Tô Lan Huyên quay trở lại công ty, tâm hồn cũng treo ngược cành cây.
Không gặp nhau còn đỡ, đằng này gặp nhau rồi, trong lòng cứ luôn cảm thấy vô cùng bất ổn, những hồi ức ngày xưa bất chợt lại ùa về trong tim.
Tô Lan Huyên lắc lắc đầu, không thể suy nghĩ thêm nữa, chia tay rồi thì dứt khoát một chút.
Tô Lan Huyên đi vào khu đồ uống lấy nước, nhìn thấy một đám đồng nghiệp đang túm tụm vào nhau tám chuyện, bọn họ cũng nhanh chóng kéo cô vào trong đó.
“Trợ lý Tô, cô có quen biết với Tần Kiều Lam từ công ty con tới đây cùng cô không?”
“Không quen thân gì lắm, sao thế?” Tô Lan Huyên không rõ nguyên do.
Sau khi vào làm trong trụ sở, cô và Tần Kiều Lam kia chưa từng gặp nhau.
Nếu như không phải đồng nghiệp nhắc tới, cô cũng đã quên mất người cùng đi với cô tới trụ sở chính còn có cả Tần Kiều Lam nữa.
“Vừa rồi tôi thấy cô ta và phó tổng giám đốc Lục đi chung với nhau cùng đi lên trong thang máy.
Cô ta và cô là người của công ty con, còn đang tưởng rằng trợ lý Tô biết lai lịch của đối phương là gì.”
Tần Kiều Lam đến rồi?
Tô Lan Huyên khá là tò mò.
Lại có một đồng nghiệp hâm mộ nói: “Cô gái Tần Kiều Lam kia xinh đẹp thật đấy.
Vóc dáng ấy thực sự quá tuyệt vời, ngực to eo nhỏ.
Ngay cả một người phụ nữ như tôi cũng hâm mộ cô ấy nữa là.”
“Vừa rồi tôi nhìn thoáng qua cái eo của cô ấy, sợ là một bàn tay của tôi đã có thể bóp chặt rồi.
Trong nhóm người chúng ta ở đây cũng chỉ có trợ lý Tô là có thể so sánh với cô ấy được thôi.”
Tô Lan Huyên nghe bọn họ tám chuyện, lần đầu tiên cô trở nên tò mò về một người như vậy.
Rốt cuộc Tần Kiều Lam này có lai lịch như thế nào?
Cuộc trò chuyện đang diễn ra sôi nổi trong khu đồ uống, đột nhiên có một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy liền đỏ hồng bước vào trong.
Tô Lan Huyên nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh nói: "Đây là Tần Kiều Lam."
Xinh đẹp.
Tô Lan Huyên không nhịn được nhìn đối phương thêm vài lần.
Cô gái này trẻ tuổi như vậy, hẳn là mới hai mươi xuân xanh, mặt mũi tràn đầy collagen căng bóng mềm mại.
“Xin chào mọi người.” Tần Kiều Lam chủ động lên tiếng chào hỏi mọi người, mỉm cười cầm cốc đi lấy nước.
Đồng nghiệp đang đứng ở máy lọc nước vội dịch người sang chỗ khác.
Tần Kiều Lam cười nói: “Cảm ơn.”
Đồng nghiệp vội vàng nói: “Đừng khách sáo.”
Tần Kiều Lam lấy nước, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Tô Lan Huyên: “Cô chính là con gái vừa mới được nhà họ Lý nhận nuôi, Tô Lan Huyên đúng không?”
Đây cũng không phải là bí mật gì cả, gần như toàn bộ người trong công ty đã biết cô là con gái nuôi của nhà họ lý
Tô Lan Huyên tự nhiên thoải mái đáp lại: “Là tôi.”
“Tôi là Tần Kiều Lam, rất vui được quen biết cô.
Vốn dĩ thứ hai nên đi cùng cô tới báo cáo, nhưng mà lại bất ngờ bị ốm, vì thế nên kéo dài tới hôm nay tôi mới đến được.” Tần Kiều Lam tràn ngập ý cười nói: “Hy vọng về sau chúng ta có thể cùng nhau làm việc vui vẻ.”
Tô Lan Huyên cười nhạt: “Cùng nhau làm việc vui vẻ.” ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Cho dù Tần Kiều Lam rất hòa thuận, nhưng Tô Lan Huyên vẫn cảm thấy chung sống với nhau rất không thoải mái hòa hợp.
