Hạ Bảo nói: “Mẹ, mẹ đừng trách cha mà, con và anh trai chăm sóc em trai, việc này không tốt sao, tuy rằng hơi bận một chút, mệt một chút, ngay cả nước bọt cũng không kịp nuốt”
Như này là đang nói đỡ đây mà, việc này xác định không phải đổ thêm dầu vào lửa chứ?
Tô Lan Huyên trừng mắt nhìn Lục Đồng Quân: “Anh về được mấy tiếng rồi? Cũng không biết giúp một tay sao, xem Hạ Lăng và Bé Bảo xem, trên người hai đứa bị phun bao nhiêu sữa rồi, anh không biết tìm quần áo thay cho hai đứa nó à?”
Lục Đồng Quân đang muốn mở miệng, Hạ Lăng nói trước: “Cha nào có thời gian, bận rộn suốt cả một buổi chiều rồi”
Tô Lan Huyên hỏi: “Bận cái gì?”
Lục Đồng Quân: “Anh…”
Hạ Lăng nói: “Trên đảo có mấy dì xinh đẹp biết bọn con phải đi về, gọi điện thoại tới hỏi thăm cha đó, hỏi cha đến lúc nào, muốn ăn cái gì, đúng không, cha.
”
Lục Đồng Quân liều mạng nháy mắt với Hạ Lăng, nhỏ giọng nói: “Con đừng nói nữa có được không.
”
Hạ Bảo chống nạnh: “Cha, chúng ta có lý, sợ cái gì?”
Lửa giận của Tô Lan Huyên đã mắt đầu nổi dậy: “Dì xinh đẹp? Hàn huyên suốt một buổi chiều? Chẳng trách ở nhà mà cũng ăn mặc đẹp trai như vậy”
Hạ Lăng nói: “Còn không phải sao, gọi video cơ mà, cha cũng phải giữ gìn hình tượng đẹp trai khôi ngô của mình chứ”
Lục Đồng Quân đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ra sức nháy mắt ra hiệu cho hai cậu con trai: “Có thể đừng nói nữa được không”
Hạ Lăng và Hạ Bảo cùng đồng thanh: “Cha, cha đừng sợ, có bọn con ở đây”
Lục Đồng Quân: “…”
Có hai ông cụ non này, anh đã có thể dự kiến cuộc sống tương lai của mình không mấy dễ chịu.
Anh thật sự muốn một đứa con gái, con gái mới là tri kỷ ngọt ngào nhất.
Hạ Bảo nhìn về phía Tô Lan Huyên: “Con và anh trai bận rộn suốt cả một buổi chiêu, không làm phiền cha nói chuyện với mấy dì xinh đẹp.
Mẹ, mẹ đúng là quá không thương người, không săn sóc đến cha rồi”
Tô Lan Huyên hừ lạnh một tiếng, cầm thấy cái xẻng nhỏ đồ chơi bên cạnh con trai: “Đi, chúng ta về phòng nói chuyện tử tế một chút”
Lục Đồng Quân giải thích: “Vợ, không phải như em nghĩ đâu!”
Hạ Lăng khoanh hai tay trước ngực: “Mẹ, mẹ xem mẹ xem, lại làm mấy thứ không thiết thực rồi, một cái xẻng nhựa có thể đánh đau người khác sao? Mẹ cầm cái này hù dọa ai đó?”
Lục Đồng Quân xua tay: “Vợ, anh… anh…”
Còn chưa nói xong, Hạ Lăng đã nháy mắt với Hạ Bảo, Hạ Bảo lập tức cầm một cành cây nhỏ đến.
Lục Đồng Quân: “…”
Tô Lan Huyên: “…”
Hạ Bảo đưa lên: “Mẹ, cho này, có bản lĩnh thì dùng cái này”
“Này này này này!” Lục Đồng Quân bối rối: “Hai đứa nhóc thối bọn con, kết phường hãm hại cha đúng không”
Hạ Lăng nói: “Cha, cha đừng sợ, mẹ không dám đâu”
Lục Đồng Quân khóc không ra nước mắt: “Mẹ con nào không dám đâu.
”
Hạ Lăng và Hạ Bảo lùi về phía sau mấy bước: “Mẹ, mẹ đánh thử chút xem, đánh xem có dám hay không”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...