi đổ vào miệng. Bất quá Tần Chính không để yên cho y chìm vào nước chết đuối dễ như thế, một cái nhấc người ép y nằm dựa vào bên thùng nước, sau đó bắt đầu dùng bàn chải chà xát đùi y.
Sĩ Thần khóc lớn: “Ngươi dự định ăn bao nhiêu?”
Tần Chính nhanh chóng chà xát tới ngực của y, sau khi chà xát xong phần mông lại hôn lên nó 1 cái, hài lòng nói: “Thơm quá.”
Sĩ Thần sợ đến tâm can cũng đập inh ỏi: “Lão gia, Sĩ Thần hiện rất gầy guộc, nếu không chờ nuôi ta thêm mấy ngày rồi hãy … A!”
Tần Chính lần thứ hai cắn lên cái mông vểnh: “Không gầy không mập, vừa hợp.”
“A …” Sĩ Thần bị hắn vớt lên từ trong thùng nước, thấy hắn hướng tới chỗ cái lô nước đang sôi sùng sục kia, cảm thấy cái chết đã treo ngay cổ mình rồi. “A a~~~~~”
Nhưng Tần lão gia lại cứ vô tình mặc kệ, mặc kệ y đang gào rống thế nào, vẫn đem cả người y bỏ vào trong lô nước.
“A a ~~~~ Ôi chao?” Sĩ Thần quẫy người hai cái liền ngừng lại, sao lại không nóng?
Lô nước tắm này vì có thả nước thuốc đặc chế vào nên mới trông có vẻ sôi sung sục. Tần Chính phát hiện trong cơ thể y vẫn còn lẫn chút độc của Xích Luyện tam yêu, phải lập tức thanh trừ, nếu không sẽ hao tổn công lực của y.
Nhưng Tần Chính là đang cố ý dọa y, chút kinh hách ấy thì tính sao chứ, so sánh với những gì mà ta phải chịu đựng thì chỉ là chuyện vặt vãnh. Gia hỏa hỗn đản, không chỉ muốn công lực của người khác, mà ngay cả công lực của mình cũng muốn hy sinh!
“Ta …” Sĩ Thần nằm bên cạnh thùng nước tùy ý cho hắn chà xát, một lát sau mới nói. “Ta bất quá chỉ muốn cùng Bạch Vân Phi làm gì đó cho ngươi, dù sao ta Tư Đồ Sĩ Thần chỉ có thể … A!” Nói chưa xong, lỗ tai đã bị xách lên. “Đau quá đau!”
Tần Chính cầm lấy lỗ tai y không tha, cầm khăn tắm một trận chà xát mãnh. Tam phu nhân đã khiến hắn sợ đến chết khiếp, Tứ phu nhân hiển nhiên lại thấy vậy chưa đủ, không để hắn chết thì không cam tâm phải không?
“Nếu muốn mạng của ta, thì ta sẽ tặng cho các ngươi.” Tần Chính hừ nói.
“Ta …” Sĩ Thần biết hắn đã tức giận thật rồi. Bình thường dù cho ầm ĩ nháo hắn thế nào, hắn đều cười bỏ qua. Nhưng bọn họ bất kỳ ai dám làm tổn thương tới chính mình, hắn tuyệt không bỏ qua.
“Hô …” Tần Chính xoa xoa mồ hôi trán, hài lòng nhìn Tứ phu nhân đã bị chà xát tới đỏ hồng, sau đó một bàn tay kéo lấy người khiêng lên vai, dùng quần áo bọc lại rồi đẩy cửa đi tới sương phòng biệt viện. “Được rồi, trở về phòng bắt đầu ăn!”
Sĩ Thần dựa vào đầu vai hắn không ngừng quẫy đạp: “Lão gia ta sai rồi, ta biết sai rồi a!”
Tần Chính xoa xoa cái lỗ tai, bĩu môi nói: “Ta biết sai rồi, lời này ngày nào ta cũng nói, có tác dụng không hả? Nếu biết sai thì dùng miệng nói thôi có tác dụng gì?”
“Ô … Ngươi bất công! Bọn họ vừa nói biết sai, ngươi liền tạm tha cho họ! Ngươi đối với ta, ngươi đối với ta … Lão gia ngươi sao có thể bất công như thế?”
Đến tận trong phòng, Tần Chính đem người bỏ lên giường liền cúi người đè xuống, vỗ về môi y cười nói: “Ngươi sao biết ta tha cho bọn họ?”
