~~~
Kỳ nghỉ đông cuối cùng của thời đại học sắp đến, cũng có nghĩa là họ đã bước một chân vào kỳ tốt nghiệp.
Gần đây tâm tình Lâm Nhiên không tốt lắm, bởi vì con nhóc Lâm Yên Yên kia sau khi hết cấp ba, lại thi tới Ninh Đại.
Từ đầu học kỳ này, anh luôn không thấy bóng dáng của Tiểu Khê lưu nhà mình đâu.
Nhưng mấy cô gái đi chơi với nhau thì anh cũng không thể theo được, có vẻ như anh không yên tâm lắm về Thịnh Thanh Khê.
Lâm Nhiên có thể không yên tâm sao?
Đương nhiên là không yên tâm rồi! Anh chỉ hận không thể ngày ngày xách Thịnh Thanh Khê đặt bên cạnh nhìn chằm chằm thôi.
Lại là buổi tan học.
Lâm Nhiên hết tiết đi đón Thịnh Thanh Khê, trên đường người đến người đi, mấy năm qua người trong trường đã sớm quen với cái bộ dáng thờ ơ của Lâm Nhiên.
Chỉ khi ở cùng với học tỷ Thịnh thì người này mới giống người.
Trên đường đi, Lâm Nhiên nhìn thấy không ít người quen, đón tiếng chào hết đợt này tới đợt khác --
"Học trưởng ạ."
"Học trưởng khỏe!"
"Học trưởng lại tới đón học tỷ ạ?"
Nghe hai tiếng trước Lâm Nhiên chỉ lạnh nhạt gật gật đầu, nghe thấy câu sau có nhắc tới Thịnh Thanh Khê cảm xúc anh lập tức thay đổi, gật gật đầu với người đó: "Ừ."
Nhóm người đều nén cười nhìn Lâm Nhiên.
Không phải nói chứ, học trưởng Lâm cũng quá muộn tao.
Vào đông, hai bên đường đã không còn bóng dáng cỏ cây tươi tốt như xuân hạ.
Gió lạnh thổi qua, cành cây như người già bảy mươi run lẩy bẩy, lá khô ngoan cố chống chịu trên cành cũng bị cơn gió lạnh lẽo vô tình thổi bay, cuốn theo chiều gió.
Lâm Nhiên mặc áo khoác gió đen, khuôn mặt căng lên càng thêm lạnh lẽo, môi mỏng lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy rất khó tiếp cận.
Chỉ có khuôn mặt đẹp và dáng người cao ráo hoàn hảo kia dù đi đâu cũng thành tiêu điểm.
Qua bao năm, những gai góc ngang tàn của thiếu niên đã thu liễm đi nhiều.
Tuy rằng tính tình Lâm Nhiên vẫn kém như vậy, nhưng bây giờ anh đã học được cách kiên nhẫn.
Vô số người khó mà tưởng tượng ra bộ dáng trước kia của Lâm Nhiên.
Có lần, có người tìm kiếm Tieba của Nhất Trung Sơ Thành, nhìn nhìn Lâm Nhiên đánh nhau, ẩu đả, trốn học...!chuyện xấu gì cũng làm đủ thì bàng hoàng, người như thế làm cách nào mà thi đỗ được Ninh Đại hay vậy!?
Thậm chí còn có người đã chạy tới trước mặt hỏi Thịnh Thanh Khê.
Vốn dĩ Lâm Nhiên sẽ không để ý tới những lời đồn đãi, ai mà thèm để ý chứ.
Nhưng cố tình có người đem chuyện này đi làm phiền người anh để ý nhất, lần đó Lâm Nhiên bộc phát tính tính rất lớn, cuối cùng vẫn là Thịnh Thanh Khê chạy tới kéo người mới chịu về.
Không nói những người bên cạnh, ngay cả Lâm Yên Yên lâu ngày không gặp Lâm Nhiên cũng cảm thấy anh thay đổi rất nhiều, chỉ có Thịnh Thanh Khê cảm thấy Lâm Nhiên chưa từng thay đổi.
Lâm Nhiên sải hai bước dài, chốc lát đã đi qua đám đông, đứng trước cửa phòng học.
Đang trong thời gian tan học, anh đứng trong đám đông nhìn vào trong tìm tìm, kết quả lại không thấy Thịnh Thanh Khê đâu.
Anh mới nhăn mày lại thì có người gọi --
"Ấy, tiểu Lâm lại tới đón tiểu Thịnh đấy à?"
Giáo sư Triệu đánh giá Lâm Nhiên một lượt, vui cười hớn hở.
Lâm Nhiên lễ phép gật đầu: "Giáo sư."
Anh tạm dừng một chút, rồi lại hỏi: "Thầy tan giờ khi nào thế ạ?"
Giáo sư Triệu cười cười, đây còn chẳng bằng trực tiếp hỏi Thịnh Thanh Khê đi đâu luôn đi.
Ông nhìn đồng hồ trên tay: "Hôm nay thầy cho tan sớm mười phút, vừa tan học tiểu Thịnh đã đi rồi."
Giáo sư Triệu vừa dứt lời đã thấy Lâm Nhiên nhăn mày, ông lại cười: "Đi cùng một cô bé hay sao đó, nghe qua hình như là em gái thì phải?"
Lâm Nhiên sửng sốt, nói cảm ơn rồi lập tức xoay người rời đi.
Trước mặt giáo sư Triệu, Lâm Nhiên còn giả dối duy trì vẻ mặt bình tĩnh, chứ vừa quay người đã tức đến ngứa răng.
Con nhóc lanh chanh kia lại lừa mất vợ anh rồi, phải, Lâm Nhiên đã trộm gọi vợ trong lòng từ rất lâu.
Hết năm nay, anh sẽ 22 tuổi.
Sinh nhật Lâm Nhiên vào đầu năm, sinh nhật xong anh sẽ tới tuổi kết hôn hợp pháp.
Việc này anh đã suy tính rất nhiều năm, từ khi tốt nghiệp cao trung đã bắt đầu nghĩ, nghĩ mãi cho tới giờ, cũng nhẫn nại đến tận giờ.
Sau khi Lâm Nhiên đi ra khỏi giảng đường thì thoáng nhìn qua thời gian, giờ này chẳng những là giờ tan học mà còn là giờ cơm rồi.
Bình thường dù Thịnh Thanh Khê bị Lâm Yên Yên bắt cóc cũng sẽ nhớ nhắn cho anh một tin, vậy mà hôm nay tan học, điện thoại cũng không thấy gọi.
Con nhóc kia cũng không biết nói với anh trai ruột nó cho một tiếng.
