~~~
Sau lưng là ván cửa, trước mặt là Lâm Nhiên.
Thịnh Thanh Khê bị nhốt trong vòng tay anh.
Ánh đèn mờ nhạt trước cửa sáng lên, soi rõ khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Thịnh Thanh Khê.
Hơi thở Lâm Nhiên cứng lại, không nói chuyện.
Anh thuần thục duỗi tay lấy khăn giấy từ cặp sách cô ra, nắm cái cằm nhỏ đẫm nước mắt của cô lên, lau sạch nước mắt trên mặt và khóe mắt của cô.
"Thịnh Thanh Khê."
Lâm Nhiên khàn giọng gọi tên cô.
Thịnh Thanh Khê rũ mắt, lông mi ướt sũng dính vào nhau.
Rất lâu sau, cô mới như mèo kêu lí nhí đáp lại, nghe ra như vừa bị ai bắt nạt rất tàn nhẫn vậy, vô cùng ủy khuất rũ đầu, ai cũng không muốn nói chuyện.
Nếu không phải bị anh vây ở đây thì không chừng đã bỏ chạy.
Cô chỉ khóc có vài lần, nhưng đều là vì anh.
Lâm Nhiên cũng không biết nên tự tức mình hay là tức cô gái này nữa.
Anh không muốn trải qua cái cảm giác ở trại hè đêm đó một lần nữa, cho nên khi nghe Thịnh Thanh Khê nói câu ấy, sự tức giận trong anh không kìm chế được nhảy lên.
Cô căn bản không để lời nói của anh vào trong lòng.
Cô chưa từng ưu tiên bản thân mình lên đầu.
Chuyện này khiến Lâm Nhiên khó mà chấp nhận nổi.
Lâm Nhiên cúi người, ôm chặt cô vào trong lòng, giọng nói trầm thấp: "Thịnh Thanh Khê, những lời mình nói với cậu vào đêm hỏa hoạn ở trại hè cậu còn nhớ không?"
Người trong lòng rầu rĩ trả lời: "Còn nhớ."
Lâm Nhiên nhìn cô, hầu kết lăn lộn, tiếp tục hỏi: "Mình nói cái gì?"
Vạt áo bị một bàn tay túm chặt, một lát sau, cánh tay này mới chậm rãi di chuyển lên trên, thử thăm dò ôm eo anh.
Thanh âm mềm mại mỏng manh vang lên: "Mình rất quan trọng đối với cậu."
Thịnh Thanh Khê gắt gao mà ôm Lâm Nhiên, nước mắt lại không khống chế được chảy xuống.
Lại mở miệng khi đã nghẹn ngào: "Lâm Nhiên, mình rất sợ."
Thịnh Thanh Khê không thể chịu đựng được việc sẽ mất đi Lâm Nhiên một lần nữa, đời trước, cuộc sống của cô luôn ở trong trạng thái suy sụp, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Mà điều duy nhất khiến cô duy trì cuộc sống là tìm ra chân tướng năm ấy, nó là niềm tin và động lực duy nhất của cô.
Nếu lại thêm một lần thì sao?
Thịnh Thanh Khê không dám nghĩ.
Lòng bàn tay ấm áp vuốt qua gò má hơi lạnh của Thịnh Thanh Khê, dần hướng lên trên, đến khi chạm tới khóe mắt cô, Lâm Nhiên mới nhíu mi dịu giọng dỗ cô: "Thịnh Thanh Khê, mình đảm bảo mình sẽ không xảy ra chuyện.
Cậu tin mình chứ?"
Bé khóc nhè chôn người trong ngực anh gật gật đầu.
Lâm Nhiên biết rằng, trước khi chuyện này kết thúc, anh không cách nào nói với Thịnh Thanh Khê về nó, chuyện này đã trở thành chấp niệm trong cô.
Anh không trải qua mười năm kia của Thịnh Thanh Khê, nên căn bản không có quyền chỉ trích cô.
Tim Lâm Nhiên như bị nước mắt cô làm bỏng, đau đến không thở nổi.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên má cô: "Là mình không tốt, mình không nên hung dữ với cậu.
Cậu ngoan ngoãn về tắm rồi ngủ đi nhé, mai mình tới đón cậu, khóa kỹ cửa sổ, đặc biệt là cửa chính."
Nói đến mấy chữ cuối cùng, trong giọng Lâm Nhiên còn mang theo ý cười nhẹ.
Bởi vì anh có chìa khóa rồi.
Bầu không khí nặng nề bị âm cuối mang ý cười của Lâm Nhiên đánh vỡ, bé khóc nhè nghe xong lập tức ngẩng đầu trừng mắt lườm anh một cái.
Lâm Nhiên cong môi cười, xoa đầu cô: "Ngoan, vào đi."
Sau khi nói xong, Lâm Nhiên buông Thịnh Thanh Khê ra.
Thịnh Thanh Khê giơ tay lau khóe mắt, cúi đầu hảo sau một lúc lâu mới nói: "Lâm Nhiên, khi mình chìm xuống biển, cậu nhìn thấy."
Thịnh Thanh Khê chỉ nói một câu này.
Hình bóng cô biến mất khỏi tầm nhìn của Lâm Nhiên trong tíc tắc, cửa lớn bị đóng lại, đèn trong phòng sáng lên.
Lâm Nhiên như bị đóng đinh tại chỗ, độ cung bên môi kéo xuống từng chút một, đến khi mím thẳng một đường.
Máu khắp người như đã đóng băng ngay giây phút này, đầu ngón tay anh cũng bắt đầu run rẩy.
Cô lấy chính mình ra đặt cược, muốn anh phải bảo đảm an toàn của bản thân.
Lâm Nhiên đứng trước cửa âm u nhìn vào trong phòng cô.
Rất lâu sau, đợi đèn trong phòng tắt hết anh mới xoay người nhanh chóng rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra nhắn cho Lâm Hoàng một tin.
Trong phòng.
Thịnh Thanh Khê dựng tai nghe động tĩnh bên ngoài, đến tận khi tiếng động cơ vang lên cô mới lặng lẽ thở ra.
Đêm nay, cô đã vượt qua điểm mấu chốt của Lâm Nhiên.
Cô biết.
-
Hai giờ sáng.
Khi Lâm Hoàng thấy tin nhắn của Lâm Nhiên thì vẫn đang ở quán bar, tin nhắn gửi tới đã hơn hai tiếng đồng hồ.
Lâm Hoàng nhìn màn hình do dự vài giây, giờ này chắc Tiểu Nhiên cũng ngủ rồi nhỉ?
Lâm Hoàng nghĩ mãi vẫn không yên tâm, dứt khoát gọi điện cho Lâm Nhiên.
Chuông vang lên chưa đến một giây, điện thoại đã được chuyển tiếp.
Thanh âm vốn trong trẻo của thiếu niên, xuyên qua loa điện thoại có chút trầm trầm: "Anh, bây giờ anh rảnh không?"
Lâm Hoàng nghe thấy thì không tin nổi, anh ấy lại nghiêng điện thoại nhìn thoáng thời gian.
2:13, rạng sáng không sai.
Lâm Hoàng ho nhẹ một tiếng: "Chú đang ở đâu thế Tiểu Nhiên?"
Lâm Nhiên: "Cửa nhà anh."
Lâm Hoàng: "......"
Thằng nhóc thúi này.
Lâm Hoàng tạm biệt bạn bè, cầm áo khoác đi ra ngoài tìm người lái xe thay, về nhà tìm thằng nhóc thúi kia.
Đã quá nửa đêm, ngày mai còn phải đi học mà giờ này lại chạy tới cửa nhà người ta.
Trong tin nhắn Lâm Nhiên chưa nói là có chuyện gì, chỉ nói có việc muốn nói.
Lâm Hoàng nghĩ cả nửa ngày, ngay cả khả năng Lâm Nhiên thất tình cũng đã nghĩ tới, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết thằng nhóc thúi kia tìm mình làm gì.
Quán bar cách tiểu khu anh ấy ở không xa, hai mươi phút đã về đến.
Lâm Hoàng ngồi trong xe từ xa đã thấy một chiếc xe kiêu ngạo cực kỳ dừng ở bồn hoa trước cửa nhà, thiếu niên cao ráo lười nhác dựa trên xe, trong miệng còn ngậm thứ gì đó.
Nhìn qua khá giống thuốc lá.
Thật ra Lâm Hoàng cũng không để ý chuyện Lâm Nhiên có hút thuốc lá hay không, bởi rốt cuộc anh ấy cũng đã từng trải qua cái tuổi của Lâm Nhiên.
Theo anh nghĩ, mỗi đứa trẻ đều nên có phạm vi để phát triển riêng, chứ không phải ép buộc hay kiểm soát chặt chẽ.
Khi đèn xe chiếu đến, Lâm Nhiên theo bản năng híp híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn.
Lâm Hoàng xuống xe, mặc mỗi một cái áo gió đi tới.
Lâm Hoàng đến gần mới thấy thuốc lá trong miệng Lâm Nhiên không bật lửa, anh ấy thoáng chốc ngẩn ra, ngay sau đó móc một cái bật lửa ra từ túi áo: "Không có lửa?"
Lâm Nhiên nhàn nhạt liếc nhìn anh ấy, hàm hồ nói: "Bỏ rồi."
A.
Nghe vậy, Lâm Hoàng khẽ nhướng mày: "Hóa ra là có tâm sự trong lòng, anh đây mở cửa."
Lâm Hoàng vừa nói vừa đi đến cửa: "Đứa nhỏ này, có việc gì không thể chờ đến ngày mai sao, đêm hôm rồi còn chạy tới đây hử.
À khoan đã, hay là Từ Nghi Dung bên kia xảy ra vấn đề?"
Lâm Hoàng kinh nghi bất định quay đầu nhìn Lâm Nhiên.
Theo lý thuyết thì không phải nha, anh ấy luôn cho người nhìn chằm chằm mà.
Lâm Nhiên không lên tiếng, chỉ hất cằm với anh ấy.
"Được rồi, vào hãy nói."
Nói rồi Lâm Hoàng mở cửa ra.
...
Làn khói mỏng manh bay lên, khuôn mặt Lâm Hoàng trở nên mơ hồ.
Lâm Hoàng yên lặng, yên lặng nghe Lâm Nhiên nói chuyện.
Chẳng qua lúc Lâm Nhiên mới nói được nửa anh ấy lại nhịn không được mà lôi thuốc ra hút, tin tức trong lời nói của Lâm Nhiên có hơi nhiều, nhất thời không tiếp thu nổi.
Đợi Lâm Nhiên nói hết, Lâm Hoàng mới dập thuốc
Lâm Hoàng hơi khó lý giải: "Tiểu Nhiên, chú nói là không quản Từ Nghi Dung kia, cứ để bà ta tùy ý làm bậy trong tối vậy sao? Ba chú bên kia thì sao?"
Lâm Nhiên đạm thanh nói: "Không cần nhắc tới ông ta, đây là chuyện của em."
Lâm Nhiên vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, vì đời này mọi chuyện đều không nặng đến nông nỗi kia.
Nhưng đêm nay, lời Thịnh Thanh Khê nói khiến anh lần đầu ý thức được, cô vẫn luôn lo lắng đề phòng, cô vẫn luôn rất sợ cái ngày đó.
Bây giờ Từ Nghi Dung có lẽ còn chưa hành động, nhưng sau này thì sao?
Anh không thể để Thịnh Thanh Khê luôn sống trong sợ hãi như thế được.
Lâm Hoàng không biết Từ Nghi Dung sẽ chọn thủ đoạn gì để đối phó Lâm Nhiên, nhưng Lâm Nhiên biết.
Đêm nay Lâm Nhiên tới tìm Lâm Hoàng cũng vì chuyện này: "Anh, chuyện tiếp theo anh không cần xen vào nữa đâu.
Em muốn nhờ anh tìm giúp hai người, trước khi tìm nhớ phải nói trước vài điều nguy hiểm."
