Lão Gia Có Hỉ

Địa hình vùng Mân Việt quốc này thật có chút phức tạp, Đường Tư đối
với Bạch Dương cốc rõ như lòng bàn tay, nhưng ra khỏi Bạch Dương cốc
liền lập tức trở thành lộ si, chỉ có thể dựa vào Yến Ly, thế là ba người lặn lội tìm đường trong núi rừng.

Lộ trình còn xa hơn rất nhiều so với Yến Ly dự tính, hơn nữa lại còn
một người thứ tư đang trong bụng nên đợi lúc bọn ta đến được Bàn Long
cốc thì đã là ba ngày sau. Trong ba ngày này, bao nhiêu chim thú trong
núi đều bị bọn ta ăn gần hết, ấy thế mà cũng không gặp một người sống
nào. Hai bên đỉnh núi dựng đứng khó bám, có thể nói là ngăn cách bọn ta
với thế gian bên ngoài. Trong núi yên tĩnh thanh bình, có đôi khi nhắm
mắt dưỡng thần nghĩ đến mai phục chém giết khắp nơi bên ngoài là bỗng
nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Trận thiên tai bất
thình lình xảy ra này đã khiến bước đi của hai phe rối loạn một phen,
cũng không biết hiện giờ tình hình bên ngoài ra sao. Từ Lập không còn là nỗi đe dọa nữa, Lưu Triệt không còn, theo thường lệ sẽ là do sư phó và
Bạch Phiền làm chủ, hai người này ta đều tin được, nhưng trong lòng ta
vẫn mơ hồ cảm thấy có chút bất an, không biết là vì sao…

“Lý Oánh Ngọc.” Đường Tư nhéo lỗ tai ta, ngồi xổm bên cạnh ta “Đang nghĩ gì đó?”

Ta xoa xoa lỗ tai, mở mắt ngơ ngác nhìn hắn, thở dài nói: “Ta đang nghĩ xem chừng nào mình được làm Thái thượng hoàng…”

“Xì” Yến Ly không khách khí cười nhạo một tiếng “Còn chưa đăng cơ đã muốn thoái vị?”

“Ài, chàng không hiểu đâu, ta nghĩ chắc có lẽ kiếp trước mình làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên kiếp này không được ông trời ưu ái, cũng may
con người ta ương ngạnh như một con gián, sống mạnh mẽ kiên cường, dù bị đập tung tóe lên tường cũng không chết. Vì thế, dù vận mệnh có là Quỷ
Súc công, thì ta cũng vẫn là Nữ vương thụ!” Nắm tay lại thành quyền lên
tinh thần!

“Vận mệnh như nàng mà còn chưa tốt à?!” Hai người một trái một phải
búng lên trán ta, Đường Tư khinh bỉ ta, nói: “Người nào người nấy tranh
giành nhau muốn vỡ đầu để đoạt được ngôi vị hoàng đế, kết quả là chẳng
hiểu sao lại tự nhiên rơi xuống tay nàng, nàng còn chỗ nào không hài
lòng nữa chứ?”

“Cho nên mới nói là chàng không hiểu a…” Ta uất ức che trán lại
“Trang tử thà chịu kéo lê cái đuôi trong bùn, Yến Ngũ không thèm làm

Tông chủ tôn quý, dựa vào đâu bắt ta làm Nữ hoàng!”

Cho nên mới nói, vận mệnh có ưu ái ngươi hay không, không phải ở chỗ
có cho ngươi thứ tốt thứ quý gì hay không, mà ở chỗ có cho ngươi thứ
ngươi muốn, ngươi cần hay không. Ta muốn có thân nhân, kết quả là mạng
Thiên sát cô tinh, phải chịu cô độc lẻ loi. Ta muốn tự do, kết quả là bị quyền lực trói buộc, không được tiêu dao. Ta muốn an bình, kết quả là
loạn lạc bốn phương, không được yên ổn. Ta muốn một lòng một dạ một đôi
người, kết quả là có năm phu quân vào cửa, khó mà lựa chọn…

Nhưng những lời này ta lại không dám nói ra miệng, sợ chọc Đường Tư tức giận, nhất thời kích động giết ta ngay lập tức.

