Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi


Tô Lan Huyên đi chưa được bao xa thì phát hiện ra Trương Thanh Tâm lại đi theo cô, cô tức giận nói: “Chẳng phải bảo cô đi rồi sao? Cô đi theo tôi làm gì hả?”
“Nếu như tôi đi thì thật là không có nghĩa khí” Trương Thanh Tâm “Tôi lấy chắc số tiền này rồi, đừng hối hận đấy nhé”
Tô Lan Huyên hiếm khi gặp phải người cố chấp như thế, cô có thể nhận ra dù cho cô từ chối thì Trương Thanh Tâm cũng sẽ đi theo cô.

“Vậy lát nữa cô không được manh động, nếu thấy không ổn thì phải chạy ngay” Tô Lan Huyên dặn dò: “Nếu như cô xảy ra chuyện gì thì tôi không gánh nỗi trách nhiệm đâu”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm liên lụy cô đâu” Trương Thanh Tâm nói: “Tôi rất thông thuộc chỗ này, tôi sẽ dẫn đường cho cô”
Con đường nhỏ đó rất dài, hai người họ đi gần hai mươi phút thì lại gặp một ngã rế.

Trương Thanh Tâm nói: ‘Đi bên nào đây?”
Tô Lan Huyên bật đèn pin điện thoại lên, quan sát mặt đất thì thấy bên trái có dấu bánh xe đè lên, cô nói: “Đi bên này”
Suốt dọc đường đi Trương Thanh Tâm rất nhiều chuyện: “Rốt cuộc là ai đã giết mẹ chồng cô?”
“Rốt cuộc là ai đã bắt cóc con trai cô?”

“Phải rồi, người đàn ông lúc nấy là ai? Là anh ta bắt cóc sao?”
“Còn nữa, có phải lúc nấy cô đã gọi điện cho cậu Lục không?”
Hình như Trương Thanh Tâm có tới cả vạn câu hỏi tại sao làm đầu óc Tô Lan Huyên cứ ong ong lên.

“Phải rồi, chẳng phải bên ngoài đang đồn đại hai người đã trở mặt rồi sao? Nhưng lúc nấy tôi nghe hai người nói chuyện điện thoại với nhau thì không giống…”
“Im miệng” Tô Lan Huyên thật sự không chịu nỗi cô ta tiếp tục lải nhải nữa, cô gái trẻ này chẳng khác gì một đứa trẻ tò mò.

Lúc này, Tô Lan Huyên đột nhiên phát hiện ra phía trước có một chiếc xe, chính là xe của Lục Minh Húc.

Tô Lan Huyên vội vã tắt đèn pin.

Chiếc xe đậu trước một nhà máy bỏ hoang, chắc là Tân Kiều Lam đang ở bên trong.


Tô Lan Huyên đang nghĩ như vậy thì liền nghe thấy tiếng con nít khóc.

“Tứ Bảo” Tô Lan Huyên kích động hét lên, đương nhiên là cô cũng không dám lớn tiếng hét và cũng không dám tùy tiện xông vào.

Vì cô nhìn thấy Lục Minh Húc bước ra từ trong nhà máy bỏ hoang đó và đi về phía chiếc xe.

Tô Lan Huyên vội vã kéo Trương Thanh Tâm nấp vào sau đống rơm bên cạnh.

Lục Minh Húc càng lúc càng tiến lại gần, Tô Lan Huyên nín thở, không dám tạo ra bất cứ tiếng động nào.

Tô Lan Huyên đợi Lục Minh Húc rời khỏi đó rồi mới tìm cơ hội lẻn vào trong nhà máy bỏ hoang.

Nhưng vào lúc Lục Minh Húc kéo cửa xe ra và chuẩn bị lên xe thì Trương Thanh Tâm đột nhiên thét lên.

*A!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui