Lão Đại Thâm Tình Độc Sủng Kiều Thê FULL


Hôm nay vừa xong ca trực, Cao Mẫn liền vui vẻ chuẩn bị ra về.

Lúc này là bảy giờ tối, cũng là giờ cao điểm phố xá đông đúc nhiều người, vậy mà cô phải đi ra trước cổng bệnh viện để đợi Tề Hàn đến đón.
Từ ngày có anh, Cao Mẫn mới biết, hóa ra xe không cần lái cũng có thể chạy, quần áo không cần giặt ủi cũng sạch sẽ, thơm tho, cơm không cần cắm, thức ăn không cần nấu, mỗi ngày vẫn no căng ba bữa, tối ngủ không đắp chăn, cả đêm cũng chẳng thấy lạnh.

Bởi vì mọi thứ, đều được Tề Hàn lo toan tất cả, một tay anh chăm sóc cô, chăm luôn nhà cửa.
Hóa ra, chỉ cần yêu đúng người, thì bản thân ta có thể không cần phải lớn.
Bấy giờ, Cao Mẫn đang thong thả đứng chờ thì có một đứa bé gái khoảng chừng bốn tuổi cầm theo một hộp quà màu đỏ đang từng bước tiến về phía cô.
“Cô ơi, cô là Mẫn Mẫn đúng không ạ?” Giọng nói trong trẻo của cô bé khiến Cao Mẫn thoáng chút ngạc nhiên.
Thấy bé con một mình đi tới, theo phản xạ, cô liền nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai có dáng vẻ người thân của cô bé, nên cô mới ngồi xổm xuống để bắt chuyện với đứa trẻ.
“Cô là Mẫn Mẫn, nhưng con là ai? Sao lại tìm cô, còn ba mẹ con đâu?”
“Dạ ba mẹ con đang ở đằng kia ạ!”

Cô bé lễ phép chỉ tay đến chỗ một đôi nam nữ đang đứng cách đó khá xa, rồi lại nói:
“Có chú kia nhờ con đưa cái này cho cô ạ!”
Cao Mẫn hoang mang nhìn hộp quà trong tay đứa trẻ, tuy không biết chủ nhân là ai nhưng cô vẫn nhận vì sợ bé con cầm lâu sẽ mỏi tay.

Nhưng mà vừa nhận quà xong, thì cô bé đã vội vàng chạy về phía ba mẹ mình.
“Ơ, con ơi! Quà này là ai đưa cho con vậy?”
Không ai trả lời Cao Mẫn, cho tới khi trên làn đường chợt xuất hiện một dãy xe Lamborghini, dẫn đầu là chiếc phiên bản giới hạn mới nhất của hãng.

Trong khi cô vẫn đang ngơ ngác, thì chiếc xe ấy đã dừng lại và người đàn ông từ trong xe bước ra với đóa hoa hồng đỏ rực càng khiến Cao Mẫn thêm ngỡ ngàng.
Anh bước tới, trao cho cô đóa hoa với gương mặt điển trai và cả sự nghiêm túc hơn hẳn bất cứ lúc nào, khi thốt ra câu nói:
“Mẫn Mẫn, đồng ý gả cho anh nha?”
Chính lúc này, từ trong những chiếc xe kia lần lượt xuất hiện những vị khách được Tề Hàn mời tới, bao gồm: Bạn thân từ thời cấp ba của cô, Lý Giai Ngân, đồng nghiệp và cũng là bạn thân hiện tại, Tăng Vĩ Quyền, còn có Tôn Gia Ngộ, đặc biệt sự xuất hiện của gia đình nhỏ Đào Cẩn, Ciin và đứa bé vừa rồi lại là cô con gái của họ, khiến Cao Mẫn vô cùng ngạc nhiên.
“Mọi người sao lại cùng nhau xuất hiện tại đây vậy?”
“Là lão đại mời chúng tôi đến để làm chứng cho giây phút lãng mạn này của hai người đấy.

Nhớ suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời nha.” Lý Giai Ngân vui vẻ trả lời, cuối câu còn nháy mắt tinh nghịch một cái.
Lúc này, mọi người lại cùng nhau vỗ tay, cùng đồng thanh hô lên:
“Mẫn Mẫn, đồng ý đi/ Mẫn Mẫn, đồng ý đi.”
Sự việc diễn ra quá bất ngờ, khiến Cao Mẫn cứ bị bối rối, đặc biệt là khi nhìn vào mắt người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Đầu tiên cô nhận lấy đóa hoa và nhìn thấy hộp nhẫn kim cương được đính ở vị trí trung tâm, đang ngạc nhiên vì món trang sức đắt giá này, thì Tề Hàn lại lên tiếng thúc giục.
“Em mở hộp quà kia ra đi.”

Sau đó, dưới sự hỗ trợ của Tề Hàn, Cao Mẫn lại nhận được rất nhiều sổ hồng, giấy tờ xe và giấy đứng tên 50 phần trăm cổ phần của tập đoàn Hàn Mẫn từ trong hộp quà.

Cô kinh ngạc tới mức sửng sốt và ánh mắt nhanh chóng lưng tròng thành hai giọt lệ.
“Những thứ này…”
"Mấy tháng qua em bao nuôi anh vậy đủ rồi, giờ hãy để anh có cơ hội chăm lo cho cuộc đời của em.

Mọi thứ của anh, kể cả thân xác lẫn con tim anh, đều đứng tên em, thuộc quyền sở hữu của riêng em.

Xin lỗi vì đã giấu em mấy tháng qua, nhưng tất cả việc anh làm đều là vì mục đích cho ngày hôm nay.

Cuối cùng chỉ chờ em gật đầu đồng ý.
Mẫn Mẫn, phiền em quản lý nốt quãng đời còn lại của anh cho đến hết kiếp này, sang kiếp sau nữa, được không?"
Lão đại đang tỏ tình, nhưng lại nói rất nhiều, khiến Cao Mẫn không vui vẻ mủi lòng cũng không được.

Nhưng hiện tại cô vẫn im lặng, cho tới khi ôm hết quà và hoa vào tay, song mới nói:

“Vậy thì cả kiếp này lẫn kiếp sau, hy vọng anh sẽ không hối hận vì quyết định lúc này.”
Nghĩa là Cao Mẫn đồng ý gả cho Tề Hàn.

Cô khiến anh không thể giấu đi nụ cười mãn nguyện xen lẫn hạnh phúc trên môi.
“Nhất định không hối hận.”
Lời ngọt ngào thốt ra, sau cùng là nụ hôn trao gửi yêu thương thật nồng nàn ngay giữa đám đông.
Những ai chứng kiến họ có được tình yêu của ngày hôm nay, đều rưng rưng nước mắt.

Bởi vì, để đổi được hạnh phúc ở hiện tại, họ đã mất quá nhiều thời gian và cảm xúc trong quá khứ.
Mười lăm năm một mối tình, rồi sẽ kết thúc trọn vẹn bằng một hôn lễ thế kỷ ngọt ngào, lãng mạn.
- ---------------END----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận