Người đàn ông ngực mang hoa trắng, con ngươi cho dù đã vẩn đục nhưng vẫn sắc bén híp lại, liếc nhìn về phía nghĩa trang.
"Em gái chỉ có một đứa con gái, phải mang về, thế nhưng không phải hiện giờ."
"Vâng." Người đàn ông cầm lái nói: "Hiện giờ loạn trong giặc ngoài, nếu như cô chủ quay về quả thực là không quá an toàn.
Ông Lệ, vậy bây giờ chúng ta về nước G?"
"Mọi người đi về trước đi, tôi còn cần đi gặp một người nữa."
"Vâng."
...
Tô Lan Huyên tìm được bia mộ của mẹ, phát hiện trước bia mộ có một bó hoa, còn có giấy vừa mới đốt.
Có người từng đến đây thắp hương.
Tô Hạo Trần tò mò hỏi: "Chị, là ai đến đây thăm mẹ vậy?"
Tô Lan Huyên cũng không nghĩ ra là ai đến đây, mẹ đã qua đời nhiều năm như vậy, hàng năm cũng chỉ có cô đến thắp hương cúng bái, làm sao lại đột nhiên có người đến thắp hương mộ mẹ chứ?
Đang suy nghĩ, Tô Khánh Thành cầm hoa đi tới, xe của ông ta đi sau nên tới trễ hơn so với Tô Lan Huyên.
"Lan Huyên, Hạo Trần."
Tô Khánh Thành nhìn giấy được đốt trước mộ: "Các con đã thắp hương rồi sao? Ban nãy cha đến cửa hàng bán hoa mua hoa cho mẹ con, nhưng lại bị tắc đường cho nên tới chậm."
Tô Lan Huyên liếc nhìn bó hoa Tô Khánh Thành mua, là hoa bách hợp.
"Mẹ bị dị ứng với hoa bách hợp."
"Hả? Cha thật đúng là không biết." Tô Khánh Thành cười cười.
Tô Lan Huyên châm chọc một câu: "Ông thì biết cái gì? Mẹ thích gì, không thích gì, ông đều không biết."
Vừa nhắc đến chuyện quá khứ, Tô Lan Huyên lại cảm thấy không đáng thay mẹ, trong lòng sinh ra chút oán giận.
Tô Khánh Thành giận đến mức đỏ tía tai mặt mày: "Cha bận việc công ty, đối với mẹ con quả thật là hơi lạnh nhạt thiếu sót, cha cũng muốn bù đắp cho mẹ con."
Tô Hạo Trần cười lạnh châm chọc một câu: "Tôi lại thấy ông đối xử với bà đồng Tần Huệ Mẫn kia rất thân mật đấy, ông bù đắp hết cho bà đồng kia rồi còn gì.
Hôm nay tôi thấy bà ta ăn mặc đẹp đẽ, bộ dạng tới công ty xem ra cũng chẳng giống sắp sập tiệm như lời đồn chút nào."
Tô Khánh Thành vô cùng lúng túng, chê cười nói: "Gần đây công ty có vài khoản mục đầu tư, tài chính hòa hoãn được chút, vận hành khôi phục như bình thường."
Mặt mũi của Tô Lan Huyên thực sự rất hữu dụng, vào buổi tiệc nhận thân, Tô Lan Huyên chỉ đích thân tặng cho ông ta một chút mặt mũi, thế mà ngày hôm sau lập tức có người đầu tư, ngân hàng cho vay cũng phê chuẩn.
Xã hội hiện giờ vừa là thời đại của tiền bạc, cũng là thời đại của quan hệ xã hội.
Hiện giờ Tô Lan Huyên chắc chắn chính là cây rụng tiền của ông ta, chỉ cần quan hệ tốt với Tô Lan Huyên, Tô Lan Huyên lo lót quan hệ tốt với nhà họ Lý, như vậy thì nhà họ Tô sẽ lại lên thêm một tầng lầu nữa.
ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Tô Lan Huyên cầm hoa tươi đặt trước bia mộ, lấy thêm tiền vàng và nến ra đốt.
Trước mộ mẹ, cho dù trong lòng Tô Lan Huyên có oán hận bao nhiêu đi chăng nữa cũng không muốn ầm ĩ với Tô Khánh Thành.
Tô Khánh Thành cũng thức thời, đốt mấy tờ giấy, đứng trước mộ nói ba hoa chút: "Lan à, em ở dưới đó yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc Lan Huyên và Hạo Trần thật tốt, em cũng phù hộ cho thân thể của Hạo Trần sớm khỏe lại, phù hộ cho Lan Huyên tìm được một người tốt..."
Tô Lan Huyên và Tô Hạo Trần đều biết Tô Khánh Thành đang đang làm bộ làm tịch, trong lòng thầm không ưa nhưng trên mặt cũng không nói gì.
Thắp hương xong xuôi, lúc rời đi, Tô Hạo Trần về xe trước.
Tô Khánh Thành chần chừ nói: "Lan Huyên, con và Lan Ninh dù gì cũng là chị em, cuộc sống của nó ở nhà họ Sở cũng không tốt lắm, vốn việc này cũng do nó gieo gió gặt bão.
Thế nhưng việc đã đến nước này, cha vẫn mong con có thể giúp nó, Lan Ninh thực sự thích Sở Lâm Minh."
"Giúp thế nào? Bảo tôi khuyên Sở Lâm Minh đối xử tốt với Tô Lan Ninh à?" Tô Lan Huyên nhếch miệng: "Con đường này là do nó chọn, có kết quả gì thì cũng đáng kiếp nó.
Ông cũng đừng khuyên tôi nên tốt bụng nữa, những chuyện mà mẹ con Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh làm với tôi, cả đời này tôi không tha thứ đâu."
Tô Khánh Thành cũng biết Tô Lan Huyên chịu rất nhiều tủi nhục.
Chuyện có con ngoài giá thú này, nếu như vỡ lở, Tô Lan Huyên cũng không ngẩng nổi đầu.
Hơn nữa với cách hành sự của mẹ con kia, căn bản sẽ không bỏ qua cho Tô Lan Huyên.
Tô Khánh Thành thở dài: "Cha đã lớn tuổi rồi, chỉ muốn người một nhà có thể đoàn kết hòa thuận, nâng đỡ lẫn nhau."
"A!" Tô Lan Huyên không nhịn cười được: "Tổng giám đốc Tô, ông xứng nói ra lời này sao? Nâng đỡ lẫn nhau? Chẳng lẽ ông đã quên trước đó ông quyết tuyệt cắt đứt quan hệ với tôi sao? Lúc đó tôi cũng không nhìn ra tổng giám đốc Tô còn có cái tính tốt nâng đỡ lẫn nhau này đấy."
Trên mặt Tô Khánh Thành không nén được giận, lúc trắng lúc xanh, ngực phập phồng, đây chẳng phải là làm mất mặt hay sao?
"Lan Huyên, cha xin lỗi con.
Việc kia là lỗi của cha, không thì hôm nay về cùng với cha, người một nhà chúng ta ăn một bữa cơm thật ngon, đã lâu người nhà không ngồi xuống ăn một bữa cơm đoàn viên rồi."
Thật đúng là hạ mình đến cùng cực.
Đáy lòng của Tô Lan Huyên cũng thực sự bái phục.
"Vẫn là quên đi, tôi cũng không rộng lượng như tổng giám đốc Tô, bị cắm sừng cũng không nghĩ đến hiềm khích lúc trước." Tô Lan Huyên nhếch môi, nói: "Đúng rồi, tôi đã cắt đứt quan hệ với tổng giám đốc Tô, Hạo Trần cũng không phải người nhà họ Tô chân chính, tổng giám đốc Tô cứ vậy mà tin chắc Tô Lan Ninh thật sự là người của nhà họ Tô sao?" Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Tô Khánh Thành khiếp sợ: "Con có ý gì? Sao mà Lan Ninh nó không phải con gái nhà họ Tô ta được chứ?"