“Vị trí Tông chủ Mật Tông của Bạch tộc tuyệt đối không ngon lành gì.” Yến Ly cười khổ lắc lắc đầu “Tông chủ tiếng nghe thì vẻ vang lắm, nhưng thực tế là bị viện Trưởng lão khống chế, trở thành một biểu tượng chỉ
biết ngồi biết thở chứ không biết suy nghĩ, được vạn dân sùng bái, nhưng lại không được làm gì, cô độc đến chết. Tông chủ đời trước vì chịu
không nổi giày vò như thế, lại phát sinh tình cảm nam nữ với tín đồ, mạo phạm cấm kỵ, nên mới bị trục xuất ra khỏi Mật Tông. Chẳng qua vì chuyện này liên quan đến danh dự của Mật Tông nên chỉ có một số rất ít người
biết nội tình, chỉ tuyên bố ra bên ngoài là Tông chủ bế quan tham ngộ,
ngoài ra không tiết lộ thêm gì nữa cả.”

Nói trắng ra, vị Tông chủ được gọi là “Trời giao trách nhiệm lớn lao
cho” cũng chỉ bất quá là một xác chết biết đi mà thôi, thật ra xác chết
không có hồn phách nên không biết bi ai, còn đỡ hơn là người tỉnh táo mà biết mình chỉ là một “cái xác không hồn”.

Ta vỗ vỗ vai Yến Ly, an ủi hắn: “Chàng yên tâm đi, có ta ở đây, không ai dám ép chàng xuất gia làm Tông chủ đâu. Nếu bọn chúng dám cạo tóc
trên đầu chàng, ta sẽ sai người cạo sạch lông phía dưới của bọn chúng!”

Yến Ly: “…”

Đường Tư: “… Chúng ta lên đường thôi…”

Ra khỏi Bàn Long cốc là bãi săn bắn của hoàng gia Mân Việt quốc, chỗ
này xưa nay không an toàn lắm, nếu không cẩn thận sẽ bị trúng một mũi
tên mà thành nghĩa nữ của người ta ngay. Theo Yến Ly, bãi săn bắn này
luôn luôn được canh gác nghiêm ngặt, nhưng muốn ra khỏi cốc thì nhất
định phải băng qua bãi săn bắn. Ta lại cho rằng bãi săn bắn của một quốc gia mà để cho một người với công phu mèo quào có thể trèo đèo lội suối
chạy vào thì bảo vệ nghiêm ngặt gì đó chắc cũng chỉ là ngồi ngắm mây bay nước chảy mà thôi.


“Nàng ngoan ngoãn ở yên đó cho ta!” Yến Ly dùng ánh mắt ngăn cấm ta
cử động tiếp theo của ta, rồi quay đầu lại nói với Đường Tư “Chỗ này ta
chưa từng đến, để ta đi trước điều tra xem bọn chúng phân bố binh lực ra sao sẽ bảo đảm hơn. Các người ở đây chờ ta, núp cẩn thận vào là được
rồi.”

Đường Tư trịnh trọng gật đầu, siết chặt ta vào trong ngực.

Sau khi Yến Ly rời khỏi, Đường Tư kéo ta vào một thung lũng cực kỳ bí ẩn trốn, phong cảnh ở đây thật đẹp, tại Bàn Long cốc này, nếu không
phải có ý định ẩn núp thì rất khó tìm ra nơi đây. Trong cốc cây cỏ xanh
rì, có con suối róc rách chảy, hai bên bờ đầy các loài hoa dại nho nhỏ
xinh xinh, ta buồn chán hái hoa tết thành vòng, Đường Tư nhảy lên chỗ
cao nhìn ra xa, thường quay đầu lại liếc trông chừng ta.