Lâm Nhiên suy nghĩ, chợt nâng bước đi đến sân bóng rổ.
Không chỉ một lần anh thấy Lâm Yên Yên chạy tới sân bóng rổ.
Nói đến cũng lạ, con nhóc Lâm Yên Yên này không biết đang cáu kỉnh với ai, tới sân bóng rổ cũng chỉ để chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, còn không đặt chế độ công khai, mà chỉ cho mấy người họ xem.
Lâm Nhiên nghĩ rất lâu cũng không rõ con nhóc này điên khùng cái gì, hỏi Thịnh Thanh Khê thì sao, cô cũng không nói, chỉ cười tủm tỉm nói là bí mật của con gái bảo anh không cần hỏi nhiều.
Ninh Đại có rất nhiều sân bóng, trong ngoài trường đều có.
Lâm Nhiên nghĩ đến nhiệt độ hôm nay, không chút do dự nện bước đi tới sân vận động trong trường.
Nơi đây vào buổi tối và cuối tuần đều rất đông người, có không ít người ngoài trường cũng tới chơi.
Trong sân vận động.
Thịnh Thanh Khê mặc áo khoác lông và Lâm Yên Yên cùng ngồi trên khán đài, cô bất đắc dĩ nhìn Lâm Yên Yên đang lửa giận đùng đùng, hỏi: "Yên Yên, lại cãi nhau với anh ta?"
Lâm Yên Yên tủi thân phồng má, nhỏ giọng nói: "Dù em có đăng gì về nam sinh khác đi nữa, anh ấy cũng không giận.
Em nghĩ căn bản là anh ấy không thích em."
Thịnh Thanh Khê không biết một đời này Lâm Yên Yên với Tống Hành Ngu phát triển ra sao.
Nghỉ hè năm ngoái, Lâm Yên Yên lặng lẽ nói cho cô, nói đang yêu đương với Tống Hành Ngu.
Chi tiết cụ thể thì không nhắc tới, nói tới thì đúng là đời trước cô cũng không biết hai người họ sao lại đến được với nhau.
Lâm Yên Yên nói như vậy, trong giây lát cô không biết nên nói gì.
Thịnh Thanh Khê đành lặng lẽ tự hỏi một hồi, sau đó nói: "Anh ta lớn tuổi hơn em một chút, chuyện này khá giống chị với Lâm Nhiên khi đó, Lâm Nhiên cũng tức giận vì việc này."
Lâm Yên Yên ngu ngơ, ngay sau đó lập tức nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê, hóng hớt: "Chuyện là thế nào! Chị kể em nghe đi!"
Hai cô gái nhỏ nói tới hăng say, không chú ý tới có một người đã lặng yên ngồi xuống hàng ghế sau.
Hiển nhiên, lời Thịnh Thanh Khê nói Lâm Nhiên cũng nghe được rồi, anh nhướng mày, muốn xem xem cô sẽ nói thế nào.
Thịnh Thanh Khê nhớ lại chút ký ức về việc xảy ra ở quyền quán ngày đó, kể cho Lâm Yên Yên.
Cho tới giờ Lâm Yên Yên cũng không biết đến chuyện này, nghe xong thì trợn mắt há miệng: "Chị Thịnh, lòng chị cũng thật bao la quá nha ngươi."
"Để trần thân trên" với "Ôm cánh tay", tổ hợp từ ngữ mấu chốt này đã đủ cho Lâm Yên Yên bùng nổ.
Nếu cô ấy là Thịnh Thanh Khê, Lâm Nhiên sớm đã bị đá bảy tám lần.
Lâm Nhiên hừ nhẹ trong lòng, nhưng thôi, vật nhỏ này đối với ai cũng bao la cả.
Lâm Yên Yên lắc lư cánh tay Thịnh Thanh Khê, vô cùng gấp gáp: "Sau đó thì sao ạ? Anh ấy tức giận sao?"
Lâm Nhiên tức giận không nhỉ? Cô nghĩ đại khái là anh không vui.
Chỉ là khi ấy anh không nói ra, rốt cuộc lúc ấy họ chưa nghĩ đến quan hệ như bây giờ.
Vì thế Thịnh Thanh Khê gật gật đầu: "Anh ấy không vui rất lâu, nhưng không nói ra."
Lâm Yên Yên "Ầy" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chị Thịnh, thật ra em chưa từng thấy cái dáng vẻ đó của anh trai.
Tính tình anh ấy rất xấu, lúc nào cũng phát giận."
Thịnh Thanh Khê nhấp môi cười khẽ: "Tính tình anh ấy không xấu, rất dịu dàng."
Lâm Yên Yên: "......"
Người đang trong tình yêu cuồng nhiệt quả nhiên đều là người mù mà!!
Lâm Nhiên ở phía sau cong môi cười.
Thịnh Thanh Khê tiếp tục nói: "Sau là trong cái đêm chúng ta cùng đi chơi trên đảo đó.
Ở bên bờ biển, anh ấy nói với chị, anh ấy sẽ không thích người khác, cũng sẽ không yêu đương với người khác."
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ ánh sáng lấp lóe khi đó trong mắt Lâm Nhiên.
Chàng thiếu niên năm ấy, ánh mắt còn sáng hơn cả sao trời.
Lâm Yên Yên thật sự không thể tin nổi những lời này lại phát ra từ miệng anh trai mình.
Cô ấy buồn bực nói: "Em không muốn thỏa hiệp trước."
Lâm Yên Yên rầu rĩ ngẫm nghĩ một lát, rồi lại hỏi Thịnh Thanh Khê: "Chị Thịnh, lúc đó chị nghĩ gì thế? Thường thì ai nhìn cảnh tượng ấy ít nhiều cũng có cảm xúc chứ, chị một chút cũng không có sao?"
Thịnh Thanh Khê ngẩn ra vài giây.
Cô cũng không lừa Lâm Yên Yên, thành thật nói: "Khi đó chị không nghĩ tới việc sẽ yêu đương với Lâm Nhiên, anh ấy ở cùng ai cũng được.
Chị chỉ muốn anh ấy có thể vui vẻ hơn chút."
Nếu khi đó Lâm Nhiên yêu đương với người khác thật, nhất định Thịnh Thanh Khê sẽ ngoan ngoãn lùi về đúng vị trí của bản thân, giống như đời trước, chỉ cần nhìn anh từ xa cũng tốt rồi.
Lâm Yên Yên như suy tư gì đó.
Tống Hành Ngu cũng ôm ý nghĩ như vậy sao? Anh cảm thấy do tuổi tác họ cách nhau quá lớn hay là cảm thấy cô ấy chỉ là hứng thú nhất thời?
