Nước mắt của một đứa trẻ có lực sát thương rất lớn.
Tô Lan Huyên hoàn toàn nộp vũ khí đầu hàng.
“Được rồi, dì nhất định sẽ giúp cháu tìm anh trai.” Tô Lan Huyên liếc nhìn đồ ăn vặt trên bàn, hầu như đã ăn gần hết, điều này cho thấy cậu bé này đói như thế nào.
Nếu như cậu bé này thực sự rơi vào tay Trâu Quốc, còn không biết sẽ phải sống như thế nào.
Trái tim Tô Lan Huyên lại một lần nữa dao động: "Cháu tên là bé Bảo đúng không?"
“Cháu tên là Hạ Bảo, mọi người đều gọi cháu là bé Bảo.” Giọng nói của bé Bảo nhẹ nhàng, vê những ngón tay nhỏ: “Dì xinh đẹp cũng có thể gọi cháu là bé Bảo á.”
Bé Bảo rất thích Tô Lan Huyên, cậu bé cảm thấy người dì xinh đẹp trước mặt mình thật dịu dàng, nếu như thực sự là mẹ cậu bé thì tốt biết bao.
"Bé Bảo ngoan quá, cháu ở đây nghỉ ngơi đi, lát nữa dì sẽ đưa cháu về nhà."
Tô Lan Huyên dịu dàng sờ vào hai má của bé Bảo, càng nhìn càng thích, hoàn toàn quên mất rằng vừa rồi kỹ năng diễn xuất siêu phàm của cậu nhóc suýt chút nữa đã đánh lừa tất cả mọi người.
Hạ Bảo ngoan ngoãn gật đầu: "Dì xinh đẹp, dì thật tốt bụng."
Tô Lan Huyên cười cười, dặn dò người giúp việc chăm sóc tốt cho bé Bảo rồi mới đi ra ngoài.
Ngay khi Tô Lan Huyên vừa rời đi, bé Bảo nở một nụ cười ranh mãnh, giống như một con hồ ly nhỏ, đôi mắt đen láy đó trông rất gian xảo.
“Dì ơi, cháu khát nước, muốn uống nước cam, dì có thể đi lấy giúp cháu được không?” Hạ Bảo cười ngọt ngào với một cô giúp việc.
Nụ cười hồn nhiên ngây thơ đó, ai mà cưỡng lại được chứ.
“Được được được, dì đi lấy cho cháu ngay đây.” Người giúp việc cười nói: “Thật là một cậu bé đáng yêu.”
Hạ Bảo cười hì hì, đợi đến khi người giúp việc đã đi khỏi, cậu bé xoè bàn tay nhỏ ra, trong lòng bàn tay chính là cái kẹp tóc mà Lục Đồng Quân tặng cho Tô Lan Huyên.
Vừa nãy nhân lúc Tô Lan Huyên không chú ý, cậu bé đã tiện tay lấy đi.
Ông chú xấu xa đó đã bị cảnh sát bắt đi rồi, cậu bé không thể ở đây thêm được nữa, cậu còn phải đi tìm anh trai nữa.
Hạ Bảo đóng gói tất cả những đồ ăn vặt còn lại trên bàn, nhân lúc mọi người đều đang ở trong phòng khác, lặng lẽ chuồn đi.
Hạ Bảo không đi đường cửa lớn mà đi qua cửa hông, chui ra khỏi ổ chó.
Ra khỏi trang viên, Hạ Bảo phủi bụi trên người, sờ sờ mũi, mặc dù cậu bé rất thích người dì xinh đẹp này nhưng dù sao thì người đó cũng không phải là mẹ của cậu bé.
...
Tô Lan Huyên nhận ra kẹp tóc đã bị mất, lúc này mới có phản ứng.
Cô quay trở lại phòng dành cho khách, trong phòng đã không còn ai nữa rồi.