Đúng vào lúc này có cao nhân xuất hiện. Cao nhân này đang gánh nước,
cúi đầu lẳng lặng đấu mắt cùng ta ba giây đồng hồ, sau đó bật thốt: “A
di đà Phật, thí chủ ngươi a…”

Chữ cuối cùng bị một chiêu Vô Ảnh cước của Đường Tư đạp thẳng vào bụng làm lão đổi thành tiếng kêu la thảm thiết.

Đường Tư ra chân xong cũng sửng sốt, ngay từ đầu vốn không nghĩ đến
lão “hòa thượng” này không biết võ công. Sở dĩ gọi lão là hòa thượng là
vì lão tự xưng là “Bần tăng”, sở dĩ thêm dấu ngoặc kép là vì lão để tóc
ngắn đến mang tai.

Đường Tư cảm thấy có chút ân hận, tuy nghi ngờ nhưng vẫn bôi thuốc
cho lão. Ta hiếu kỳ nhìn chòng chọc lão nửa buổi, hỏi: “Hòa thượng,
ngươi thật là hòa thượng sao? Bộ ngươi dùng dao chẻ củi cắt tóc hay sao
mà sợi dài sợi ngắn thế này?”

Dung mạo lão hòa thượng này cũng được tính là anh tuấn, trông chừng
bốn mươi tuổi, đôi mắt hữu thần có chút giảo hoạt, mặt mày vì đau đớn mà vặn vẹo nhăn nhó – nhìn chẳng giống người tốt chút nào, lão nói: “Nữ
thí chủ nói đúng, đây đúng là dùng dao chẻ củi cắt thành.”

Ta: “… Không phải hòa thượng đều cạo trọc hết hay sao?”


Hòa thượng chắp tay thành hình chữ thập, nói: “Nữ thí chủ nói vậy là
sai rồi, trong lòng đã tứ đại giai không thì cần gì cưỡng cầu phải có
tóc trên đầu?”

Ta: “Vậy tại sao ngươi cắt tóc?”

“Tóc quá dài rất bất tiện cho việc tắm gội, hơn nữa lại lâu khô, làm việc gì cũng vướng chân vướng tay.” Hòa thượng than thở “thật ra đầu
bóng lưỡng vẫn tiện hơn, chỉ có điều nữ thí chủ không thấy là dùng dao
chẻ củi mà cạo tóc thì quá nguy hiểm hay sao? A di đà Phật, thiện tai
thiện tai…”

Khóe miệng ta giật giật, lần đầu tiên gặp được người lý sự cùn hơn ta.

“Dám hỏi pháp hiệu của đại sư?”

Hòa thượng xoay người đáp: “Bần tăng pháp hiệu là Bất Ngốc.”

“Bất Ngốc… Đại sư…” Ta sặc một cái, ho khan “Bất Ngốc đại sư, ngươi…
cư trú ở đây sao?” Đây chính là bãi săn bắn của hoàng gia, tự dưng đâu
lại xuất hiện một hòa thượng, sao có thể không làm cho người ta sinh
lòng cảnh giác chứ.

Bất Ngốc lại niệm một câu Phật hiệu, trông có vẻ thành thật, đáp:
“Bần tăng vốn là người trong núi, vì mấy ngày nay đất đá sạt lở lẫn vào
trong suối làm nước suối cuối nguồn dơ bẩn quá nên bần tăng ráng tìm
đường lên vùng đầu nguồn để lấy chút nước sạch về uống.”

Nghe hắn nói thế, ta thầm đoán hắn là người phái Mật Tông.

Sau khi hắn bôi thuốc liền đứng dậy, gánh hai thùng nước tràn đầy,
xoay lưng lại với ta và Đường Tư muốn rời đi. Ta nghi ngờ đi theo hắn,
hai mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới. “Ngươi không hỏi bọn ta là ai
sao?”