Sĩ Thần tức giận đến tung ra một cước, lại bị Tần lão gia nắm lấy mắt cá chân cắn lên ngón chân: “Ngươi! Ngươi thật tới?”
Tần Chính hừ cười: “Lão gia ta khi nào nói giả?”
“A!” Lại bị cắn một ngón chân khác. “Không … Lão gia, ta nói chỗ đó rất bẩn, ngươi không nên …”
“Bẩn sao? Rõ ràng đã chà xát rất sạch sẽ mà.” Tần Chính vươn lưỡi liếm một ngón chân khác tựa như đang nếm trân châu. “Nếu không quay lại tắm lần nữa?”
Sĩ Thần rơi lệ: “Ngài thích ăn thì ăn đi … Ngô!”
Phu nhân nếu đã nói như vậy, Tần Chính tất nhiên từ chối sẽ bất kính.
Mười ngón chân, mỗi ngón đều để lại dấu răng. Không tính là đau, chỉ là Sĩ Thần nhìn thì thấy kinh hãi, sợ hắn sẽ thật sự cắn nát xương mình nuốt vào trong bụng. “A … A~”
Mới vừa nghĩ không đau, thì hàm răng bén nhọn liền cắn vào mắt cá chân và đùi trong của y. Sau đó một ngụm một ngụm cắn, ở trên hai chân của y không ngừng xoay vòng, lưu lại một đường toàn những dấu đỏ ửng.
“Đừng cắn! Lão gia ta xin người đừng cắn!” Sĩ Thần giãy dụa hô to. “Nếu còn cắn, ngươi nhượng ta gặp người thế nào?”
Tần Chính hừ mũi. “Ngoại trừ Lão gia ta, còn ai nhìn?”
Sĩ Thần sửng sốt, hình như cũng đúng. Không phải, dù cho người khác không thấy được, cũng không nên đem hai đùi y cắn thành lỗ như vậy được a!
“Đúng rồi, hôm nay đích xác có người nhìn thấy rồi?” Nhớ tới việc hôm nay y ở trước mặt người khác lộ ra cả chân, Tần Chính giận tới mức không có chỗ phát tiếc. Không sai, Tần Chính chính là cố ý, Lão gia ta đem ngươi cắn thành miếng bánh đậu đỏ, xem ngươi còn dám lộ chân trước mặt người khác nữa hay không. Nghĩ như vậy, Tần Chính cười haha, cố sức đem hai chân kia tách ra, quay bắp đùi trong kia lại tiếp tục một trận điên cuồng cắn.
“A a! Chỗ đó không thể cắn, không thể cắn …” Chỗ mẫn cảm bị cắn ngoại trừ đông, còn có cảm giác ngứa vô cùng.
“Không thể?” Tần Chính nhìn trụ thịt xinh đẹp giữa hai chân y, liếm liếm lưỡi rồi há to miệng. “Ở đây ta cũng có thể cắn!”
“Ngô!” Sĩ Thần cả người mềm nhũn ngã xuống, nhịn không được hợp lại hai chân nhẹ nhàng kẹp lấy hắn, vừa khó chịu vừa giãy dụa hai chân, vừa thở gấp gáp rên rỉ: “Lão gia, lão gia … Chỉ có ngươi … Chỉ có ngươi …”
Tần Chính ngậm chặt thứ đó trong miệng không ngừng mút cắn, đến khi y phát tiết mới thả ra đứng dậy, muốn hôn môi y, lại ngại vị trong miệng sẽ khiến y khó chịu, nên sửa lại hôn xuống trán y: “Đúng, chỉ có ta!”
Ngươi từng cười ngất chúng sinh, nhưng hôm nay, xin lỗi, ngươi chỉ có thể ở dưới thân ta rên rỉ hầu hạ. Ngươi dù có từng mê hoặc thế gian, cũng chỉ có thể để ta một mình độc chiếm.
Tần Chính ôm lấy y đặt vào trong ngực: “Sĩ Thần, đừng để ta lại bất an như vậy nữa, nếu không ta đem ngươi toàn bộ xương cốt mà cắn nát.”
Sĩ Thần bị đôi nhãn mâu như săn mồi kia dọa sợ, không ngừng lắc đầu. “Ta không có, ta không phải … A —-“
Vì vậy, bên trong phòng từ chạng vạng cứ như vậy đến đêm khuya …
“Không, không! Lão gia, ta làm không được, ta không được! A….”
“Sao không được? Nhìn xem, Sĩ Thần của ta thật lợi hại!”
“Ô … ta không lợi hại …”
Rốt cục đợi được Tần lão gia thu lại binh khí, Sĩ Thần chết đi sống lại mới an tâm nhắm mắt lại, thế nhưng không đợi y ngủ say, thì cự vật to lớn kia lần thứ hai tiến vào trong cơ thể y. “Tần Chính.. Ô … Ngươi hỗn đản!”
“Ách ….” Tần Chính chế trụ hông của y, vừa đấu tranh anh dũng vừa hừ nói. “Tứ chủ tử không phải nói Lão gia ta là thuyền hỏng, là chó chết, là kẻ bất lực sao?”
Để Lão gia ta cho ngươi kiến thức một chút, Lão gia ta có phải kẻ bất lực hay không! Lão gia ta là lang không phải cẩu! Lão gia ta vẫn như cũ theo gió vượt sóng, mặc giang quá hải!
“A! Ta không có nói gì a …”
Họa là từ trong miệng mà ra, Tần Tứ chủ tử giờ đã nhớ kỹ.
Ngày hôm sau, Sĩ Thần đã đánh mất nửa cái mạng bị Tần lão gia một đường ôm trở về Tần phủ. Từ đó về sau suốt ba ngày, y mới có thể rời khỏi giường nhìn thấy được ánh mặt trời.
Sáng sớm đứng dậy, Lan Tố liền đỡ y tới phòng khách.
“Tứ chủ tử, sao lại lết thế này?” Vân Phi vừa thấy y liền mở miệng trêu chọc.
Sĩ Thần ngay cả khí lực cãi vã với y cũng không có, chỉ có thể tìm một chỗ ngồi xuống. Bị Tần lão gia cắn thành hai chân biến dạng tới tận hôm nay mới bớt sưng, chân thì đỡ rồi, nhưng thắt lưng bị biến đổi đa dạng bị xoay bị nắn tới bảy tám lần, có thể lết đi đã là tốt lắm rồi.
Hôm nay Tần lão gia gọi thất vị phu nhân gọi tới, nhưng hắn không trình diện, chỉ có cái đuôi tới truyền lời.
“Các chủ tử đều đã tới, ta đây xin nói …” Tiểu Bính Tử núp ở cạnh cửa tùy thời chuẩn bị chạy trối chết. “… Lão gia nói Thiên Sơn Môn ba huynh đệ là người hiệp nghĩa chân chính, hắn không muốn tổn thương họ, cho nên … nói cách khác, trải qua một phen, công lực của Lão gia đã hoàn toàn mất …”
Sĩ Thần kêu sợ hãi: “Làm sao có khả năng!” Ngày ấy Tần lão gia ở trên giường uy vũ sinh uy, làm sao có thể trở thành một người mất hoàn toàn công lực, đánh chết y cũng không tin!
A Kiệt trừng to hai mắt, hai chân cảm giác nhũn đi: “Đây là nói, hắn triệt để … phế đi?”
“Tư Đồ Sĩ Thần, ngươi thật quá …” Vân Phi hít sâu một hơi, nghĩ muốn cấp Tần Tứ chủ tử bái đầu. Y quá lắm chỉ khiến Lão gia mất đi mấy tháng thành quả luyện tập mà thôi, không nghĩ tới tên Tư Đồ Sĩ Thần này lại có thể làm mất luôn cả gốc.
[Ô ….] Tiểu Lâm khóc tới sắp bất tỉnh, Lão gia vì sao lại gặp nhiều tai nạn như vậy!
“Nhị chủ tử!” Mọi người kêu to sợ hãi, một thân ảnh cao to liền ngã sấp xuống.
Chẳng ai nghĩ tới, Quần Ngạo có thể ngất xỉu trước cả Tiểu Lâm. “Đại ca ….” Ngụy đại ca vô song cái thế của y, cứ như vậy mất luôn rồi!
Kỳ Nhi cảm thấy bên tai ông ông tác hưởng, nhìn Quần Ngạo té xỉu trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Ta còn chưa chết, sao ngươi dám chết trước …”
Duy Nhất lập tức nhảy tới trước mặt Sĩ hần chỉ vào chóp mũi y mắng to: “Tốt, ngươi quả thật khiến cho ta phải cam bái hạ phong! Mười Triệu Duy Nhất cũng không bằng một người Tư Đồ Sĩ Thần ngươi! Ngươi so với ta còn tai họa hơn!”
“Ngũ chủ tử …” Tố Tâm kéo tay áo chủ tử mình. Mắng chửi người thì mắng chửi thôi, sao lại kéo luôn cả bản thân mình luôn vậy.