Người giúp việc bưng nước cam trở lại, nhìn thấy Tô Lan Huyên ở đó, nghi ngờ nói: "Cô Tô, sao cô lại về rồi?"
"Bé Bảo đâu?"
"Ở trong phòng..." Người giúp việc vừa nhìn thấy trong phòng trống không thì đột nhiên trở nên lo lắng: "Ôi trời, đi đâu rồi? Vừa nãy còn nói muốn uống nước cam.
Sao mà trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa rồi." Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
“E rằng đã rời khỏi trang viên rồi.” Tô Lan Huyên nhận ra mình bị lừa thì cười nhẹ một tiếng: “Cái thằng quỷ nhỏ này thật giảo hoạt.”
Người giúp việc hỏi: "Cô Tô, vậy có cần phải phái người đi tìm không? Đứa trẻ nhỏ như vậy nguy hiểm lắm, gặp phải người xấu thì phải làm sao."
"Nếu như người xấu gặp phải thằng quỷ nhỏ này, còn không biết là ai xui xẻo nữa."
Tô Lan Huyên miệng thì nói vậy, nhưng cô vẫn không yên tâm mà cho người đi tìm.
Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc.
Tô Lan Huyên không thể rời đi, hai mẹ con Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh cũng chưa rời đi.
Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa nãy, hai người bọn họ đã hoàn toàn bị cô lập trong khu nghỉ ngơi.
So với việc bị cảnh sát bắt đi, ngồi ở đây nhìn sắc mặt của người ta mới là việc dằn vặt nhất.
Hai người bọn họ như ngồi trên đống lửa, nhưng lại không thể rời đi được.
Nếu như rời đi lúc này, thì là không đánh mà khai, là chột dạ.
Tô Lan Huyên lắc ly, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn hai người bọn họ.
An Nhã Hân ở bên cạnh cười nhạo nói: "Hai mẹ con này thật là mặt dày, không chịu rời đi.
Nếu như là tớ thì sớm tìm một cái lỗ mà chui xuống rồi."
“Bọn họ rất muốn đi, nhưng đâm lao thì phải theo lao mà thôi.” Tô Lan Huyên cong môi: “Cảm giác bị giày vò thật không thoải mái chút nào.”
An Nhã Hân nghĩ tới chuyện gì đó liền hỏi: "Tô Lan Huyên, cậu nói xem Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh đã mất mặt như vậy, nhà họ Chu sẽ hoàn toàn vứt bỏ hai mẹ con này chứ?"
"Chưa chắc đâu."
Tần Huệ Mẫn có thể làm tình nhân của Chu Đức Độ nhiều năm như vậy, chắc chắn còn có nhiều thủ đoạn khác.
Đang nói chuyện thì Tô Khánh Thành đi tới: "Lan Huyên."
Trên mặt Tô Khánh Thành nở nụ cười, cả khuôn mặt đều là dáng vẻ của một ông bố hiền từ.
An Nhã Hân nhìn Tô Lan Huyên nói: "Tớ qua bên đó đây."
Tô Lan Huyên gật gật đầu.
Ngay khi An Nhã Hân vừa rời đi, Tô Khánh Thành liền nói: "Lan Huyên, hai ngày nữa chính là ngày giỗ của mẹ con, con đừng quên đấy."
“Tổng giám đốc Tô vẫn còn nhớ tới ngày giỗ của mẹ tôi, thật hiếm thấy.” Tô Lan Huyên không hề nể mặt ông ta.
Nếu như hôm nay Tô Khánh Thành không đến, có lẽ oán hận trong lòng Tô Lan Huyên cũng sẽ buông xuống.
Nhưng Tô Khánh Thành lại đến đây với dáng điệu có thể gây khó dễ cho cô, cho dù vừa rồi có nói hộ cô, cũng là vì thấy cô có giá trị lợi dụng.
Tô Khánh Thành lúng túng cười nói: "Bố chỉ đến đây để nói với con một tiếng.
Bố đưa dì Tần và Lan Ninh đi trước đây." Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Hôm nay Tô Khánh Thành cũng không thu được kết quả tốt, ngược lại còn bị người ta bàn luận chuyện riêng tư, chỉ mưu đồ lợi ích của riêng mình, thấy Tô Lan Huyên được nhà họ Lý nâng đỡ thì vội vàng đến nịnh hót.
Khuôn mặt già nua của Tô Khánh Thành cũng không nén được tức giận.
Tô Khánh Thành quay người lại, lưng hơi khom xuống, nhìn có chút xót xa trong lòng.
Tô Lan Huyên cau mày, cho dù Tô Khánh Thành có mưu đồ lợi ích của riêng mình đi chăng nữa thì chung quy vẫn là người cho cô sinh mệnh.
Tập đoàn Tô thị cũng có một phần tâm huyết của mẹ.
"Để tôi tiễn ông."
Đây là lần mềm lòng thứ hai trong ngày hôm nay của Tô Lan Huyên.
Một khi cô đã đích thân tiễn Tô Khánh Thành, chắc chắn là tuyên bố mối quan hệ của cô và Tô Khánh Thành đã dịu đi.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Tô Khánh Thành sờ khuôn mặt già nua, những người khác coi thường Tô Khánh Thành cũng đồng nghĩa với tát vào mặt cô.
Tô Khánh Thành cảm thấy rất bất ngờ, con ngươi đục ngầu đầm đìa nước mắt: "Lan Huyên, con không trách bố nữa sao?"
Vẻ mặt Tô Lan Huyên không chút thay đổi: "Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ vì mẹ và Hạo Trần, tiền chữa bệnh mấy năm nay của Hạo Trần đều là ông chu cấp."
Tô Khánh Thành suýt chút nữa đã nước mắt giàn giụa, cho dù Tô Lan Huyên có vì cái gì đi chăng nữa thì đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Tô Lan Huyên đích thân đi tiễn Tô Khánh Thành, vừa tới cửa lớn, Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh đã thay đổi bộ dạng kinh hãi ở trong đại sảnh vừa rồi, lại trở nên kiêu ngạo.
"Tô Lan Huyên, cô còn thật sự coi mình là cô chủ nhà họ Lý.
Vừa nãy nhìn tôi và Lan Ninh bị ức hiếp cũng không lên tiếng, cô đang rắp tâm làm gì."
Tô Lan Huyên lạnh lùng liếc nhìn Tần Tố Cẩm: "Vừa nãy dì Tần lại rắp tâm cái gì thế?"
Tô Lan Ninh căm hận nói: "Chúng tôi cũng đâu có nói sai, người khác không biết, nhưng chúng tôi còn không rõ sao? Vốn dĩ chị chính là chưa kết hôn mà đã sinh con..."
“Im miệng đi.” Tô Khánh Thành hét lên, ánh mắt cảnh cáo nhìn Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh: “Chuyện này phải cất giấu trong lòng.
Nếu còn ai nhắc tới nữa, tôi sẽ cho người đó biết tay.
Đi lên xe hết cho tôi.”
Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh rất không cam tâm, trừng mắt nhìn Tô Lan Huyên rồi trở lại xe.
Hai người bọn họ nghe lời Tô Khánh Thành như vậy, Tố Lan Huyên lại cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Lan Huyên, con đừng để bụng chuyện tối nay, con yên tâm đi, có bố ở đây, bố nhất định sẽ giữ kín chuyện này, sẽ không có ai biết được đâu.” Tô Khánh Thành thấp giọng nói, sợ rằng sẽ bị người khác nghe thấy.
Chỉ cần Tô Lan Huyên sống tốt thì ông ta mới có thể được nhờ.
Tô Lan Huyên nhếch môi hỏi: "Đứa trẻ năm đó thật sự đã chết rồi sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...