Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Lâu Yến Vy muốn làm người có lòng bao la như biển lớn, đều yêu mến cái đẹp trong thiên hạ, muốn cho mỗi anh trai đẹp một ngôi nhà ấm áp à?
Lâu Yến Vy nói: “Yên tâm đi, không ai có thể rung chuyển địa vị của anh đâu, chỉ cần anh không phạm phải bảy điều “xuất” thì tôi sẽ không bỏ anh”
“Đàn ông cũng có bảy điều “xuất” à?
“Đương nhiên là có, lát nữa tôi liệt kê ra cho anh” Lâu Yến Vy ngáp một cái, nói: “Anh cân nhắc cho tốt, nếu không tiếp thu được thì tôi sẽ không miễn cưỡng anh ở rể, tôi chợp mắt một chốc, khi nào đến thì kêu tôi dậy”
Vạn Hoài Bắc: “…”
Khu nhà cũ nhà họ Lục.
Tứ Bảo đã bình an trở về, đây là chuyện vui nhất của nhà họ Lục.
Tô Lan Huyên dập đầu thắp nhang trước bài vị của Trần Hương Thủy, Trần Hương Thủy chết thảm, tất cả mọi người trong nhà họ Lục đều đau lòng.
Tô Lan Huyên đặt Tứ Bảo trên giường, cô nhìn Lục Đồng Quân đang đứng trên ban công hút thuốc, sau đó đi qua ôm eo anh: “Chồng ơi”
Cô có thể cảm nhận được sự khổ sở trong lòng của Lục Đồng Quân, hung thủ giết người đã chạy thoát, không thể đòi lại công đạo cho Trần Hương Thủy ở trên trời.
Lục Đồng Quân rít hết điếu thuốc trong tay rồi xoay người lại, nói: “Lan Huyên, hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành sớm, đã định vào thứ bảy rồi đấy”
Tô Lan Huyên kinh ngạc: “Xương cốt của mẹ chưa lạnh, chúng ta cử hành hôn lễ lúc này có thích hợp không?”
Đôi mắt tĩnh mịch của Lục Đồng Quân nhíu lại, nói: “Dùng hôn lễ làm mồi nhử dẫn Tân Kiều Lam ra, anh sẽ để Bóng Đêm truyền tin này đi, chỉ cần người qua đường biết thì tự nhiên sẽ lọt vào lỗ tai của Tân Kiều Lam.
Hôm đó là hôn lễ của chúng †a, cũng là tang lễ của mẹ, lấy Tân Kiều Lam để tế mẹ anh”
Tô Lan Huyên nhanh chóng hiểu ra được dụng ý của Lục Đồng Quân.
Bây giờ cô vẫn còn đang bị tình nghỉ, trong mắt mọi người thì cô vẫn là một tội phạm giết người.
Lãnh Phú Cường cũng chỉ nể mặt Lục Đồng Quân nên mới tạm thời để cô trở về, sáng sớm mai là cô sẽ phải đến cục cảnh sát để lấy khẩu cung ngay.
Bên ngoài nhà họ Lục còn có cảnh sát canh giữ để đề phòng cô chạy mất.
Trời vừa sáng thì cô phải cùng đi với bọn họ.
Lục Đồng Quân bóp vai Tô Lan Huyên và nói: “Lan Huyên, anh sẽ bảo vệ em”
“Em tin anh”
Tô Lan Huyên tựa vào lòng Lục Đồng Quân, lúc ở chỗ của Lục Minh Húc, thần kinh cô lúc nào cũng căng thẳng, không dám lơ là, bây giờ có anh ở bên cạnh thì cô mới thật sự thấy nhẹ nhõm, yên tâm dựa vào cái cây lớn là anh.
Hai người họ mới ôm nhau được một lát thì điện thoại của Lục Đồng Quân liền reo lên.
Là Tân Chấn Đông gọi đến.
Lục Đồng Quân liếc nhìn Tô Lan Huyên rồi nói: “Cha vợ gọi điện đến, chắc là ông ấy đã biết em quay về rồi: “Để em bắt máy cho” Tô Lan Huyên bắt máy: “Đồng chí Tân hả?”
Cô không gọi Tân Chấn Đông là cha.
Tân Chấn Đông nghe thấy giọng của Tô Lan Huyên thì rưng rưng nước mắt, nói: “Về rồi à? Có bị thương chỗ nào không? Cháu ngoại không sao chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...