Lâm Yên Yên nghĩ đi nghĩ lại vẫn tức giận: "Em không muốn để ý đến anh ấy."
Lâm Nhiên nghe đến đây cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, con nhóc này dám giấu anh trộm yêu đương.
Nếu hôm nay không phải đúng lúc nghe thấy, thì không biết còn muốn hợp lực với Thịnh Thanh Khê giấu anh bao lâu nữa.
Anh chậc một tiếng, hai tay cũng vươn tới, đặt lên đầu hai người phía trước, lười nhác lên tiếng: "Lâm Yên Yên, dám lừa mất bạn gái anh thì thôi đi, em còn dám giấu anh lén lút yêu đương?"
Hai người Lâm Yên Yên với Thịnh Thanh Khê liếc mắt nhìn nhau, đồng thời khựng lại.
Lâm Yên Yên: Chị Thịnh, anh trai tới đây từ lúc nào thế?
Thịnh Thanh Khê: Chị không biết.
Lâm Yên Yên: Giờ chúng ta phải làm sao đây?
Thịnh Thanh Khê:......
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng không ai dám xoay cổ nhìn Lâm Nhiên.
Nếu giờ đây trước mặt là một bờ cát, hai người đã sớm không ngần ngại đào lỗ chui xuống ẩn nấp rồi.
Thịnh Thanh Khê tiên phong quay đầu lại, vừa mới xoay chuyển đã bị đôi mắt đen nhánh của Lâm Nhiên trói chặt.
Cô chớp chớp mắt, cực kỳ quyết đoán nhận sai: "Lâm Nhiên, điện thoại em hết pin."
Lâm Nhiên nhìn cô một cái, không đáp, ngược lại nhìn sang Lâm Yên Yên: "Lâm Yên Yên, người đâu? Gọi tới đây anh nhìn xem, việc này em muốn giấu tới khi nào hử? Sợ anh đánh em hay là đánh nó?"
"Lớn tuổi hơn chút là bao lớn, Thịnh Thanh Khê, em cũng gặp rồi?"
Thịnh Thanh Khê mím miệng không nói một lời.
Lâm Yên Yên yếu ớt nhìn Lâm Nhiên.
Trong lòng lại nghĩ, không biết ai đánh ai đâu nhé.
Đương nhiên, dù Lâm Yên Yên có làm trò cũng không dám ngang ngược như thế trước mặt Lâm Nhiên.
Cô ấy nuốt nuốt nước miếng: "Anh ơi không phải, không yêu đương gì đâu, chỉ là thử một chút thôi.
Không phải là người trường chúng ta."
Lâm Yên Yên xưa nay ngoan ngoãn, nói dối Lâm Nhiên như vậy thật đúng là hiếm thấy, nói vừa dứt lời lỗ tai đã đỏ bừng.
Lâm Nhiên không hỏi nữa, con nhóc này mặt mỏng.
Chỉ cần anh muốn biết, anh luôn có nhiều cách để biết.
Lâm Nhiên đứng dậy, mặt thờ ơ nhìn nhìn, hỏi: "Đi ăn cơm không?"
Lâm Yên Yên nào còn dám ăn cơm với Lâm Nhiên nữa, sắp bị dọa chết rồi, dứt khoát lắc lắc đầu như cái trống bỏi: "Em phải về ký túc xá.
Anh với chị Thịnh đi đi ạ."
Nói xong, Lâm Yên Yên liền đứng dậy chạy, chạy rồi chỉ còn mỗi Thịnh Thanh Khê vô tội.
Thịnh Thanh Khê chớp mắt, duỗi tay về phía Lâm Nhiên: "Lâm Nhiên."
Lâm Nhiên nhìn cô một lúc, giơ tay nắm lấy tay cô, dắt cô đi dọc theo con đường nhỏ.
Chờ khi hai người đã biết mất khỏi tầm nhìn khán đài, anh mới bóp hai má cô, hung dữ nói: "Lại chạy lung tung đúng không? Điện thoại hết pin thì em không biết mượn con nhóc kia à?"
Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng nói: "Em hỏi rồi, Yên Yên nói anh sẽ tự tìm tới."
Lâm Nhiên: "......"
Em gái đúng là em gái ruột, ha.
Lâm Nhiên ôm người kéo vào trong lòng mình, cầm lấy khăn quàng cổ cô cầm trên tay, cúi đầu quấn cô kín mít rồi mới ôm người đi ra ngoài: "Về thôi, về nấu cơm cho em ăn, muốn ăn gì?"
Mấy năm nay Thịnh Thanh Khê được Lâm Nhiên nuôi rất tốt, trắng trẻo mạnh khỏe, cũng cao hơn, cân nặng cũng tăng lên nữa.
Lâm Nhiên thấy cô trắng trẻo hồng hào khỏe mạnh như thế không chỉ vui, mà còn rất tự hào.
Thịnh Thanh Khê tự giác rúc vào trong ngực anh, ngửa mặt đáp: "Muốn ăn mì."
Vào đông, Thịnh Thanh Khê đặc biệt thích ăn những món có canh nóng hổi, mấy năm nay cô đã sửa mấy thói quen cũ, chỉ là vẫn hơi kén ăn.
Nhưng mà tất cả với Lâm Nhiên mà nói đều là việc nhỏ.
Lâm Nhiên thấp giọng đáp ứng: "Cho em thêm một trứng."
Thịnh Thanh Khê khẽ cười: "Được."
Nói rồi hai người cũng đã sắp đi tới cửa sân vận động.
Ninh Thành với Sơ Thành khác nhau, nơi đây tuyết đến rất sớm, nhưng nói ngừng liền ngừng.
Đôi trẻ vừa bước chân ra khỏi cửa đã thấy bầu trời âm u rải xuống vài bông tuyết nho nhỏ, đèn trong sân trường đều đã thắp lên.
Bông tuyết dưới ánh đèn như nhuộm một tầng kim quang lấp lánh.
Người đi lại trong sân trường dần ít đi, những người còn lại cũng đẩy nhanh bước chân.
Lâm Nhiên giơ tay, ngón tay thon dài lưu loát cởi cúc áo khoác, nhét cả người vật nhỏ bông xù kia vào trong người mình.
May mà nơi này cách bãi đỗ xe không xa.
Tầm mắt Thịnh Thanh Khê bị ngăn trở, nhịn không được vươn tay giật giật vạt áo anh, thoáng giãy giụa: "Lâm Nhiên, em không thấy đường đâu."
Lâm Nhiên vỗ vỗ đầu cô, không hề có ý muốn thả cô ra: "Anh còn ném ngã em được à, em ngoan ngoãn chút đi, có vài phút đường thôi, sắp tới rồi."