Sau cuộc gặp gỡ ở trong phòng trà nước, Tô Lan Huyên quay lại chỗ ngồi của mình tiếp tục xử lý công việc của bản thân.
Không có sự quấy rầy của người nhà họ Tô, hiếm khi cô được yên tĩnh vài ngày.
Hôm nay tan làm hơi sớm, Tô Lan Huyên đi ngang qua chợ bán đồ ăn, xuống xe đi vào mua vài thứ, lại mua một con gà về nhà hầm canh.
Mặc dù Lục Đồng Quân nói rằng tai nạn xe không có liên quan gì đến cô, nhưng về mặt đạo nghĩa, cô vẫn nên làm một chút gì đó.
Tô Lan Huyên đã tự thuyết phục bản thân như vậy, hầm xong nồi canh, sáng sớm hôm sau đi đến công ty, đợi ở cửa văn phòng làm việc của Vạn Hoài Bắc.
Thấy có người tới đây, cô đưa hộp giữ nhiệt cho Vạn Hoài Bắc.
Vạn Hoài Bắc nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”
“Canh gà.”
Vạn Hoài Bắc được ưu ái đâm ra lo sợ: “Cô Tô, cô đối xử với tôi tốt quá đi mất, mới sáng ngày ra đã mang canh gà cho tôi rồi.
Thật ngại quá.”
“Không phải cho anh, là cho anh ấy.” Tô Lan Huyên nói: “Phiền anh Vạn khi nào đi đến bệnh viện thì giúp tôi mang cái này qua đó.”
“Cho Lão Đại à, cô Tô, cô vẫn là nên tự mình mang qua đi.” Vạn Hoài Bắc nói: “Nếu như Lão Đại biết cô Tô tự mình hầm canh, anh ấy nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Hai người xóa bỏ hiềm khích lúc trước, như vậy là tốt rồi.”
“Không phải tôi hầm, là tôi mua bên ngoài.” Tô Lan Huyên nói dối: “Anh đừng hiểu lầm tôi chỉ là xuất phát từ góc độ bạn bè an ủi một chút, không hề có ý gì khác, làm phiền rồi.”
“Nửa đêm hôm qua Lão Đại đột nhiên đau đầu, bác sĩ nói có thể là di chứng để lại.” Vạn Hoài Bắc vừa mở miệng đã nói dối, toàn là lời bậy bạ: “Bác sĩ còn nói có khả năng đôi mắt của Lão Đại cũng sẽ không nhìn được.
trong đầu anh ấy còn có máu tụ.
Cô Tô, cô đừng nhìn bên ngoài Lão Đại không bị thương chỗ nào, kỳ thật đều là bị thương ở bên trong đó.”
Tô Lan Huyên đã bị lừa gạt một lần, đương nhiên sẽ không dễ dàng lại tin tưởng Vạn Hoài Bắc như vậy.
“Hai chúng tôi chia tay rồi, dù cho anh ấy có thế nào cũng không liên quan gì đến tôi cả.”
Tô Lan Huyên cảm thấy bản thân không thể dây dưa lằng nhằng thêm nữa.
“Không thể làm người yêu của nhau nhưng cũng không đến mức làm hai người xa lạ chứ.
Dẫu sau thì cô và Lão Đại đã từng ở bên nhau không phải sao.” Vạn Hoài Bắc cực kỳ khoa trương nói: “Sau khi chia tay Lão Đại không màng tới chuyện ăn uống.
Ngày hôm qua cô cũng thấy rồi đó, người đã gầy đi vài cân rồi.”
Tô Lan Huyên: “…”
Cô thật sự không nhìn ra đấy.
Vạn Hoài Bắc nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ mà muốn Tô Lan Huyên lại đi thăm Lục Đồng Quân.
Vạn Hoài Bắc than ngắn thở dài nói: “Nếu như đôi mắt Lão Đại thật sự mù hoặc là xảy ra bất trắc gì, cô bảo tôi phải sống thế nào đây.”
“Hả?” Tô Lan Huyên dùng ánh mắt khác thường nhìn sang Vạn Hoài Bắc.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Vạn Hoài Bắc cũng nhận ra được mình đã nói lỡ lời, mỉm cười quở trách: “Nói nhầm nói nhầm rồi, tôi và Lão Đại tuyệt đối không phải như kiểu đó đâu.