Tô Lan Huyên nói đến đó thì ngừng lại.
Mấy ngày nay cô sắp xếp chuyện của Hạ Bảo, cộng thêm chuyện chia tay Lục Đồng Quân, vốn không rảnh để ý đến mẹ con Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh.
Ngày hôm nay Tô Khánh Thành đã nói đến mức này, mà mẹ con Tần Huệ Mẫn tặng cô một món quà lớn trong tiệc nhận thân, cô cũng nên đáp lễ lại.
Trước đây nếu như Tô Lan Huyên nói thân thế của Tô Lan Ninh có vấn đề, Tô Khánh Thành chắc chắc sẽ không tin, mà bây giờ, cho dù có không tin, mầm mống hoài nghi cũng sẽ cắm rễ vào lòng.
Cô muốn hủy diệt hoàn toàn Tần Huệ Mẫn, vậy thì phải để cho Tô Khánh Thành thật sự nhìn rõ Tần Huệ Mẫn.
Cô cũng muốn xem xem, Tô Khánh Thành sẽ an ổn đội cặp sừng, hay là sẽ nén giận nuôi con gái cho người khác.
Tô Lan Huyên lên xe, không để ý đến vẻ mặt Tô Khánh Thành nữa.
"Chị, sao sắc mặt người kia khó coi thế, chị nói gì mà khiến ông ta giận như thế?" Tô Hạo Trần nhìn sắc mặt khó coi của Tô Khánh Thành, trong lòng cũng rất sung sướng.
"Để ông ta tự điều tra thân thế của Tô Lan Ninh kỹ một chút." Tô Lan Huyên lạnh giọng nói: "Như vậy thì quá nhàn rỗi cho mẹ con kia nên mới có thời gian đến làm phiền chị được, thế thì cứ để cho hai người kia ốc còn không mang nổi mình ốc là được."
Tô Hạo Trần hưng phấn: "Thật sự muốn xem kết cục bị đuổi ra ngoài của hai mẹ con kia."
"Chị đưa em về bệnh viện trước."
Nửa ngày nghỉ gần hết, buổi chiều cô đến chỗ làm.
Cô sợ không kịp, nhưng làm sao không đưa Tô Hạo Trần về được, cô lo rằng Tô Hạo Trần ở bên ngoài sẽ sợ.
Đến bệnh viện, bác sĩ trưởng của Tô Hạo Trần nói rằng chuyên gia khoa tim từ nước ngoài đến, cũng tìm được trái tim thích hợp với Tô Hạo Trần, nhanh chóng có thể thực hiện cuộc phẫu thuật.
Tin tức này khiến cho Tô Lan Huyên vô cùng kinh ngạc.
Suýt nữa thì mừng đến chảy nước mắt.
Cô chờ ngày hôm nay rất lâu rồi.
Tô Hạo Trần vẫn luôn không tìm được trái tim thích hợp để phẫu thuật, hơn nữa sức khỏe của Tô Hạo Trần yếu, tỷ lệ thành công rất nhỏ.
Tô Lan Huyên cũng không dám mạo hiểm, tới bây giờ vẫn dùng thuốc để kéo dài tính mạng.
Bác sĩ trưởng cười nói: "Không cần cảm ơn tôi, vị chuyên gia này cũng không phải do tôi mời đến, tôi không mời nổi đâu."
"Vậy là ai?"
Tô Lan Huyên đang nghi ngờ, lại thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đi từ cầu thang xuống.
Lục Đồng Quân?
Tô Lan Huyên quỷ thần xui khiến đuổi theo.
Vừa mới mở miệng, Tô Lan Huyên hô to một tiếng: "Lục Đồng Quân, đứng lại cho tôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...