Thịnh Thanh Khê giãy giụa không có hiệu lực, đành ngoan ngoãn bất động.
Thẳng đến lúc đi tới gần xe, Lâm Nhiên mới bế cô lên như bế em bé đặt vào ghế phụ, sau đó cúi người cẩn thận cài chắc dây an toàn cho cô.
Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối không thấy rõ ánh mắt lắm, anh đứng trong làn tuyết bay bay phiêu du, hơi thở ấm áp kề cận sườn má Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê nhìn sườn mặt nghiêm túc của Lâm Nhiên thì tủm tỉm cười, hơi nghiêng đầu thơm lên mặt anh.
Lâm Nhiên dừng động tác, ngước mắt nhìn Thịnh Thanh Khê đang ở trong lòng mình.
Cô đã trưởng thành, mấy năm nay Thịnh Thanh Khê trưởng thành thế nào, anh rõ hơn bất kỳ ai.
Khóe mắt đuôi lông mày kiều diễm dập dờn như sóng nước, khác hẳn với vẻ trầm tĩnh hồi cấp ba, hai năm nay cô ngày càng thích cười.
Chỉ cần là người, đều sẽ biết Thịnh Thanh Khê xinh đẹp bao nhiêu.
Lâm Nhiên rũ mắt, hầu kết lăn lăn, áp xuống mọi tạp niệm xao động, trầm giọng nói: "Về rồi sẽ hôn em."
Anh không muốn lái xe với cơ thể hừng hực lửa nóng.
Nghe vậy Thịnh Thanh Khê cứng đờ, không dám đụng vào Lâm Nhiên nữa.
Đã sắp bốn năm, hai người họ vẫn luôn chia phòng, Lâm Nhiên chưa từng đánh sập phòng tuyến cuối cùng của bản thân, trước sau luôn dừng đúng điểm mấu chốt.
Nhưng từng ấy năm, luôn có thời điểm lau súng cướp cò, đặc biệt là ngày hè.
Thịnh Thanh Khê ham lạnh, ở trước mặt Lâm Nhiên cũng không e thẹn, tắm xong luôn mặc cái váy ngủ trắng mỏng manh lượn lờ trước mặt Lâm Nhiên.
Và rõ ràng, Lâm Nhiên là một người đàn ông rất bình thường.
Thịnh Thanh Khê vẫn nhớ rất rõ xúc cảm nóng rực trong lòng bàn tay.
Cô cắn cắn môi, không nói gì, đến khi Lâm Nhiên ngay người dậy đóng cửa xe cô mới nhẹ nhàng thở phào.
Cả đường hai người không nói lời nào, Thịnh Thanh Khê lại vô cớ cảm thấy nhiệt độ không khí trong xe dần tăng lên.
Cô quay mặt ra nhìn bên ngoài cửa sổ, quả tim thoát khỏi khống chế đang đập ngày một nhanh, mỗi lần hai người thân mật cô đều rất căng thẳng.
Có lẽ cũng là vì vậy, Lâm Nhiên mới chậm chạp không phá vỡ điểm mấu chốt.
Thịnh Thanh Khê cũng ngượng ngùng nhưng thật sự không liên quan đến cô, cô không nghĩ gì cả.
Lâm Nhiên một tay nắm tay Thịnh Thanh Khê, một tay mở cửa.
Thịnh Thanh Khê nhìn sang nhà đối diện, Hà Mặc và Tạ Chân chắc không có nhà, nếu không cũng đã sớm gọi điện hoặc sang đây tìm Lâm Nhiên rồi, bởi cũng sắp thi cuối kỳ rồi, đúng là chỉ hận không thể ở lại thư viện thật.
Sau khi mở cửa, Lâm Nhiên nghiêng người, để Thịnh Thanh Khê vào trước, đây là thói quen của anh.
Thịnh Thanh Khê động tác tự nhiên đi vào, bật đèn, cởi giày, sau đó đi tới phòng khách.
Chẳng qua ngay lúc cô mới bước được một bước đã bị người kia cầm chặt tay, anh thoáng dùng sức, coi lại bị kéo trở về, đụng phải khuôn ngực cứng rắn của Lâm Nhiên.
Thịnh Thanh Khê hơi giật mình: "Lâm Nhiên?"
"Ừ."
Lâm Nhiên trầm thấp lên tiếng, ngữ khí đạm mạc, nhưng động tác lại rất trực tiếp, kéo khăn quàng trên cổ cô xuống, đôi môi nóng bỏng dán lên vành tai cô, khẽ cắn nhẹ rồi lại lưu luyến mơn trớn.
Truyện Mỹ Thực
Thịnh Thanh Khê nghiêng cổ, cánh tay bên hông khẽ siết chặt.
Giữa cơn sửng sốt cô đã bị nhấc lên ngồi trên tủ giày trước cửa, anh duỗi tay vuốt tóc cô, ngón tay thẳng tắp lọt vào giữa mái tóc đen, khó nhịn nắm cằm cô hôn lên.
Thịnh Thanh Khê theo bản năng nhắm mắt lại, đôi tay khoác hờ lên bả vai rộng lớn của Lâm Nhiên.
Người đàn ông hơi thở hổn hển, khẽ thở gấp hôn xuống cằm cô, nhẹ nhàng mà ngọt ngào như bông tuyết ngoài cửa sổ kia vậy.
Sau đó Lâm Nhiên dần trở nên hung ác, cô trốn không thoát, giữa đôi môi quấn quít phát ra tiếng nức nở.
Ngọt nị, câu người.
Chỉ chút âm thanh như vậy cũng đủ để cho Lâm Nhiên bùng nổ.
Anh đột nhiên siết chặt tay, thần kinh nhảy múa, từng đường cong căng chặt và đốt ngón tay trở nên trắng bệch đều tiết lộ anh đang ngo ngoe rục rịch.
Kỳ thật, Thịnh Thanh Khê cũng chưa từng từ chối anh, duy chỉ có một lần đó bị anh dọa tới, còn từ lần thứ hai cô đã không sợ nữa.
Chờ một chút, rất nhanh thôi.
Lâm Nhiên tự nói như vậy với bản thân, ngày anh 22 tuổi đã đến rất gần, chỉ còn không đến một tháng nữa.
Khi mùi hương tuyết tùng dần xa, Thịnh Thanh Khê liền mở mắt, đôi mắt đẹp không còn trong suốt, mà mang theo đầy hơi nước mơ màng, bị anh hôn đến đuôi mắt cũng đỏ lên.
Lâm Nhiên đã buông Thịnh Thanh Khê ra, không dám nhìn cô nữa, đưa tay ôm cô xuống dưới.
