Chiếc cổng lớn của căn biệt thự dần mở ra, chiếc xe Bugatti Veyron màu đen tuyền chạy nhanh vào.
Hạ Quyên Quyên bồn chồn lo lắng, lòng đã không yên trên cả đoạn đường trở về, nếu sự thật là vậy thì cô...sẽ không biết đối mặt với chúng như thế nào đây.
Nguyên nhanh chóng mở cửa xe cung kính mời cô ra. Hạ Quyên Quyên xoa nhẹ cái bụng, ánh mắt không dấu nổi sự lo lắng.
"Ba con chắc sẽ không lừa dối mẹ con ta đâu phải không?"
...
Trần Dương Thần sang chảnh một chân vắt lên nhau, trên tay là tờ báo tài chính, thỉnh thoảng lại nhấp miếng cafe đang để bên cạnh kia.
- Thần...
Cô định gọi thì...
- Thần, em chuẩn bị xong đồ ăn rồi...
Một cô gái trẻ đẹp bước ra từ căn phòng bếp với chiếc váy trắng ngắn ngang đầu gối tựa thiên thần, khuôn mặt đẹp không góc chết, giọng nói thì ngọt ngào đầy mị hoặc.
Hạ Quyên Quyên chết lặng, không phải hắn vốn ghét phụ nữ sao?
Trần Dương Thần định vội đứng lên thì thấy cô đang bất thần đứng đó, sợ cô hiểu lầm bèn vội vã lên tiếng giải thích.
- Tiểu Quyên đừng hiểu lầm, cô ấy là Mỹ Tuyết, là con của người chú kết nghĩa của anh, cô ấy từ nhỏ đã đi học nên mới về nước hôm nay đâm ra chưa tìm được chỗ nghỉ ngơi nên anh cho cô ấy ở nhờ một hôm.
...
Thực sự càng làm cô lo lắng nhiều hơn, những lời vừa rồi...có thật là chính miệng hắn nói ra không?
Không phải hắn ghét nhất là phải giải thích cho người khác sao? Không phải hắn ghét nhất là phụ nữ sao?
Mỹ Tuyết vui vẻ bắt tay cô, cười cười giọng ngọt ngào cất tiếng.
- Chào chị, em là Mỹ Tuyết, là vị hôn thê của anh Thần.
- Cái gì! Vị hôn thê?
Hạ Quyên Quyên hốt hoảng bật giọng. Trái tim ngay lúc này đây không ngừng đập mạnh, tự dặn lòng mình phải cố kìm nén.
Trần Dương Thần cười cười, rồi ôn tồn ôm vai cô nói.
- Em đừng chọc cô ấy nữa!
Hạ Quyên Quyên nén cơn giận nhìn hắn với ánh mắt hình dao găm.
Cô hoàn toàn bị thụ động trong hoàn cảnh này.
Mỹ Tuyết ỏng ẻo kéo tay hắn lại rồi cọ cọ cái đầu vào lồng ngực hắn.
- Anh Thần, đi ăn đi, người ta đói lắm rồi.
...
- Được rồi, tiểu Quyên mau đi thôi.
Hắn đẩy nhẹ cánh tay cô ta ra rồi nhanh nhẹn tiến đến cô âu yếm choàng lấy vai cô một cách tình tứ.
Nhìn ánh mắt nàng là hắn biết nàng đang nổi máu ghen tuông rồi nhưng lại cố nhịn, cô gái này thật không giống hàng ngày mà.
Cô chỉ mỉm cười cho qua chuyện, cô khẽ thở dài chắc chỉ là do cô quá đa nghi thôi. Nhưng mà còn chuyện đó thì sao...
Cô khẽ ngước lên chăm chăm nhìn hắn, ánh mắt hắn sâu thẳm không thấy đáy, ước gì cô có thể đọc thấu suy nghĩ của hắn thì tốt biết mấy...
Chuyện đó...chắc để sau này rồi hỏi cũng được...điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là...đứa con nhỏ này...mong mọi điều bình an tới nó...
Hạ Quyên Quyên mỉm cười xoa cái bụng nhỏ, Trần Dương Thần thấy vậy cũng liền bắt chước theo, khung cảnh bây giờ như là cảnh một gia đình hạnh phúc khiến người khác nhìn vào phải bất giác mà ghen tị.
Mỹ Tuyết đứng từ xa ánh mắt căm phẫn nhìn Hạ Quyên Quyên, bờ môi mím chặt, tay cuộn thành nắm đấm không ngừng run lên, điều đó chứng tỏ ả đang tức giận đến mức nào.
Rõ ràng ả vẫn đang đứng ở đây mà sao hắn có thể âu yếm với một người phụ nữ khác như vậy chứ, cô ta thật đáng ghét và cả cái thai trong bụng cô ta nữa...
Khoé môi Mỹ Tuyết khẽ nhếch lên cười một cách ngạo nghễ.
Lại sắp có phim hay để mà coi rồi.
Cứ chờ mà xem.
-----
- Anh Thần, anh ăn cái này đi, cái này là do chính tay em nấu đó.
Mỹ Tuyết vươn người lên gắp cho hắn miếng thịt bò, Trần Dương Thần chỉ gật đầu rồi thôi. Hạ Quyên Quyên nãy giờ bất mãn nhìn hành động của cô ả đối với chồng mình mà bất lực chả làm được gì. Thật sự rất tức.
- Anh Thần cái này cũng ngon nè!
Cô ta ngọt ngào như đường cất giọng mê hoặc. Trần Dương Thần vẫn hiên ngang chưa bị khuất phục, quay sang gắp cho Hạ Quyên Quyên miếng ức gà thơm ngon.
- Tiểu Quyên, em mau ăn cái đi, đi chơi từ sáng tới giờ mệt rồi phải không?
- Thần...
- Anh Thần, anh xem kìa chị ấy có tay chân mà, có thể tự gắp được mà. Anh xem người ta vì nấu đồ ăn cho anh mà phỏng hết tay rồi đây này.
Mỹ Tuyết dơ mười ngón tay lên, đúng là có bỏng...một chút xíu ở ngón út...
Trần Dương Thần chỉ nheo mắt, tỏ ý không mấy quan tâm cho lắm.
Hạ Quyên Quyên nãy giờ đã rất chướng tai gai mắt nhưng vẫn cố nhịn cho qua chuyện. Nếu cô tức giận sẽ hại đến đứa nhỏ trong bụng mất bởi thế chỉ có thể nhịn...nhịn...và nhịn...
- Thần, em no rồi, muốn lên phòng nghỉ.
- Tiểu Quyên, sao em ăn ít vậy, không sao nếu em mệt có thể lên nghỉ trước cũng được, anh sẽ lên cùng em.
- Thôi không cần, anh mau ăn đi.
Lòng nàng thực sự đang rất bực, rõ ràng là muốn hắn ở bên cạnh nhưng miệng lại nói dối, cảm giác khó chịu này là sao chứ?
Hạ Quyên Quyên bước nhanh lên cầu thang, gương mặt đột ngột tái mét nhưng vẫn cố cười. Trần Dương Thần phía sau bỗng gợn lên trên khoé môi một nụ cười mỉm.
"Tiểu Quyên của anh cũng biết ghen rồi sao?"
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...