Chúng tôi trong sạch lắm.”
Tô Lan Huyên mím môi: “Canh gà giao cho anh, tôi đi làm việc đây.”
Nói xong, Tô Lan Huyên quay đi trở lại nơi làm việc của mình.
Vạn Hoài Bắc xách theo hộp giữ nhiệt, xem ra con đường theo đuổi vợ của Lão Đại còn rất dài đây.
…
Vạn Hoài Bắc mang canh gà đưa đến cho Lục Đồng Quân.
Ánh mắt Lục Đồng Quân nhàn nhạt liếc nhìn một cái: “Mang đi.”
“Đây chính là canh gà tự tay cô Tô hầm, bảo em mang qua cho anh.”
Cũng mặc kệ đây có phải là do Tô Lan Huyên hầm thật hay không, cho dù là không phải đó cũng là của Tô Lan Huyên, Vạn Hoài Bắc đặt hộp giữ nhiệt xuống: “Em để ở đây, anh ăn hay không thì tùy.”
Vừa nghe nói là Tô Lan Huyên đưa tới, đáy mắt Lục Đồng Quân xẹt qua một ánh nhìn khác thường, lại vẫn rất kiêu kỳ không chịu uống canh gà.
Trong lòng Vạn Hoài Bắc thầm phỉ nhổ, để em xem anh có thể nhịn được bao lâu.
“Đúng rồi Lão Đại, Lục Minh Húc đã trở lại rồi.”
Thần sắc Lục Đồng Quân bình thản: “Ừ tôi biết.”
Vẻ mặt Vạn Hoài Bắc nghiêm túc: “Chỉ sợ anh ta sẽ có động thái lớn, dù sao em cũng không tin anh ta trở về vì Lục Tử Việt.
Nếu như hai cha con anh ta liên thủ sẽ khá là phiền phức.”
“Hạ Đình Hạ Vân theo dõi sát sao.” Lục Đồng Quân cũng không phải không có sự chuẩn bị trước.
Lúc này Vạn Hoài Bắc mới phát hiện mấy ngày gần đây thật sự không nhìn thấy Hạ Đình Hạ Vân.
Đúng vào lúc này, giọng nói của Lão Tiết đã vang lên bên ngoài cửa.
“Vết thương này cũng không nghiêm trọng, còn không thể xuất viện sao?”
Đứng ở cửa, Lão Tiết dẫn theo Hạ Lăng đến đây.
Nghe nói Lục Đồng Quân bị thương nằm viện, hai người đặc biệt qua đây thăm anh.
“Lão Tiết, sao ông lại tới đây?” Vạn Hoài Bắc cười nói: “Lão Đại là đang muốn ở bệnh viện thêm một vài ngày nữa, chữa trị vết thương tình yêu.”
“Chú bị đá rồi à?”
Người vừa nói không phải là ai khác, chính là Hạ Lăng.
Hạ Lăng bĩu môi, giọng điệu cực kỳ khinh bỉ.
Sắc mặt Lục Đồng Quân tối sầm: “Thằng nhóc thối như cháu thì hiểu cái gì.”
“Xem ra thật sự bị đá rồi.” Hạ Lăng lắc đầu ngồi xuống ghế sofa: “Đây là thẹn quá thành giận.”
Lục Đồng Quân: “…”
Hạ Lăng bày ra bộ dạng kinh nghiệm phong phú nói: “Cháu có kinh nghiệm nhất về loại chuyện như thế này đấy.
Các chị nhỏ em gái nhỏ ở trên đảo ai cũng đều cực kỳ thích cháu, còn không phải là do cháu thu hút con gái hay sao? Rất dễ thôi mà, hay là cháu dạy cho chú hai chiêu nhé.”
Lục Đồng Quân: “…”
Anh còn cần một thằng nhóc thối tới dạy anh làm thế nào để yêu đương, theo đuổi phụ nữ hay sao?
Vạn Hoài Bắc âm thầm giơ ngón tay cái với Hạ Lăng, cũng chỉ có Hạ Lăng mới dám công kích Lục Đồng Quân.
Khuôn mặt Lục Đồng Quân lạnh lùng: “Lão Tiết, hôm nay các người nên trở về đảo đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...