Bất Ngốc hòa thượng mỉm cười trả lời: “Hỏi thì sao, không hỏi thì
sao? Bèo nước tương phùng, cần gì phải hỏi rõ ngọn nguồn? Ta hỏi, các
ngươi sẽ trả lời sao? Các ngươi trả lời, là sự thật sao? Nếu là sự thật, có liên quan đến ta sao? Nếu có liên quan đến ta thì ta có thể làm gì?
Nếu muốn giết ta, ta có thể phản kháng sao…”

“Câm miệng!” Ta không nhịn nổi, da đầu run lên cắt ngang lời lão đang liến thoắng không ngừng, bàn tay còn lại lý trí bắt lấy tay phải của

Đường Tư, sợ hắn không cẩn thận đập chết con ruồi này.

“A di đà Phật…” Bất Ngốc hòa thượng cười như gió xuân về.

Ta thật không biết lão đang nghĩ gì, hơi lo lắng lão quay lưng một
cái là lập tức mật báo, thật muốn giết lão diệt khẩu, nhưng lại không ra tay được. Đường Tư và ta liếc nhau, có thể nhìn thấy trong ánh mắt hắn, hắn cũng băn khoăn y hệt ta.

Ý nghĩ chợt lóe, ta lập tức có quyết định, cười hì hì nói với Bất
Ngốc hòa thượng: “Bất Ngốc đại sư, ngươi nói không sai, nhưng bọn ta
cũng không muốn giết ngươi, chỉ là hi vọng ngươi có thể ở lại đây với
bọn ta một lát, nói chuyện thời tiết, tâm sự tình cảm cuộc sống gì đó.”
Ta vỗ vỗ vai lão, vỗ đến nỗi lão phải té ngồi trên mặt đất. “Chắc ngươi
không vội đi chứ.”

Bất Ngốc hòa thượng mặt không đổi sắc, mỉm cười nói: “Không vội, không vội, vội cũng vô dụng thôi.”

Trước khi Yến Ly thám thính được tin tức trở về, tốt nhất vẫn nên khống chế nhân tố bất an này trong tay sẽ đảm bảo an toàn hơn.

Ta ngồi cạnh Đường Tư, Bất Ngốc hòa thượng ngồi một mình gần bờ suối, trên mặt lão từ đầu tới cuối vẫn giữ nụ cười thần bí khôn lường… Ta
khều khều Đường Tư, thấp giọng nói: “Lão này trông cứ như là đầu óc bị
cửa kẹp vậy.”

Đường Tư hừ lạnh, cười nói “Ta thì lại thấy thấy người này trông rất quen mắt.”

“Quen mắt?” Ta ngẩn ra một lát, xoay đầu nhìn lại lão, sờ sờ cằm, gật đầu nói: “Chàng nói ta mới để ý, ta cũng cảm thấy vậy…”

“Lúc lão cười lên trông rất giống nàng!” Đường Tư nói tiếp “Nhìn tướng tưởng lương thiện nhưng bụng toàn rắp tâm hại người.”

Ta suýt bị nội thương, sặc một cái, ôm ngực u oán liếc hắn. “Chàng đang đánh là thương, mắng là yêu ta sao…”

“Giờ này mà hai người còn rảnh rỗi đánh thương mắng yêu nữa à!” Từ
không trung vang đến một tiếng quát khẽ, Yến Ly nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt bọn ta, vẻ mặt nghiêm trọng, ta vội thu liễm tinh thần, vội hỏi
“Xảy ra chuyện gì?”

Trong mắt Yến Ly lộ ra vẻ lo lắng, trầm giọng nói: “Mân Việt quốc
toàn bộ thu binh, vì ở đây gần chiến trường nhất, nên mấy vạn binh lính
đều tập trung bao vây hết nơi này lại rồi, giờ chỉ sợ không dễ an toàn
rời khỏi đây.”

“Không có cách nào sao…” Ta than thở, đưa mắt nhìn bốn phía “Chẳng lẽ ta phải ở lại đây dưỡng thai ư…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận