- Đúng vậy, ngay từ đầu ta đã biết Trần Dương Thần là cha ruột của mấy đứa!
Dương Thanh nheo mày vẻ khó hiểu.
- Tại sao mẹ cháu lại không nhớ chú ấy, một chút kí ức cũng không? Chẳng lẽ...
Đỗ Nhất Trung lắc đầu thở dài nói.
- Chính xác là những gì cháu đang suy nghĩ, nó bị mất trí nhớ. Từ lúc nó về đây nó đã không còn kí ức nữa rồi, ngay cả tại sao nó mang thai hai đứa nó cũng chẳng nhớ.
- Chắc ông từng nghe cái tên Hạ Quyên Quyên rồi.
- Hưm...đúng vậy, đó chính là tên mẹ con lúc nó còn ở cạnh Trần Dương Thần.
- Cháu nghĩ ông nên có một lời giải thích về tất cả chuyện này, vì sao ông mới nuôi mẹ từ 4 năm trước, và tại sao ông lại không chịu nói sự thật cho mẹ cháu về cha ruột của bọn cháu!
Đỗ Nhất Trung nheo nheo đôi mắt, đẩy cái gọng kính vàng lên thở dài lần nữa, thằng nhóc này quả thật rất giống Trần Dương Thần, không chỉ ngoại hình mà còn có cái bộ não khó ai có thể đoán được.
- 25 năm trước, ông và ông nội của cháu, chính là ba của Trần Dương Thần, kết nghĩa làm huynh đệ, ngoài ra còn có một tên nữa đó là Nghiêm Mặc Huy, cái thời đó mọi người gọi cả ba bọn ta tam đại quyền thế, cũng chỉ là ba cái chức xã hội đen, ta thì không hứng thú cho lắm, còn ông nội cháu thì từ lúc lấy bà cháu thì đã quyết tâm rửa tay gác kiếm, tu tính làm việc thiện lương nhưng mà đâu có dễ từ bỏ như bọn ông nghĩ, Nghiêm Mặc Huy nổi tiếng là kẻ tham vọng, ông ta luôn luôn chống đối lại mọi thứ, ông ta quyết định giết hết nhà ông nội cháu để thể hiện thị uy nhưng không biết ông ta nghĩ cái gì mà lại đi tha cho Trần Dương Thần để rồi 4 năm trước phải nhận được kết cục tồi tệ.
Đỗ Nhất Trung nhấp miếng trà lấy sức rồi tiếp tục.
- Mẹ cháu bị Nghiêm Mặc Huy bắt cóc, trước ngày đó một ngày ông có nhận được một bức thư, người gửi không ai khác chính là cha cháu, lúc đó ông cũng rất ngạc nhiên nhưng rồi gạt bỏ những suy nghĩ đó ông quyết định về lại quê hương, tìm lại đứa con gái bị thất lạc của mình bao lâu nay.
Dương Thanh nhìn ông lại nhớ ra chuyện vội vàng hỏi.
- Tại sao năm đó ông lại để lạc mất mẹ cháu?
- Năm đó ông đang công tác ở nước ngoài thì hay tin bà ngoại cháu chuyển dạ, ông gấp rút thu xếp ổn thỏa mọi thứ nhanh chóng quay trở về thì không may bà ấy vì yếu sức sau sinh nên đã qua đời...Lúc ông quay lại chỉ còn xác người với xác người chất thành đống, máu lênh láng khắp căn nhà, đứa con gái của ông thì biến mất, mọi người lại chẳng còn ai sống sót, có người bảo Nghiêm Mặc Huy đã ném con bé vào rừng cho mãnh thú làm thịt, ông cũng muốn trả thù lắm chứ, nhưng ngày đó thế lực của hắn ta càng lúc càng lớn mạnh, ông đấu với hắn ta chỉ e là "lấy trứng chọi đá".
- Thì ra là vậy!
Dương Thanh gật đầu, ánh mắt chim ưng nhìn ông, thì ra ông cũng có nỗi khổ của riêng mình.
- 4 năm trước ông nghe tin Ngọc Hi còn sống, cháu không biết được là ông đã vui mừng thế nào đâu, ông đã gấp rút quay về nhưng lại gặp một chuyện không hay, thuộc hạ của ông ngày trước giờ làm việc cho Nghiêm Mặc Huy vì biết ông về nên đã báo cho ông, nên ông đã tìm ra được địa chỉ nhà của Hạ Phong Đằng, kẻ đã cướp đi đứa con gái vừa mới lọt lòng của lão già này...Khi ông cứu con bé thì nó đã ngất xỉu, đồng hồ trên thuốc nổ chỉ còn đúng 60 giây may mắn thay thuộc hạ của ông từng được huấn luyện trong quân đội Mỹ về gỡ bom chuyên nghiệp nên đã cứu được con bé. Lúc đưa con bé ra chúng ta phát hiện trên trán con bé có vết thương, ta nghĩ đó chính là nguyên nhân khiến nó mất trí nhớ.
- Sao ông không nói với mẹ ba ruột con vẫn còn hiện hữu trên đời này chứ?
- Ta không muốn nó phải đau khổ nữa, ta đã điều tra tất cả về nó và Trần Dương Thần, nó đã chịu đau khổ nhiều rồi...
Ông nhăn mặt, có chút tức giận nói. Dương Thanh đập mạnh vào bàn đứng dậy nói, ánh mắt nó kiên quyết chẳng khác gì cha nó - Trần Dương Thần.
- Ông làm vậy là quá ích kỷ rồi, mẹ cũng cần biết sự thật này, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi ông ngoại.
Ông thở dài phiền muộn, ông nghĩ thầm đã dấu được 4 năm rồi chẳng lẽ lại không dấu được cả đời, ông chỉ muốn cô có một cuộc sống yên ổn thôi mà, ông chỉ có duy nhất đứa con gái này thôi.
Dương Thanh lắc đầu, ông làm vậy chỉ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn thôi.
Bên ngoài đột ngột có tiếng vang vào, cánh cửa hé nãy giờ mở rộng ra, đôi mắt Đỗ Ngọc Hi đã đỏ hoe lên từ bao giờ.
- Thưa cha...tất cả...đều là thật sao?
- Mẹ!
- Ngọc Hi!
Cả hai bất ngờ không kịp phản ứng, thì ra nãy giờ cô đã đứng đây nghe hết tất cả.
- Con và Trần Dương Thần thật sự có quan hệ đó sao cha? Xin cha hãy cho con biết!
Trái tim cô không hiểu sao lại nhói đau khi nhắc đến ba chữ...Trần... Dương... Thần...kia...
Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp của cô, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...