Lão Đại Xuyên Về Thời Cổ Đại!!
- Aaaaaaa!!!! Tiện nhân!! Tiện nhân!! Tiện nhân!!!!! -Phía bên tiểu viện hoa lệ đèn đuốc sáng chưng, trong phòng, Lục Vân Lục đang không ngừng húp trà. Mắt phượng hẹp dài lờ đà lờ đờ, miệng lẩm ba lầm bầm. Hi nhi bên cạnh vò nát khăn tay luôn rồi mà khớp tay vẫn rột rà rột rột. Thiên a!! Tiểu thư người đừng doạ em!!!! Thái tử trọc giận người mà!! Người đi tìm ngài tính sổ điiiiii!!! Huhuuuuuu~
Lục Vân Lục húp không biết bao nhiêu chung trà, trong đầu đều là hiện lên cảnh trưa nay. Sau khi Lục Vân Lục nó rống lớn bị cười cho thối mặt một hồi, lúc vác mặt ra về còn bị người liếc nhìn với ánh mắt thâm ý... Giời ơiii!!! Ta thề ta không có sắc dụ mà!!!! Why không tin ta?????? Ta uỷ khuất a hu hu!!!! Hồi tưởng lại phải quá 2 khắc sau, phượng mâu mới từ từ di chuyển sang phía bên cạnh. Hi nhi không khỏi vã mồ hôi. Huhu mẹ ơii con muốn về nhà!! Con không muốn làm a hoàn đâu!!! Con bị doạ chết rồiiii!!!!
- Hi nhi~~~ -Lục Vân Lục miết miết chén trà, nhẹ giọng nỉ non.
Hi nhi rùng mình da gà rụng đầy đất cũng không dám cúi xuống nhặt lại dán vào người, run run đáp lại:
- Có nô tỳ!
- Ngươi đi gọi Thập Nhĩ Á đi!
- Dạ? -Hi nhi ngây ngốc. Tự nhiên tiểu thư tìm Thập tại gia làm cái gì a??
- Ta kêu đi gọi Thập Nhĩ Á đến khảo nghiệm tinh thạch! -Lục Vân Lục kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.
Ú, nàng nghe nhầm sao??? Tiểu thư nàng muốn khảo nghiệm tinh thạch??? Cần a??
- NHANH!!!!!!!! -Nó rống lớn. Tmd điếc hay lãng đây!!
Hi nhi ba chân bốn cẳng xách váy lên chạy mà lưng thẳng tắp. Giết người!! Giết người a!!!!!! Lục Vân Lục bực bội húp nốt chén trà, phía bên cửa sổ trên cành tử đằng, Hoàn Long Mẫn cẩm y tím sẫm lẳng lặng nhìn nó. Cửa mở một cái, Tháp Nhĩ Á cùng phụ thân tới rồi. Nam nhân vận trường bào đen thêu kim tàm ti tinh xảo, da như ngọc, mắt môi nhu nhuận hài hoà đẹp mắt. Ngón tay thon dài nâng quả cầu ma pháp mà theo sau hắn chính là phụ thân uy vũ của nó.
- Lục nhi, sao kêu Thập Nhĩ Á tới đây? Không phải con không muốn thấy nhất chính là.. À thôi thôi. Ta chưa nói gì! -Bắt thấy ánh mắt sắc nhọn của Lục Vân Lục, Lục Mặc Ân im ngay miệng. Nam nhân trường bào đen nhàn nhạt mở miệng.
- Ngũ tiểu thư có việc?
- Bổn tiểu thư muốn khảo nghiệm tinh thạch một lần nữa! -Lục Vân Lục mặt không đổi, giọng không suy. Cứ vậy lười biếng nói. Thập Nhĩ Á nhíu nhíu mi một cái, vẫn là ném thuỷ tinh thạch lên điểm giữa không trung. Tinh thạch trong suốt phát sáng đẹp đẽ, Thập Nhĩ Á nhìn nhìn nó, lại bảo:
- Tiểu thư đặt tay lên đỉnh cầu, dồn hết tinh lực của mình truyền vào nó. -Vì lần trước cái Lục Vân Lục kia đã thử qua, hắn cũng không giải thích nhiều.
Lục Vân Lục đứng dậy phủi phủi y phục một chút, tay đặt lên đỉnh cầu. Quá một khắc sau vẫn thấy quả cầu trong suốt không màu, Lục lão gia cũng sốt ruột.
- Lục nhi à, hay là con nghỉ ngơi đi! Lục gia ta cũng không phải không nuôi được con mà!!
Lục lão gia sốt ruột là thế, phía bên Thập Nhĩ Á lặng im không động tĩnh. Hi nhi cắn môi lo lắng, Hoàn Long Mẫn ngoài kia nắm chặt tay áo, vẫn thần sắc lạnh nhạt. Chẳng biết qua bao lâu, thuỷ tinh cầu dần đổi sắc. Là lam nhạt! Lục lão gia tử kích động. Không ngờ con gái ông từ phế vật khảo nghiệm lại được Lam đấu khí!! Là bậc Trung đó!!! (Ok bậc Trung:))
- Ngũ tiểu thư Lam đấu...... khí.. -Thập Nhĩ Á đang định đọc kết quả, thuỷ tinh cầu lại lần nữa đổi hoàng kim chiến khí. Hoàng kim chiến khí!! Lục lão gia tử kích động muốn nhảy dựng lên, Hoàn Long Mẫn lúc này trố mắt ra nhìn.
Nàng là hoàng kim chiến khí sao? Hi nhi đang kích động muốn khóc thì mặt Thập Nhĩ Á lại cắt không còn giọt máu. Lục lão gia cũng không kích động được nữa rồi, Hoàn Long Mẫn bên cành cây buông thõng tay nhìn nó. Thuỷ tinh cầu không còn màu vàng kim nữa mà lại là....
** Hề lú~ Còn ai nhớ bổn tại gia không? **
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...