Bình tĩnh hồi lâu, anh mới mở miệng nói với cái giọng khàn đặc: "Anh vào phòng bếp, em đừng theo vào."
Thịnh Thanh Khê căng môi, chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê dại: "Vậy em đi xem hai đứa nhóc kia nhé."
Tuy là nói vậy, nhưng thật ra hai nhóc kia đã sớm nghe được động tĩnh.
Hai đứa một đen xì một vàng óng trốn sau sô pha dựng lỗ tai, thỉnh thoảng còn liếc liếc sang bên này một cái, vô cùng thức thời không chạy tới phá rối Lâm Nhiên làm chuyện xấu.
Đây là kết quả phối hợp mấy năm qua của Lâm Nhiên và hai vật nhỏ kia, anh rất vừa lòng.
Sau khi vào phòng bếp, Lâm Nhiên lập tức mở nước lạnh, không quản lạnh lẽo lập tức hất nước lạnh lên mặt, hồi lâu sau tiếng nước mới dừng lại.
Anh đứng dậy thoáng nhìn ra phòng khách, Thịnh Thanh Khê đang ngồi trên sô pha, cúi đầu vuốt ve đầu 2009.
Anh lẳng lặng cong môi cười, như bây giờ đã rất tốt.
-
Ninh Đại vừa nghỉ đông, đám Lâm Nhiên lập tức trở về Sơ Thành.
Nói ra cũng khéo, Sơ Thành ít khi có tuyết, nhưng ngày họ trở về trời lại đổ tuyết.
Lâm Nhiên lái xe đưa Thịnh Thanh Khê về Thịnh Khai.
Tuy anh cũng muốn mỗi ngày đều nhìn thấy Thịnh Thanh Khê, nhưng chung quy không thể cướp đoạt cả chút thời gian này được, tuổi Thịnh Lan cũng dần lớn, Thịnh Thanh Khê muốn ở cạnh bà nhiều hơn.
Cách Tết còn hai tuần, mấy năm nay Lâm Nhiên đều ăn Tết cùng Thịnh Thanh Khê ở Thịnh Khai.
Nhưng mà năm nay có chút đặc biệt, Lâm Nhiên chỉ đưa Thịnh Thanh Khê về nhà rồi rời đi.
Trước khi đi, Thịnh Lan giữ Lâm Nhiên lại ăn cơm, Lâm Nhiên cười từ chối, nói còn có việc.
Anh lại vỗ vỗ đầu Thịnh Thanh Khê, dặn dò nói: "29 Tết anh tới đón em, mặc ấm một chút."
Thịnh Thanh Khê ngưng mắt nhìn anh, không hỏi chuyện gì, gật gật đầu: "Anh về chú ý an toàn nhé."
Lâm Nhiên mỉm cười với cô, xoay người rời đi.
Thịnh Thanh Khê nhìn Lâm Nhiên đi vào trời tuyết, lúc đến cửa anh lại quay người nhìn về phía cửa, hai người đối diện một lát, Thịnh Thanh Khê xoay chân đi vào trước.
Đi qua từng ấy ăn, giữa họ rất ăn ý.
Lâm Yên Yên đi theo đám Tạ Chân về cửa hàng xe.
Lâm Nhiên vẫn còn chút việc, anh lái xe đi thẳng tới địa điểm.
Xe thể thao lao nhanh trên đường phố dày tuyết, giống như một thanh đao sắc bén rạch một nhát giữa mảnh trời tuyết trắng này.
Một giờ sau.
Xe thể thao dừng trước một cửa hàng định chế trang sức tư nhân.
Cửa xe mở ra, chân dài bước xuống, giữa mưa tuyết vạt áo phác ra một độ cung sắc bén, người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng trở tay đóng cửa xe, sải bước đi vào tiệm.
"Lâm tiên sinh."
Bảo vệ mở cửa, hơi hơi cúi người.
Là một người bảo vệ chuyên nghiệp, hắn nhớ rõ từng người khách ra vào trong tiệm.
Mà vị này thì càng không cần phải bàn, Thái tử gia độc nhất của Lâm thị, người trong vòng ai cũng phải ngước nhìn anh.
Khoảng cách giữa người với người, sẽ lặng lẽ từng phút từng giây không ngừng thay đổi.
Nhưng vẫn còn tốt, anh là Lâm Nhiên.
Chưa từng thay đổi.
Trước khi tới Lâm Nhiên đã gọi trước, đồ anh muốn đã được chuẩn bị xong từ sớm.
Thật ra chỉ cần anh muốn, thì lúc nào cũng có người đưa tới tận cửa, nhưng đại thiếu gia này lại cố tình muốn đích thân tới lấy.
Giám đốc vẫn đang đi công tác bên ngoài, sáng nay nhận được tin tức thì gấp rút quay về, may mà đuổi kịp.
Lâm Nhiên duỗi tay nhận một cái hộp nhung vuông vắn, mở hộp ra, cúi đầu nhìn vật bên trong.
"Lâm tiên sinh, đây là hoàn toàn dựa theo bản vẽ ngài cung cấp đưa tới Pháp định chế." Giám đốc tươi cười niềm nở, gãi đúng chỗ ngứa, "Viên kim cương này thật sự quá hoàn mỹ."
Kỹ thuật cắt hoàn mỹ thế này, rất khó gặp.
Càng khó hơn chính là viên kim cương kia, mấy năm gần đây hắn chưa thấy viên nào hoàn mỹ không tì vết vết như này, đây không phải chuyện có tiền là có thể làm được.
Lâm Nhiên gật đầu: "Vất vả rồi."
Giám đốc ý cười càng sâu, khom lưng: "Nên làm mà."
Lâm Nhiên bỏ hộp vào túi áo khoác, như khi tới, anh đi qua phòng chờ và hành lang, sải bước nhanh chóng rời đi.
Ra ra vào vào cũng chỉ có thời gian mười phút, nhanh thật sự.
Một tuần kế tiếp Lâm Nhiên rất bận, sau khi thành niên vòng xã giao ngày càng rộng.
Tất cả mọi người đều biết sau khi tốt nghiệp, Lâm Nhiên sẽ ngay lập tức kế thừa Lâm thị, thậm chí Lâm Hữu Thành còn gấp hơn Lâm Nhiên.
Nên tiệc tùng và xã giao đều không tránh được, chỉ là Lâm Nhiên trước nay chưa từng đưa Thịnh Thanh Khê tới nơi thế này.
Cô gái nhỏ thích nơi yên tĩnh, chưa kể anh cũng không muốn để cô xem bộ mặt thật của danh lợi tiền tài, không dễ nhìn.
Lại một đêm nữa.
