Lão Gia Có Hỉ

“Được, được, được…không ép, không ép! Một, hai, ba…” Dùng sức, dùng sức.

“Không được rời bỏ ta!” Hít thở, hít thở.

“Được, được, được, không bỏ, không bỏ! Một, hai, ba…” Dùng sức, dùng sức.

“Không được lừa ta!” Hít thở, hít thở.

“Được, được, được, không lừa nàng nữa! Thấy đầu của hài tử rồi!” Yến Ly kinh hỉ kêu to lên.

“Aaa…nương nó!”

Trong phút chốc, trên người ta như rớt ra một miếng thịt, trống rỗng, ta mờ mịt nhìn vào khoảng không trên đỉnh đầu, chỉ nghe thấy tiếng cười kinh hỉ của Yến Ly và Đường Tư, sau đó là tiếng khóc meo meo oa oa…

Ta lả người ra nằm trong lòng Đường Tư, không còn sức lực để mở mắt, cứ như thế mà ngủ mê mệt…

——————————————————————————–

Lúc ta tỉnh lại đã là lúc trăng sáng sao thưa.

Toàn thân đau nhức, cổ họng khô khốc, ta đưa mắt nhìn quanh bốn phía – đây là một gian nhà dân, xem có vẻ như có người ở vì được quét tước
sạch sẽ bóng loáng, có gia cụ hẳn hòi.

Trên người ta mặc y phục bằng vải thô, tuy chất liệu bình thường nhưng rất sạch sẽ.

Chẳng lẽ ta sinh hài tử rồi đau đớn quá mà chết đi, giờ xuyên không luôn…

Ta mơ mơ màng màng nghĩ ngợi, tiện thể tưởng tượng ra cảnh năm nam
nhân của mình đồng tâm hiệp lực cho hài tử bú sữa, chỉ vào bức họa chân
dung thô tục, dâm tà của ta mà giải thích với hài tử: “Đây là nương của
con, lúc sinh con ra vì đau quá mà chết.”

Khóe môi ta giật giật, muốn kêu ai đó, lại phát không ra tiếng, chỉ
có thể khó nhọc dịch chuyển hai chân của mình xuống giường để tìm nước
uống.

Rơi lệ mà! Vừa mới sinh hài tử ra đã không còn ai thương mình nữa!
Trước khi ngất đi ta còn nghe được vài tiếng gào khóc của hài tử đáng
thương chưa rõ họ tên của mình, thanh âm rất giống nương của nó là ta
lúc còn khỏe mạnh, chắc là không có gì đáng ngại, điểm đáng tiếc duy
nhất chính là lúc sinh nở không được hưởng thụ sự đãi ngộ của ngũ tinh
phủng nguyệt, sau khi sinh không được người ân cần hỏi han, ngay cả muốn uống chén nước cũng phải tự mình xuống giường…

Lòng ta chua chát như một trái mận còn xanh non, ngồi bên cạnh bàn uống nửa chén nước ấm cho thông cổ họng.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, xoạt một tiếng bức rèm cửa được
vén lên, ta lười nhác ngẩng đầu liếc qua, sau khi thấy người đến là
Đường Tư ta mới khẳng định là mình còn chưa chết.


Thấy ta tỉnh, Đường Tư nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ ra mặt ngồi xuống bên cạnh ta. Ta lãnh đạm quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn.

“Sao vậy?” Đường Tư không chút để ý, đi vòng qua bên kia nhìn vào mặt ta, ta cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi tắn của hắn, không hài lòng bĩu môi, ho khan vài tiếng, lại uống thêm một chén nước, mới nói: “Hài tử đâu?”

“Đang cho bú.” Đường Tư nói.

Ta giận “Chẳng lẽ ta không có sữa?”

Đường Tư ho khan. “Chắc là vì sinh non…”

Ta trầm mặc nửa buổi mới nói: “Giờ chúng ta đang ở đâu?”

“Khu dân cư ở biên giới Trần quốc, cách đại doanh một đoạn đường nữa, sáng mai chúng ta đi tiếp.”

Vậy chắc cũng vẫn còn kịp.

Ta ôm bụng, ngẩng đầu nói với Đường Tư: “Ta đói.”

Rốt cuộc Đường Tư mới tỉnh ngộ. “Nàng muốn ăn gì? Ta đi chuẩn bị!”

Ta phất phất tay nói: “Gì cũng được, bảo Yến Ly ôm hài tử đến đây đi.”

