Hì hụt hơn ba tiếng cũng tới lúc Cao Mẫn được trả lại bình yên.
Nhìn cơ thể rũ rượi và gương mặt đầy mệt mỏi của cô, Tề Hàn thực tình thấy xót.
Anh đến nằm bên cạnh, ân cần chỉnh lại mái tóc có đôi phần hơi rối của Cao Mẫn, rồi dịu dàng đặt lên trán cô ấy nụ hôn âu yếm.
"Em bé mệt lắm à?"
"Không mệt, chỉ là không còn chút sức lực nào thôi." Cao Mẫn hờn dỗi đáp.
Thấy cô vùi đầu vào trong chăn, Tề Hàn liền kéo tấm chăn kia ra và trực tiếp bế cô đi thẳng vào phòng tắm.
"Tắm nước nóng sẽ thoải mái và nhanh lấy lại sức hơn."
"Anh đang cố lấy công chuộc tội đấy hửm? Nói cho biết nha, anh có bù đắp cả đời này, em cũng thấy không đủ." Cô gái vẫn phụng phịu.
Sau khi cả hai cùng nhau ngâm mình vào bồn nước ấm, Tề Hàn liền lấy sữa tắm nước hoa có hương thơm quyến rũ và bắt đầu thoa lên cơ thể trắng mịn của người con gái ấy.
"Thì cả đời này của anh cũng trao cho em rồi, muốn làm gì thì làm, miễn sao em bé vui là được."
"Có thật miễn em vui là được?" Ánh mắt Cao Mẫn chợt lóe lên tia gian xảo.
"Đã sống chung nhà một người vui, thì người còn lại mới có hạnh phúc.
Anh cũng chỉ đang muốn giúp cuộc sống tiếp theo của bản thân có thể trôi qua một cách nhẹ nhàng, bình yên."
"Nói kiểu của anh là Cao Mẫn em hung dữ lắm hả? Một cô gái tay yếu chân mềm như em thì làm gì đủ bản lĩnh chống lại một tên đại ma vương như anh.
Đúng là ăn nói hoang đường, hừm." Cao Mẫn bĩu môi.
Nói xong, liền bắt đầu ung dung ra lệnh:
"Mau ra phía sau xoa bóp cho em đi, mỏi vai quá à."
"Nhìn xem hiện giờ đã đủ bản lĩnh chưa nào?" Tề Hàn ba phần bất lực, bảy phần như ba.
Cao Mẫn bây giờ là có bản lĩnh của một người bạn gái, sau là vợ, nên việc chống lại đại ma vương đã chẳng còn gì đáng ngại.
Phận trai mười hai bến nước, vợ ngoan hay hỗn là phước đức ta tu.
Số phận của Tề Hàn, chắc kiếp trước ít tu, nên kiếp này mới va phải một nàng ngỗ nghịch.
Đã bỏ công nuôi nấng chín năm, vừa hưởng phước được một đêm liền trở thành thê nô trọn kiếp.
Âu cũng là phúc ai nấy hưởng.
Tắm xong, đúng là thoải mái hơn hẳn.
Để lấy áo choàng ngủ cho Tề Hàn, Cao Mẫn đã chủ động ra ngoài trước.
Nhưng chính lúc nhìn lại giường ngủ, cô chợt thấy mảnh drap giường vẫn trắng tinh không vết ố, khi đó trong lòng chợt hoang mang, hụt hẫng.
Theo như những gì cô biết, thì lần đầu của thiếu nữ sẽ để lại vết máu và cảm giác cũng sẽ rất đau.
Nhưng cô hôm nay, không hề để lại thứ gì trên giường sau chuyện ấy, cả cảm giác đau đớn cũng không dữ dội như trong tưởng tượng.
Có phải, cô không có màng trinh như bao người khác? Vậy liệu rằng, Tề Hàn có để ý tới điều đó không? Nếu có, thì anh sẽ nghĩ gì về cô?
Bỗng chốc tâm tư rối ren, Cao Mẫn quên mất việc phải mang áo vào cho người đàn ông ấy.
Cũng vì chờ quá lâu, mà Tề Hàn đã tự lấy khăn choàng quanh hạ thân, rồi đi ra ngoài.
Lúc ra tới mới bắt gặp dáng vẻ thất thần của cô gái.
Thấy Cao Mẫn cứ nhìn chằm chằm vào giường ngủ, anh khỏi cần hỏi cũng biết được đối phương đang nghĩ gì.
Tuy biết, nhưng anh ta cũng không vội lên tiếng giải quyết vấn đề, mà lại đợi tới khi mặc xong đồ ngủ chỉnh tề và hoàn tất việc thay mới drap giường, rồi di chuyển đến gần cô gái bé nhỏ của mình, bế cô đặt lên giường, song mới nói:
"Anh không quan tâm vấn đề em đang nghĩ, cũng không quan trọng thứ đó có hay không, mà hiện tại chỉ quan tâm đến cái tát vừa rồi của ông nội có làm cơ mặt em bị đau hay không thôi.
Nào, để anh xem kỹ lại."
"Làm sao anh biết được em đang nghĩ gì?"
"Là tâm linh tương thông đã mách bảo nên biết, nhưng anh đã đoán đúng?" Tề Hàn cong nhẹ khóe môi.
Trong ánh mắt của anh chỉ có yêu thương trìu mến dành cho cô gái, nhận ra điều đó rồi, Cao Mẫn liền thấy hạnh phúc biết bao.
"Anh thì giỏi nhất rồi.
Nhưng dù gì, đó cũng là một phần khuyết điểm của em...!Có phải khi đó anh đã không thấy có cảm giác gì không?"
Cao Mẫn rất thẳng tính, mặc khác vì đã xem người bên cạnh là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, nên việc gì cũng phải tâm sự để sau này giữa cả hai không tồn tại khúc mắc.
"Nếu không có cảm giác, em nghĩ, anh sẽ tiếp tục để mất thời gian với cơ thể của em sao? Nha đầu ngốc, sau này bớt suy nghĩ linh tinh cho đầu óc thảnh thơi.
Với anh, mọi thứ liên quan tới em đều là ưu điểm tuyệt đối."
Anh kết thúc vấn đề bằng một cái hôn trìu mến lên vai cô gái và âu yếm ôm lấy cơ thể kiều nữ từ phía sau.
Lúc này, Cao Mẫn đã lim dim chuẩn bị ngủ, thì lại nghe Tề Hàn nói:
"Những thử thách của ông nội đưa ra, em không cần phải để ý.
Chỉ cần ở bên anh, mọi thứ để anh lo."
"Không đâu.
Dù thắng hay bại, thì em cũng phải đấu với cô ta vài ván.
Anh từng nói, muốn người khác nghĩ khác về mình thì phải chứng minh cho họ thấy mà.
Giờ là lúc để em thực hiện điều đó, em phải cho họ biết, Mẫn Mẫn thực chất chỉ trẻ con với duy nhất một người."
Càng nói, âm giọng của Cao Mẫn càng nhỏ dần, chứng tỏ cô cũng đã chìm vào giấc ngủ khi chốt xong câu nói.
Bấy giờ, Tề Hàn lại một mặt trầm tư.
Anh hôn lên tóc cô, trước khi nhắm mắt an tĩnh nốt phần đêm còn lại.
"Bằng mọi giá, em nhất định sẽ bình an."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...