Lâm Nhiên đi ra từ tiệc rượu, tuyết ào ạt rơi xuống, người bên cạnh bung ô bị động tác của Lâm Nhiên ngăn lại.
Hắn đành phải thu ô, cùng Lâm Nhiên đứng dưới trời tuyết này.
Lâm Nhiên nhéo nhéo ấn đường, cảm giác say nôn nao.
Anh hơi ngửa đầu, nhìn đêm tuyết đen nhánh.
Ngày như này tuy rằng anh chưa trải qua, nhưng trước 18 tuổi anh cũng đã nghĩ đến.
Vốn nghĩ rằng, bản thân sẽ căm ghét cuộc sống ngày qua ngày thế này, nhưng không hề.
Cứ nghĩ đến mình có thể che chở Thịnh Thanh Khê thật tốt, anh không một câu oán hận.
May mắn anh có thể là Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên trào phúng kéo khóe môi.
Lâm Nhiên không đứng dưới gió tuyết lâu, sau khi lên xe anh thoáng nhìn qua đồng hồ.
10 giờ đêm, giờ này Thịnh Thanh Khê chưa ngủ.
Anh ngẫm nghĩ, cho người lái xe tới Thịnh Khai.
Cả quãng đường, càng gần Tây thành ánh đèn càng ảm đạm, đường phố hai bên không người.
Chỉ có tuyết không ngừng rơi.
Lâm Nhiên nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ, không biết có phải do quá say hay không.
Thế nhưng anh lại như thấy được Thịnh Thanh Khê, hình bóng lẻ loi nhỏ yếu ẩn hiện dưới ánh đèn mờ mờ.
Khung cảnh kì dị này trùng khớp với hình ảnh đời trước anh lần đầu gặp Thịnh Thanh Khê.
Ký ức liên quan đến đêm đó chưa từng rõ ràng đến thế.
Lâm Nhiên mặt lạnh căm: "Dừng xe!"
Xe vội vàng ngừng ở ven đường.
Lâm Nhiên xuống xe, ngay lập tức chạy qua đường phố không người, càng đến gần hình bóng kia càng rõ ràng.
Anh cắn răng, vậy mà lại là cái vật nhỏ kia thật, đêm tuyết lớn như vậy cô còn chạy lung tung đi đâu!
"Thịnh Thanh Khê."
Giọng nói lạnh lùng.
Hả?
Thịnh Thanh Khê sửng sốt vài giây, sao đột nhiên cô lại nghe thấy giọng Lâm Nhiên nhỉ.
Thịnh Thanh Khê bất giác xoay người, sau đó liền nhìn thấy cái mặt lạnh của Lâm Nhiên.
Sắc mặt khó coi, hai mắt nhìn cô chằm chằm, cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt, nghiễm nhiên là tức giận rồi.
Nhưng với Thịnh Thanh Khê mà nói, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là đồ vật trong tay cô.
Thịnh Thanh Khê chột dạ, chịu đựng ý muốn giấu cái túi đi, nhỏ giọng gọi: "Lâm Nhiên."
Lâm Nhiên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi bỗng cởi áo khoác trên người ra khoác lên người cô, giọng trầm trầm: "Nửa đêm nửa hôm rồi em còn chạy lung tung đi đâu? Có biết bây giờ mấy giờ rồi không?"
Thịnh Thanh Khê nắm túi trong tay, giải thích nói: "Mẹ Thịnh mới lì xì, mà đồ dính trong nhà em chơi hết rồi, nên mới ra ngoài mua."
Lâm Nhiên nhìn nhìn đồ trong tay cô, không biết trong đó còn giấu cái gì.
Anh cũng không mở ra xem, chỉ là ôm người vào lòng: "Đưa em về."
Tài xế đã hết sức phi tri kỷ lái xe dừng ngay bên cạnh.
Thịnh Thanh Khê không dám lên tiếng, trong lòng thấp thỏm, bởi vì trong túi còn giấu những thứ khác.
Nói đến thì đều do Tống Thi Mạn cả, cô ấy khuyến khích Thịnh Thanh Khê đi mua chút đồ, nhỡ đâu lúc nào đó Lâm Nhiên giở trò thì còn ứng phó khẩn cấp được.
Thịnh Thanh Khê nghĩ tới nghĩ lui, cũng thấy Tống Thi Mạn nói rất đúng.
Rốt cuộc họ cũng sắp tốt nghiệp rồi, đây cũng chẳng phải việc đáng xấu hổ gì.
Đây cũng là do cô lúc mua đồ dán nổi lên ý nghĩ, chỉ là không nghĩ tới vừa lúc bị Lâm Nhiên bắt gặp.
Đã một tuần không gặp, chỉ trò chuyện mỗi đêm trước khi ngủ, cô cũng không biết đêm nay Lâm Nhiên sẽ tới.
Thịnh Thanh Khê bị Lâm Nhiên nhét vào ghế sau, tài xế sớm đã buông tấm ngăn xuống.
"Lâm Nhiên."
Thịnh Thanh Khê vươn tay kéo kéo tay áo Lâm Nhiên.
Áo khoác trên người Thịnh Thanh Khê, Lâm Nhiên mặc một thân tây trang đen, khiến sắc mặt anh càng thêm lạnh.
Thịnh Thanh Khê đã lâu không thấy anh giận như vậy, nhưng còn may, Lâm Nhiên sẽ không giận lâu lắm.
Lâm Nhiên chịu đựng xúc động muốn ôm cô, cau mày: "Thịnh Thanh Khê."
Thịnh Thanh Khê chớp mắt nhìn anh: "Dạ."
"Em biết không..." Lâm Nhiên không nói nữa, anh không muốn nhắc lại sự kiện kia, cũng không muốn để Thịnh Thanh Khê nhớ lại nó, "Thôi, em lại đây để anh ôm một chút."
Lâm Nhiên từ bỏ việc dạy dỗ cô, mà dang tay, mở rộng vòng tay với Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê ném phăng cái túi sang một bên, nhào vào lòng Lâm Nhiên, má dán bên gáy anh cọ cọ, hương tuyết tùng và mùi rượu quyện vào nhau.
Không giống ngày thường.
"Lâm Nhiên, anh lại uống rượu?"
Thịnh Thanh Khê ngửa mặt nhìn anh chăm chú.
Đáy mắt Lâm Nhiên không còn trong như ngày thường, nóng nóng.
Anh cụp mắt, cánh môi hơi lạnh dừng nơi khóe mắt Thịnh Thanh Khê, thấp giọng đáp: "Uống không nhiều lắm."
Đây là nói dối, tửu lượng Lâm Nhiên rất tốt, trên cơ bản sẽ không uống say.