Sĩ Thần bị buộc tội phải từng bước lui về phía sau. “Ta không phải cố ý …” Muốn chết nhất chính là y có được hay không?
Sáu đôi mắt phẫn hận cứ như vậy phóng tới, Sĩ Thần đâu thể chịu được, cơ thể mềm xuống thì phía sau liền có một đôi tay đưa ra ôm lấy y, xoay người lại lập tức khóc: “Lão gia, ta không phải cố ý, ta không phải tai họa …” Chí ít y cũng không phải cố ý gây tai họa.
Tần Chính lập tức vỗ về dỗ dành y: “Ngoan ngoan, không khóc không khóc, Lão gia cũng không trách ngươi.”
Sĩ Thần khóc ròng nói: “Đều do quyển Tôn Tử binh pháp kia, đều do nó …”
“Tại nó tại nó, đừng khóc, cơ thể vẫn còn chưa khỏe hẳn, đừng khóc làm ảnh hưởng cơ thể.” Tần Chính võ công hoàn toàn biến mất lúc này đang tự trách mình, đáng lẽ phải chờ Sĩ Thần dưỡng khỏe thân mình mới có thể nói ra việc này. Còn tự trách mình sao ngày ấy lại quá tức giận không kiềm chế, Sĩ Thần vốn trong lòng có khúc mắc, hắn vậy mà không thông cảm cho y.
Tiểu Bính Tử đứng bên cạnh không nói gì, lão gia ngươi là mắt mù sao, mặt Tứ chủ tử đâu có lệ. Có phu như vậy, đáng đời bị các chủ tử quản gắt gao. Hơn nữa, từ đầu tới đuôi cái kế đó có liên quan gì tới binh pháp nhà người ta đâu. Tứ chủ tử ngươi bản thân tự mình chế ra binh pháp phải không, coi chừng có thể lưu danh bách thế.
Sĩ Tần quả thực là vừa khóc vừa suy nghĩ thông suốt, Tần lão gia ở trên giường đã dùng thực lực chứng minh, có phải là thuyền hỏng hay không, thực lực đó cùng công lực hoàn toàn không có chút can hệ nào!
Lan Tố lắc đầu. Kỳ thực cũng không thể đổ hết tội lên đầu chủ tử nhà nàng, các vị chủ tử ngồi ở đây, ai mà chưa từng gây họa cho lão gia, chẳng qua Tứ chủ tử vận khí quá xấu, làm người thử dao cuối cùng.
“Ô … Ta không bao giờ … tự cho mình thông minh nữa, ta tiếp tục làm kẻ vô dụng là được rồi, từ nay về sau cùng Lão gia cùng nhau làm phế vật chịu không?” Nghĩ đến mình cùng Lão gia có thể có được thứ chung mà người khác không có được, ngực Tần Tứ chủ tử có chút thoải mái.
“Ách …” Tần Chính nghĩ đáng lẽ hắn không nên thương xót Tứ phu nhân, còn đi tới cứu trợ nữa chứ.
Thấy Tứ chủ tử vùi vào trong lòng Lão gia mang vẻ mặt các ngươi sao làm khó dễ được ta, Tiểu Bính Tử nghĩ, quả nhiên hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc mỹ nhân tâm (1). Ngày sau nếu kiếm lão bà phải kiếm một người không quá xinh đẹp, xấu chút cũng được, ừ, nhất định là không đọc Tôn Tử binh pháp.
Nhưng mà, thiên đạo hảo luân hồi, trời xanh chưa từng bỏ qua cho ai. Đóa hoa đàm đỏ rực kia cùng Tần Tứ chủ tử so sánh với, tựa hồ cũng không thua kém bao nhiêu.HẾT CHƯƠNG 19
(1) Đây là câu thơ đã được sửa lại. Nguyên gốc là
Thanh trước xà nhi khẩu,
Hoàng phong vĩ thượng châm.
Lương ban giai khả độc,
Tối độc phụ nhân tâm!
Dịch nghĩa:
Nọc từ miệng rắn bị kẹt trong ống trúc
Nọc từ đuôi con ong vò vẽ
Hai cái nọc đó tuy rằng độc
Nhưng không độc bằng lòng dạ đàn bà!
Ở đây là không độc bằng lòng dạ mỹ nhân! Nhưng Mai thấy tính ra Sĩ Thần cũng thuộc dạng hiền mà, đâu có độc đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...