Lâm Hoàng không hỏi vì sao, chỉ đồng ý.
Hai người nói xong chuyện cũng gần bốn giờ sáng.
Lâm Hoàng vốn định giữ Lâm Nhiên ở lại hết đêm, nhưng Lâm Nhiên xua tay rời đi luôn, nhìn bóng dáng còn rất ngầu nha.
Lâm Hoàng nhìn bóng dáng Lâm Nhiên, có chút cảm thán.
Tiểu Nhiên nhà họ trưởng thành rồi.
-
Lâm Nhiên lái xe rời khỏi nhà Lâm Hoàng xong cũng không về nhà, mà quay về Viện phúc lợi.
Anh ngựa quen đường cũ trèo tường vào trong, sau đó lần sờ đi vào sân sau ký túc xá, chạy lấy đà bật nhảy một cái tót lên đầu tường.
Cửa lớn vào ký túc xá đã khóa, Lâm Nhiên nhìn thoáng qua.
Cửa sổ hành lang tầng hai không khóa.
Lâm Nhiên lấy điện thoại ra mở đèn nhìn ống nước bên cạnh.
Anh không cần đèn sáng, soi xong thì nhét điện thoại vào túi, trong bóng tối như một con báo nhanh nhẹn trèo lên.
Lặng yên không tiếng động nhảy vào tầng hai.
Trèo tường vào cửa, nhảy lên tường, rồi bò lên tầng hai, cuối cùng đứng trước cửa phòng Thịnh Thanh Khê.
Cả quá trình không đến hai phút.
Nhưng có một chuyện rất quan trọng, đó chính là cửa phòng Thịnh Thanh Khê.
Lâm Nhiên vuốt chìa khóa trong túi, có chút bất đắc dĩ, anh cũng không biết mình nghĩ gì nữa.
Mong cô khóa cửa, bởi vì cô rất ngoan; mong cô không khóa cửa, là để anh có thể đi vào.
Lâm Nhiên đứng trước cửa không đến năm phút, sau đó lấy chìa khóa ra.
"Răng rắc" một tiếng, cửa mở rồi.
Thịnh Thanh Khê không khóa cửa.
Trong lúc nhất thời Lâm Nhiên không biết là nên thấy tức giận hay là may mắn, nhưng mà anh cũng không do dự mà lắc lư đi vào phòng.
Tất cả quá trình anh đã anh đã giảm tiếng động xuống thấp nhất có thể, nhưng vẫn đánh thức người trên giường.
"Lâm Nhiên?"
Giọng nói cô hơi căng thẳng, nghe kĩ thì càng thấy nhiều sự cảnh giác, chút buồn ngủ cũng không có.
Lâm Nhiên chợt ngẩn người, đứng im tại chỗ không dám động.
Khi cô ở cạnh anh, rất hiếm khi có trạng thái này, có duy nhất một lần là ở trên du thuyền nhà Tống Thi Mạn.
Khi anh ở bên cạnh cô, trước nay cô đều không phòng bị.
Lâm Nhiên biết việc này có liên quan tới việc Thịnh Thanh Khê làm cảnh sát khi trước, nhưng dường như cô cảnh giác quá rồi thì phải.
"Thịnh Thanh Khê, là mình."
Lâm Nhiên thấp giọng nói.
Ngay lúc Lâm Nhiên lên tiếng, thần kinh căng chặt của Thịnh Thanh Khê cũng thả lỏng, cô nhìn bóng người cao lớn ở cửa, có chút mê mang: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Lâm Nhiên không dám trả lời, cũng không dám bật đèn.
Mở đèn là cô sẽ thấy đồng hồ ở trên bàn.
Anh sải bước đến mép giường, vừa muốn nói thì lại nhìn thấy hình như trong tay Thịnh Thanh Khê đang cầm thứ gì đó.
Giờ đây Lâm Nhiên cũng không rảnh lo chuyện Thịnh Thanh Khê sẽ thấy thời gian nữa, trực tiếp duỗi tay mở đèn.
Đèn vừa mở, tình huống trên giường cũng rõ ràng.
Thịnh Thanh Khê mặc đồ ngủ ngồi trên giường, cô đang ngửa đầu nhìn anh, mà tay cô nắm một cái kéo sắc bén sáng loáng, dùng sức rất lớn nắm chặt.
Tầm mắt Lâm Nhiên chậm rãi chuyển lên khuôn mặt nhỏ, giọng điệu dụ dỗ nói: "Nguyện Nguyện, đưa kéo cho mình."
Thịnh Thanh Khê ngoan ngoãn giơ tay đưa kéo cho Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên ném phăng kéo lên bàn, thừa cơ lúc Thịnh Thanh Khê chưa để ý, lập tức tắt đèn đi.
Phòng lại lâm vào bóng tối, Thịnh Thanh Khê khó hiểu gọi một câu: "Lâm Nhiên?"
Lâm Nhiên ngồi xuống mép giường, trong không gian tối tăm chuẩn xác tìm được tay cô, nắm lấy: "Mình đây."
Thịnh Thanh Khê bất an mím môi: "Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có việc gì, chỉ là nhớ cậu thôi, cậu nằm lại đi."
Lâm Nhiên hơn nửa đêm chạy đến phòng người ta, nói chuyện không chút e lệ.
Sau khi nằm xuống, Thịnh Thanh Khê rụt rụt vào trong, để cho Lâm Nhiên ngồi thoải mái hơn chút.
Vừa nãy lúc đèn bật lên, cô thấy Lâm Nhiên vẫn còn mặc đồng phục, hình như còn chưa về qua nhà.
Lâm Nhiên không cho Thịnh Thanh Khê cơ hội mở miệng trước, anh nhéo đầu ngón tay cô thấp giọng hỏi: "Thịnh Thanh Khê, trước kia...!Trước kia từng xảy ra chuyện như vậy sao?"
Câu này Lâm Nhiên nói không đầu không đuôi, nhưng Thịnh Thanh Khê vừa nghe đã hiểu anh đang hỏi gì.
Cô nhìn sang sườn gối, nơi này đã để dao kéo rất rất nhiều đêm.
Thói quen này rất khó sửa.
Thịnh Thanh Khê nhớ lại chuyện đã xảy ra đời trước, ngắn gọn nói qua cho Lâm Nhiên biết: "Khi ấy, đội mình có tập kích một ổ trộm cướp, tổng cộng có mười ba nghi phạm, bắt được chín, còn ba tên lẩn trốn, còn một tên không rõ tung tích.
Tên đó vẫn luôn trốn ở Sơ Thành, sau đêm báo chí đưa tin lên, hắn đã xông vào nhà mình."
Khi đó Thịnh Thanh Khê mới vào nghề chưa được hai năm, lần đầu cô gặp phải trường hợp này.
Tuy cuối cùng cô cũng chế ngự được hắn, nhưng chuyện này khiến cô mất ngủ một đoạn thời gian dài.
Vì thế cô đành dọn nhà, đổi nơi có an ninh bảo mật cao hơn.
Sau khi Thịnh Thanh Khê nói xong, rất lâu Lâm Nhiên không có phản ứng gì.
Lâm Nhiên ngồi trong bóng đêm, Thịnh Thanh Khê không thể thấy rõ biểu cảm của anh, đành phải nhéo nhéo tay anh, nhỏ giọng kêu: "Lâm Nhiên."
Rất lâu sau, thiếu niên ngồi đó mới khàn giọng trả lời cô: "Ngủ đi.
Không sợ, mình trông cậu."
Lâm Nhiên của quá khứ, không tin tình yêu, cũng không chờ mong tình yêu.
Nhưng Lâm Nhiên của hiện tại, tin tưởng trên thế gian này có người yêu anh như mạng.
Những thứ đã mất đi trong cuộc sống của cô, anh sẽ đem nó đặt tới trước mặt cô một lần nữa.
Chuyên trang đọc truyện ﹛ ???? r U ???? ???? r u y ???? n.vn ﹜
___________
~Hết đốt cháy 62~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...