Cảm giác say như hôm nay rất hiếm thấy, mà hôm nay thật sự là chối không được.
Thịnh Thanh Khê nhìn anh một lát, không nói gì, chỉ gắt gao ôm anh.
Nơi này cũng rất gần Thịnh Khai, rất nhanh tài xế đã dừng xe.
Lâm Nhiên ôm Thịnh Thanh Khê tỉnh táo lại chút, nắm tay chuẩn bị đưa cô vào, một tay khác theo thói quen thò tới cầm túi giúp cô, nhưng lần này anh chạm không tới.
Thịnh Thanh Khê nhanh tay ôm túi vào ngực mình, nghẹn lời không giải thích.
Tầm mắt Lâm Nhiên thoáng dừng, dắt tay cô xuống xe.
Tuyết ngày càng lớn, Lâm Nhiên nghĩ đưa cô vào nhà rồi đi ngay.
Anh nâng tay vuốt má Thịnh Thanh Khê, giọng nói hơi khàn: "Ngày mai anh không bận, đưa em đi chơi nhé.
Không phải em nói muốn xem phim điện ảnh mới sao, ngày mai anh đi cùng em."
"Về ngủ sớm nhớ ngủ sớm chút." Lâm Nhiên cúi đầu hôn hôn lên đỉnh đầu cô, "Anh đi đây."
"Lâm Nhiên."
Thịnh Thanh Khê cúi đầu, ngón tay thon nắm chặt vạt áo anh.
Dường như cô hơi căng thẳng, ngừng hồi lâu mới nói tiếp: "Đừng đi."
Bước chân Lâm Nhiên dừng lại, tầm mắt nhìn xuống, ngón tay trắng nõn nắm lấy góc áo màu đen của anh, giữa trời tuyết lớn này ngón tay trắng nõn có mỗi loại cảm giác đẹp hốt hoảng, đầu ngón tay cô run rẩy.
Cô đang căng thẳng.
Lâm Nhiên đã là người trưởng thành, đương nhiên nghe hiểu được ám chỉ của Thịnh Thanh Khê.
Ánh mắt đen nhánh dâng lên tính xâm chiếm, tầm mắt từng chút từng chút buộc chặt Thịnh Thanh Khê.
Cuối cùng anh vẫn không nỡ cự tuyệt cô, nhưng việc cô nghĩ đến thì...!hôm nay cũng không tiện.
Hầu kết nhô lên lăn lăn.
Anh khàn khàn nói: "Anh đợi em ngủ rồi đi, vào thôi."
Mặt Thịnh Thanh Khê đã bắt đầu nóng lên, chỉ cần Lâm Nhiên ở lại, chắc chắn có thể làm được việc.
Sau khi vào nhà, Lâm Nhiên tới phòng Thịnh Thanh Khê tắm rửa, Thịnh Thanh Khê cầm túi đi tìm Thịnh Lan.
Từng đó năm, Thịnh Thanh Khê vẫn ở lại căn phòng nhỏ ấy, quần áo ở đây của Lâm Nhiên cũng không ít, bởi anh rất thường xuyên tới.
Trong phòng tắm.
Lâm Nhiên tùy ý kéo cà vạt ra.
Không gian nhỏ hẹp này tràn đầy dấu vết của Thịnh Thanh Khê dấu vết, ngay cả mùi hương cũng có.
Chưa bao giờ anh biết chỉ tắm thôi cũng khó nhịn như này, đặc biệt là anh còn vừa uống rượu.
Vừa tắm xong, Lâm Nhiên lại mở nước lạnh ra, bằng không đúng là càng tắm càng nóng.
Lâm Nhiên không thể ngốc ở đây quá lâu, chốc lát đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Anh cầm khăn của Thịnh Thanh Khê tiện tay xoa xoa tóc, Thịnh Thanh Khê còn chưa về, trong phòng chỉ có ánh đèn tường mờ nhạt.
Thần kinh Lâm Nhiên dần thả lỏng.
Anh xoa ấn đường, ngồi xuống mép giường của Thịnh Thanh Khê, lẳng lặng nhìn thú bông dưới chân giường.
Cũng đã mấy năm rồi, mà cô gái ngốc ấy vẫn coi như bảo bối mà cất giữ cẩn thận, lần nào về cũng mang chúng ra phơi nắng.
Phòng rất nhỏ, thậm chí đồ vật cũng rất cổ xưa.
Nhưng Lâm Nhiên lại cảm thấy rất an tâm, anh có thể buông xuống mọi gánh nặng.
"Lâm Nhiên?"
Giọng nói mềm nhẹ của Thịnh Thanh Khê vang lên, một cái đầu nhỏ thò vào thăm dò.
Lâm Nhiên ngước mắt nhìn tới, Thịnh Thanh Khê đã quay lại.
Trạng thái cô không giống thường ngày lắm, anh có thể cảm thấy rõ ràng, thậm chí đáy lòng anh còn có một loại cảm giác rất vi diệu.
Lâm Nhiên đứng dậy, vẫy tay với cô: "Lại đây."
Thịnh Thanh Khê đứng ở cửa chốc lát mới xoay người tiến vào, thuận tiện khóa cửa.
Một tiếng "Răng rắc" vang lên, trong phòng vốn yên tĩnh, tiếng khóa cửa không thể rõ ràng hơn.
Giữa mày Lâm Nhiên khẽ giật, cảm giác vi diệu kia đang dần phóng đại.
Anh lẳng lặng nhìn Thịnh Thanh Khê, nhìn cô chậm rãi đi về phía anh, nhìn cô giơ tay tắt đèn, trong phòng một mảnh tối tăm.
Khả năng nhìn tối của Lâm Nhiên cực kỳ tốt.
Mắt thấy bóng dáng kia trong bóng tối cởi bỏ áo khoác, sau một loạt âm thanh, trên người cô chỉ còn lại một lớp áo mỏng cuối cùng.
Lâm Nhiên cũng nhìn không nổi nữa, giơ tay ngăn cản Thịnh Thanh Khê.
Lòng bàn tay chạm đến làn da nóng ấm của Thịnh Thanh Khê.
Hai người đều run rẩy.
"Nguyện Nguyện, em làm gì thế?"
Giọng nói của anh khàn đục.
Thịnh Thanh Khê không phải không hồi hộp, đặc biệt trước mặt cô là Lâm Nhiên, lúc cầm dao cô cũng không căng thẳng như vậy.
Cô chậm rãi điều chỉnh hơi thở, thấp giọng nói: "Lâm Nhiên, một tuần nữa, là sinh nhật anh."
Lâm Nhiên cứng đờ.
Cô cái gì cũng biết.
Hầu kết lăn lộn, chỗ hai người chạm nhau kia càng ngày càng nóng.