Đường Tư được lệnh đi ra, ta lại mò về giường nằm ngay đơ. Một lúc
sau, lờ mờ phảng phất nghe được tiếng bước chân, sau đó là một bàn tay
dịu dàng xoa hai gò má của ta. Ta mơ mơ màng màng mở to mắt, gương mặt
của Yến Ly hiện rõ dần, khóe môi hắn còn vương nét cười nhẹ.

Ta cúi đầu, thấy hắn đang ôm một cái bọc nhỏ trong lòng, kinh ngạc la lên: “Sao nhỏ vậy?!”

Yến Ly bật cười. “Sinh non bảy tháng, nặng bốn cân, không tệ chút nào. Ôm nàng cẩn thận một chút, là nữ nhi.”

“Nữ nhi…” Ta cẩn thận dè dặt tiếp lấy đứa bé từ tay Yến Ly, tỉ mỉ
quan sát một hồi, nhíu mày kết luận. “Nhăn nheo quá, vừa đen sì vừa nhỏ
xíu, một chút cũng không được giống như ta thiên sinh lệ chất! Có phải
chàng nhặt ở đâu về lừa ta hay không?!”

Yến Ly ngồi xuống bên giường, nghe ta nói vậy hắn chỉ cười, bẹo nhẹ
lên gò má ta. “Nào có ai nói nữ nhi của mình như nàng chứ! Hài tử vừa
mới sinh ra đều như vậy, qua mấy tháng nữa sẽ nẩy nở xinh đẹp lên thôi.”

Ta hồ nghi giương mắt lên nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn nữ nhi – thì ra
đây chính là đứa bé núp trong bụng ta luyện quyền lâu nay… Ta xoa bóp
nắm tay bé xíu của nó, có lẽ vì bàn tay của nó quá nhỏ nên ngay cả ngón
út của ta nó cũng nắm không được, chọc chọc tay lên mặt nó, nó khẽ nhăn
“lông mày”, trông có vẻ như mất hứng.

Ta đột nhiên lâm vào trầm tư… Cha của hài tử này rốt cuộc là ai đây…
Mấy người nhà chúng ta đâu có ai đen a, ngay cả Đào Thanh hay giãi dầu
nắng gió nên làn da có màu đồng cổ mà nơi bí ẩn nhất trên người hắn cũng trắng nữa mà!


Sao ta lại sinh ra một oa nhi có làn da đen như thế này… Nếu không
phải ta tự mình biết mình chắc sẽ cho rằng tiểu gia hỏa này là sản vật
của một chuyến hồng hạnh vượt tường nào đó.

Ta thở dài, nhẹ nhàng gọi tên nó. “Giới Sắc, ta là nương của con đây…”

Nụ cười của Yến Ly nhất thời đanh lại nơi khóe miệng. “Hay là chúng ta sửa tên khác cho hài tử đi…”

Ta liếc xéo hắn một cái, cười lạnh. “Hừ hừ, lật lọng thật mau a, mới vừa rồi đáp ứng ta thế nào?”

Yến Ly thở dài. “Ta chỉ là muốn tốt cho nàng thôi, sợ hài tử lớn lên sẽ hận nàng cả đời…”

“Đây là mẫu thân của nó chân thành dùng kinh nghiệm huyết lệ cả đời
răn dạy nó! Khi ta chết cũng phải ghi tạc chữ này lên bia mộ của ta a!”
Ta căm giận nói.

“Vậy sao?” Yến Ly cười, khuôn mặt tuấn mỹ đến cùng cực của hắn kề lại gần, chiếm lấy toàn bộ tầm mắt của ta. “Nàng có chắc là… muốn giới sắc
không?” Môi hắn chỉ cách môi ta một chút xíu.

Ta nuốt nước miếng mạnh một cái, tim đập lỡ một nhịp, ngập ngừng nói: “Chuyện đó… kiếp sau nhất định sẽ giới…”

Yến Ly cười nhạo, hôn trộm một cái trên môi ta. “Nếu thế, cái tên
Giới Sắc này để kiếp sau nàng tự mình dùng đi. Đặt một cái tên khác cho
hài tử.”

Ta thật khó xử a! Giới Sắc chính là cái tên ta nghĩ ra lúc đột xuất thần trí tâm linh, bảo ta bỏ đi thật sự là hơi uổng mà!

Ta cúi đầu xem tiểu anh nhi đang ngủ say, linh cơ chợt động. “Có rồi! Nó vừa đen vừa nhỏ, gọi nó là Hắc Đậu đi!”

Yến Ly nghiến răng nghiến lợi “Nàng không thể nghĩ ra cái tên nào thích hợp cho cô nương à?!”

Ta căm giận bất bình: “Chàng cũng quá soi mói đi! Sao, ta sinh xong
hài tử là chàng lập tức qua sông đoạn cầu à! Không sinh nữa, nhét vô lại đi!”

“Xì!” Yến Ly khinh bỉ liếc xéo ta, cướp lấy Hắc Đậu từ trong tay ta
đi, không quên búng một cái trên trán ta “Coi tính tình của nàng kìa!
Hắc Đậu thì Hắc Đậu, cùng lắm đặt làm nhũ danh là được rồi.” Nói rồi ôm
hài tử đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tiếp tục khinh bỉ ta. “Sợ nàng
ồn ào ảnh hưởng đến hài tử, ta ôm nó qua phòng kế bên trước, nàng cũng
nên dậy ăn chút gì đi, Đường Tư chắc cũng chuẩn bị xong rồi, nàng mau
rời giường đi. Xì… Nhét vô lại, vậy mà nàng cũng nghĩ ra…” Hắn không
nhịn được cười, lắc lắc đầu, chậm rãi bỏ đi.

Ta bực tức đến mức muốn lôi lông chân ra xoắn mấy vòng cho bỏ ghét!
Chẳng lẽ ta đau đớn đến chết đi sống lại để đổi lại địa vị trong chốc

lát ngắn ngủi như vầy thôi sao…

“Lý Oánh Ngọc.” Đường Tư đá một cước văng rèm cửa ra, hai tay ôm tô cháo đến gần. “Dậy ăn đi.”

“Món này hầm từ gà mái dầu, cũng không biết gọi là cháo gì, ta nhớ
không rõ, tóm lại là rất bổ.” Đường Tư đặt chén cháo xuống đầu giường,
nhét đũa và thìa vào trong tay ta, liên thanh thúc giục “Còn nóng ăn đi, mau mau…!”

Ta khụt khà khụt khịt, mừng rỡ nói: “Tam nhi, vẫn là chàng tốt với ta nhất.”

Đường Tư cười hắc hắc, không chút khiêm nhường “Đương nhiên, biết lão tử tốt rồi sao!”

Ta gật gật đầu, đang muốn hớp một hớp, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu hỏi hắn. “Cái này… không phải chàng tự tay nấu đó chứ…”

Bởi vì sau khi ăn xong chén cháo gì đó ta may mắn còn sống, cho nên
cháo này nhất định không phải do Đường Tư nấu – sau đó mới biết ra là do một cặp phu phụ lão nông trong thôn nấu.

Căn nhà này còn hai gian phòng trống, phân bố phòng ở hơi bị khó. Xét thấy quan hệ ba người bọn ta người bình thường khó hiểu và chấp nhận
nổi, vì thế bọn ta phải nói là chúng ta là một cặp phu thê và huynh
trưởng, Yến Ly là huynh trưởng của ta. Sở dĩ Đường Tư là tướng công của
ta là bởi vì lúc đó bốn người bọn ta vội vàng chạy đến đây, Yến Ly ôm
Hắc Đậu, Đường Tư ôm ta, cho nên kết quả chính là như thế…

Buổi tối Đường Tư ngủ chung với ta một giường, vì sợ hài tử nửa đêm
đói nên hài tử cũng phải ở cùng phòng với bọn ta. Cũng không biết phu
phụ lão nông này kiếm đâu ra một cái nôi cũ kỹ dời đến đầu giường của
ta, ta thật cảm thấy tự hào vì Trần quốc bọn ta có được lão bá tánh thân mật, nhiệt tình như thế. Đường Tư nói – hắn để lại cho họ một thỏi bạc
to…

Mệt mỏi cả ngày, vừa lên giường là Đường Tư rất nhanh chìm vào trạng
thái mơ màng, tuy ta hơi béo một chút nhưng ít ra còn có thể “nhét” vào
trong lòng hắn, lưng dán lên ngực hắn, cảm nhận tiếng tim đập và hơi ấm
của hắn từ sau lưng truyền tới, hai tay hắn xuyên qua nách ta dừng lại
trên bụng của ta, lúc trước vốn nhô ra còn bây giờ thì xẹp xuống vì đã
biến thành một hạt đậu đen đang ngủ trong cái nôi trước giường.

Một chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ rơi xuống trước giường, ta lẳng
lặng nhìn gương mặt đang say ngủ của Hắc Đậu, thật là, càng nhìn càng
thấy xấu a, về sau không gả đi được cũng tốt, Giới Sắc Giới Sắc…

“Đường Tư a…” Ta và hắn mười ngón tay lồng vào nhau.

“Hử…” Hắn uể oải mệt mỏi đáp lại một tiếng.

“Ta sinh thêm một đứa nữa được không…” Nói đến cùng, ta vẫn sợ hắn bất bình trong lòng.

Hắn trầm mặc một lát, tần suất hô hấp thay đổi, giống như bị lời nói của ta đánh thức.

“Được không?” Ta quay đầu lại hỏi hắn.

“…” Đường Tư lại trầm mặc một hồi mới đáp “Không cần miễn cưỡng, có tiểu Hắc Đậu là đủ rồi.”

“Chàng không thích nhiều hơn một chút sao?” Ta ngạc nhiên hỏi.

Hắn vùi đầu lên cổ ta, đôi môi di động lên xuống. “Thôi, nàng sợ đau như vậy…”


Trái tim nhỏ bé của ta nhất thời co rút …

Lệ rơi! Vì một câu này của ngươi, lão tử sẵn sàng sinh cho ngươi cả tá!

Ta quay người lại bổ nhào đè lên hắn, lại bị hắn cản lại, nghiêm túc cảnh cáo: “Còn chưa đầy tháng, đừng châm lửa loạn!”

Được, tạm tha cho chàng một mạng trước!

Ta ôm cổ hắn ngọt ngào đi vào mộng đẹp.

Rốt cuộc không bị tiếng gà gáy đánh thức mà bị tiếng khóc meo meo của Hắc Đậu đánh thức trước.

Sắc trời còn chưa sáng, Hắc Đậu múa may nắm tay nhỏ bé, nhắm mắt lại
phát ra tiếng nức nở gián đoạn không liên tục. Dường như Đường Tư cũng
bị đánh thức nhưng chưa tỉnh hẳn, hắn xoay người lại, nhăn mày, hàm hàm
hồ hồ nói: “Chắc đói đó, cho bú đi…”

Ta đẩy cánh tay Đường Tư ra hai bên, ôm Hắc Đậu ra khỏi nôi, trước
kiểm tra xem nó có tè dầm hay không – không có, vậy chắc hẳn là đói bụng …

Ta chọc chọc ngón tay lên môi nó, nó nhắm mắt lại muốn ngậm lấy, ta vội rút tay lại.

Đường Tư nằm ngửa, hô hấp đều đều.

Ta thừa nhận rằng mình hơi biến thái…

Lén cởi vạt áo trước của Đường Tư ra, hắn mệt mỏi cả ngày nên hoàn
toàn không ý thức được ta đang làm gì, ta lén lén lút lút cẩn thận từng
ly từng tí vạch áo hắn ra để lộ bộ ngực tinh tráng, và hai điểm nho nhỏ
trên đó.. sau đó áp sát cái miệng nhỏ của Hắc Đậu vào…

Ố ồ! Ta đang làm gì vậy chứ?! Ta lắc lắc đầu như phát điên!

Vì sao ta lại nhiệt huyết sôi trào lên như thế này a!

Tiểu Hắc Đậu nhắm chặt mắt lại, miệng khi há khi mở, tìm thấy mục
tiêu vội ngậm chặt, chẹp chẹp – không phải? nhướng mày – tiếp tục chẹp
chẹp – vẫn không phải? cả miệng lẫn mũi đều nhăn lại…

“Lý Oánh Ngọc…” trong bóng đêm một thanh âm u ám vang lên “Nàng đang làm cái quái gì đó…”

Ta rùng mình run rẩy, vội ẵm Hắc Đậu vào trong lòng lại.

Đường Tư nhấc cánh tay, nhổm người lên nhìn ta một cách âm trầm.

Ta ho khan, nhìn trời, nhìn trái nhìn phải, ngập ngừng nói: “Không có sữa mà…”

Đường Tư điên tiết lên: “Nam nhân có sữa thì còn cần nữ nhân để làm gì!”

Ta ha hả cười gượng mấy tiếng, tự giác cởi bỏ y phục, làm chuyện mà một người mẫu thân nên làm.

Sau một lúc lâu, Đường Tư cười nhạo: “Câu vừa rồi thật thích hợp với nàng.”

Ta: “…”

Kết quả là hài tử phải húp cháo trường kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận