Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Vạn Hoài Bắc siết chặt nắm đấm: “Coi như cô tàn nhân”
Lâu Yến Vy bật cười: “Công tử bột, ngủ ngon nhé”
Nói rồi, cô ta trèo ra từ cửa sổ.
Lâu Yến Vy định quay về phòng ngủ tiếp, nhưng cô ta bỗng nghe thấy có động tĩnh lạ thường.
Trên mặt biển có động tĩnh.
Lâu Yến Vy bước đến bãi biển, nhìn về phía mặt biển.
Tiếng sóng vỗ càng lúc càng lớn.
Thủy triều đang lên.
Nước biển dâng lên không ít.
Lâu Yến Vy đứng ở bờ biển quan sát một lúc lâu, cùng trời cuối đất đều là một mảnh tối đen như mực, cuối cùng chỉ còn lại tiếng sóng biển.
Chẳng lẽ là ảo giác của cô ta.
Lâu Yến Vy cũng không nghĩ nhiều, quay về phòng của mình.
Ngày hôm sau.
Mặt Trời đã lên.
Bên ngoài cửa sổ vang lên âm thanh luyện tập.
Vừa mở mắt, đập vào mắt là một nhóm thanh niên đang cởi trần chạy bộ vào sáng sớm.
“Trai đẹp”
Lâu Yến Vy lao đến trước cửa sổ, nuốt nước bọt rồi ngượng ngùng tự lẩm bẩm: “Còn là một bầy sói con, chị rất thích, các sói con, đợi chị đến sủng hạnh các em”
“Lau nước bọt của cô đi kìa, đừng tơ tưởng đến bọn họ, cũng không nhìn lại mình đã bao nhiêu tuổi rồi, trâu già gặm cỏ non”
Giọng nói ngập tràn vẻ chán ghét, khinh bỉ của vd truyền đến từ phòng bên cạnh.
Lâu Yến Vy trừng mắt nhìn anh ta: “Chỉ cho phép đàn ông các người gặm cỏ non còn không cho phép chị đây ăn hả? Chỉ cần bổn tiểu thư có kỹ năng tốt, đám sói con sẽ chạy xung quanh chị đây thôi.”
Người phụ nữ này đúng là không biết an phận.
Lâu Yến Vy nói như thế nhưng, vẫn nhanh chóng thay quần áo và rửa mặt cho Tam Bảo.
“Chị ơi, vừa rồi em có nhìn thấy một bầy chó sói nhỏ, tất cả đều mạnh mẽ, trẻ trung và tràn đây năng lượng, nhìn vào là chảy nước miếng rồi”
Tô Lan Huyên vuốt ve cái trán của mình: “Lâu Yến Vy, em có thể có tiền đồ một chút được không? Lúc trước em trúng mỹ nam kế của Lãnh đội trưởng, còn không nhớ sao? Hồng Hoa ở cùng em nhiều năm như vậy, sao cô ấy không mê trai như em chứ?”.
Đam Mỹ Hài
“Chị ơi, may mà chị nhắc, nếu không suýt thì bị lừa.
Chị ơi, nói thật cho em biết, đây có phải là âm mưu của anh rể không? Muốn dùng mỹ nam kế để giữ em lại”
“Khụ!” Tô Lan Huyên lúng túng ho khan.
Lâu Yến Vy võ đùi: “Quả nhiên, thật là thâm độc, rất khó đề phòng, còn biết em cần gì…”
Tô Lan Huyên đang định nói vài câu, liền nghe thấy Lâu Yến Vy bí mật cười nói: “Em thích chiêu này.
Anh rể thật sự hiểu rõ em quá”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...