Anh tận lực khắc chế ý nghĩ muốn khảm cô vào trong ngực: "Nguyện Nguyện, hôm nay không được, không có..."
"Có."
Thịnh Thanh Khê cắt ngang anh.
Đồng tử Lâm Nhiên thoáng co rút lại, gần như trong tích tắc cô nói ra anh liền nhớ tới cái túi mà cô không cho anh chạm vào kia.
Cô tới cửa hàng tiện lợi, không chỉ mua đồ dán.
Tiếp đó, Lâm Nhiên nói gì cũng không thành tiếng.
Bởi vì Thịnh Thanh Khê đột ngột bước tới cọ cọ trong lòng anh, hai người nằm trên cái giường đơn nhỏ, dù một động tác nhỏ cũng có thể chạm tới đối phương.
Lâm Nhiên như bị nhóm lửa, tia lửa nhỏ lập tức bùng lên, không thể ngăn cản nó lan tràn khắp chung quanh.
Mà người trong ngực anh vẫn đang đổ thêm dầu vào lửa.
Thân thể cô mềm mại như không xương, đôi môi như tay mèo không ngừng hôn vành tai anh.
Trong bóng tối, cô mềm mại gọi tên anh.
"Lâm Nhiên."
Lâm Nhiên lập tức nổ tung.
Tay anh chợt bóp chặt cái eo thon nhỏ một tay có thể ôm hết, dùng chút sức, hai người dán sát vào nhau.
Thịnh Thanh Khê bị ôm trở mình, vị trí trên dưới đảo lộn, cô bị Lâm Nhiên đè ở trên giường.
Trong không gian tối om, cô chỉ có thể dựa vào cảm giác đi tìm môi anh.
Cô có chút gấp gáp, ngẩng đầu đụng phải cằm anh, suýt nữa thì tự cắn lưỡi mình rồi.
Lâm Nhiên "Shhh" nhẹ một tiếng.
Anh giơ tay đè cô lại, không cho cô hôn tiếp.
"Nguyện Nguyện, cởi áo cho anh." Lâm Nhiên khàn giọng ra lệnh, trong bóng đêm chuẩn xác tìm được môi Thịnh Thanh Khê, không chút dịu dàng cắn lên khóe môi cô.
Vào đông, trong phòng vốn mở máy sưởi.
Lúc này hai người dán sát bên nhau, nhiệt độ từng chút dâng cao.
Lát sau trên trán Thịnh Thanh Khê đã thấm ra mồ hôi, Lâm Nhiên đã tàn nhẫn hung hăng cắn cô, mà còn muốn cô cởi áo cho.
Cô sờ theo cổ anh đi xuống.
Áo sơ mi vốn đã cởi mất hai cúc, cổ áo lỏng lẻo, đầu ngón tay cô chạm đến da thịt nóng bỏng, gân xanh nơi cần cổ nổi lên.
Thịnh Thanh Khê không nhịn được sờ sờ yết hầu Lâm Nhiên một cái.
Lâm Nhiên kêu một tiếng, chân dài duỗi ra, đá hết đám thú bông ở chân giường xuống đất đem.
Cùng lắm thì ngày mai trước khi Thịnh Thanh Khê tỉnh lại anh nhặt hết chúng nó về là được.
Không còn thú bông ở chân giường, cái giường nhỏ hẹp cũng không rộng hơn là mấy.
Chỉ là tiện cho động tác của Lâm Nhiên.
Chân dài hữu lực lách vào giữa hai chân Thịnh Thanh Khê, bàn tay thon dài tay chui vào trong vạt áo.
Việc này quá quen thuộc với Lâm Nhiên, anh đã làm quá nhiều lần.
Không khí giữa môi răng ngày càng loãng.
Đầu ngón tay Thịnh Thanh Khê run run tìm tới cúc áo...!một cái, hai cái...
Bàn tay to thấm mồ hôi nắm chặt cổ tay cô, anh buông lỏng tay cô ra, hai giây sau lập tức cởi áo sơ mi ra ném xuống đất.
Anh lại động, hình như với tay qua đầu giường cầm thứ gì đó.
"Lâm Nhiên?"
"Đừng sợ."
Lâm Nhiên tuy nói là đừng sợ, nhưng động tác trong tay thì một chút cũng không do dự.
Cầm cà vạt quấn quấn vài cái đã trói hai tay Thịnh Thanh Khê lên đỉnh đầu, khiến cho cô hoàn toàn dán lên người anh.
Thịnh Thanh Khê đầu óc ong ong.
Việc này còn kịch liệt hơn cô nghĩ nhiều, sao lại muốn trói cô lại chứ.
Lâm Nhiên cúi xuống hôn, nhẹ nhàng hôn đến trán cô, lưu luyến theo chân này, mi mắt di chuyển dần xuống.
Tới khi đến gần môi cô anh mới dừng lại, khàn giọng gọi: "Nguyện Nguyện."
"Dạ?"
Giọng cô run rẩy.
Cảm giác say và lửa dục cùng nhảy lên, Lâm Nhiên không thể kiềm chế bản thân, trong đâu chỉ còn chút lý trí mơ hồ, anh cố gắng nói rõ ràng từng câu: "Chỉ còn một tuần, nhẫn đã ở trong túi áo khoác của anh, qua sinh nhật anh cũng đã đến tuổi."
"Em gả cho anh nhé."
"Em không có cơ hội từ chối đâu, trừ đồng ý ra anh không muốn nghe bất cứ đáp án nào khác."
Anh căng người nắm chặt cổ tay cô.
Môi kề sát cô.
Từng câu từng chữ như đang uy hiếp --
"Gả cho anh sao?"
Hơi thở Lâm Nhiên vẫn còn vương mùi rượu, Thịnh Thanh Khê cảm thấy mình cũng say mất rồi.
Cô như chịu không nổi mà quay mặt đi, tựa như cứ vậy là có thể trốn khỏi câu hỏi tràn ngập tính xâm lược của anh.
Nhưng cô có thể trốn đi đâu chứ?
Thịnh Thanh Khê cắn môi, nhẹ giọng trả lời: "Gả cho anh."
Câu này phát ra, căn phòng bỗng dưng yên tĩnh lạ thường, như thể chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người.
Hơn nửa ngày Lâm Nhiên cũng chưa phản ứng lại, nhưng ánh mắt vẫn luôn giằng co trên mặt cô.
Một khoảng thời gian tĩnh lặng rất lâu.
Thịnh Thanh Khê bỗng nghe thấy một tiếng giòn vang.
Cả người cô cứng đờ.
Là tiếng thắt lưng bị cởi bỏ.
___________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...