Càng làm anh ta bất ngờ chính là đây là lần đầu tiên của Lâu Yến Vy Bình thường phong cách của Lâu Yến Vy rất phóng khoáng, còn hay kể vài chuyện đùa giỡn người khác.
Vạn Hoài Bắc cho rằng nhất định Lâu Yến Vy có kinh nghiệm rất phong phú, cho nên lúc vừa nãy chạm phải màng ngăn trở kia, anh ta hết sức kinh hãi.
Sau khiếp sợ là mừng rỡ như điên.
Theo quan niệm của Vạn Hoài Bắc, nếu anh ta không thể mặc váy cưới cho cô gái đó thì chắc chắn anh ta sẽ không chạm vào.
Chỉ là anh ta chưa từng nghĩ tới người kia sẽ là Lâu Yến Vy.
Lâu Yến Vy giơ ngón tay cái lên với Vạn Hoài Bắc: “Anh giỏi, nhưng mà tôi có một đề nghị, phải rèn luyện thân thể nhiều lên”
Vạn Hoài Bắc: “…”
Lời cuối này tuyệt đối là xúc phạm lớn nhất với một người đàn ông Vạn Hoài Bắc không nhịn được phản bác: “Vừa rồi người xin tha là cô mà”
Lâu Yến Vy: “..”
Xem đi, đây chính là kết quả tốn thương lẫn nhau đấy.
Lâu Yến Vy lặng lẽ quay đầu đi ra ngoài.
Vạn Hoài Bắc nhìn lại vệt đỏ tươi trên ghế sofa, dáng vẻ ăn uống no đủ đi theo Lâu Yến Vy ra ngoài.
Mưa vẫn đang rơi.
Cửa quán bar lạnh lẽo vắng lặng, Lâu Yến Vy cũng không liên lạc được với Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên đuổi theo xe của Tân Kiêu Lam không bao xa thì chiếc xe kia dừng lại, một người phụ nữ xuống khỏi xe đi thẳng lên cầu.
Ban đầu Tô Lan Huyên không chú ý đến người phụ nữ kia, một tia chớp bổ xuống, người phụ nữ kia quay đầu lại thoáng nhìn về phía cô, thấy rõ khuôn mặt của người kia khiến Tô Lan Huyên cực kỳ kinh ngạc.
Người phụ nữ xuống từ xe của Tân Kiều Lam vậy mà có một gương mặt giống cô như đúc.
Người kia xoay người tiếp tục đi lên cầu, Tô Lan Huyên nhìn lên trên cầu, cô chỉ có thể nhìn thấy quả thật có một người đang đứng phía xa, nhưng cụ thể là ai cô lại không thấy rõ.
Trần Hương Thủy đứng yên trong mưa rất lâu rồi, không có mệnh lệnh của đối phương, bà ấy cũng không dám đi, chưa nhìn thấy đứa bé, bà cũng không cam tâm rời đi.
Đúng lúc này, Trần Hương Thủy thấy đầu cầu có người đi tới, sau khi người kia đến gần bà nhìn rõ thì rất kinh ngạc: “Lan Huyên, sao con lại tới đây?”
“Mẹ, mẹ đánh mất đứa bé rồi, mẹ biết trong lòng con đau đớn thế nào không?”
“Mẹ có lỗi với con, Lan Huyên, Tứ Bảo mất tích mẹ cũng rất khó chịu.
“Mẹ đau khổ, vậy sao mẹ không chết đi? Nói ngoài miệng vài câu thì có ích gì, mẹ đi chết đi”
“Lan Huyên..” Trần Hương Thủy bị Tô Lan Huyên trước mặt dọa sợ, bà ấy vừa hô lên một tiếng, đột nhiên trước bụng truyền đến đau đớn, một con dao đâm vào trong cơ thể của Trân Hương Thủy.
Trần Hương Thủy không thể tin nối nhìn Tô Lan Huyên trước mắt, đau đớn chậm rãi ngã xuống đất: “Lan… Lan Huyên…”
Lại một dao đâm vào bụng, máu tươi tuôn ra nhuốm đỏ mặt đất.
Trần Hương Thủy nằm chặt cánh tay của đối phương, trong mắt bà tràn đầy khiếp sợ.
Trần Hương Thủy nói không ra lời, mà đúng lúc này, bà bất chờ nhìn thấy một Tô Lan Huyên khác đang đứng ở đầu cầu bên kia, có thể tưởng tượng ra sợ hãi trong ánh mắt.
Giết Trần Hương Thủy chính là người do Tân Kiều Lam bố trí.
Tô Lan Huyên phát hiện không đúng đã chạy tới nhưng vẫn chậm một bước, cô hoảng sợ nhìn Trần Hương Thủy ngã xuống.
“Mẹ!”
Tô Lan Huyên vừa muốn chạy tới đã bị giáng một đòn nặng sau gáy, cô ngã xuống vũng nước, hoàn toàn hôn mê, Trần Hương Thủy co giật trên mặt đất, hai mắt mở to cũng không còn động đậy nữa.
Người phụ nữ giết Trần Hương Thủy tự tay dò xét hơi thở của Trần Hương Thủy, xác định không còn thở nữa mới đi về phía cầu.
Đúng lúc Vạn Hoài Bắc và Lâu Yến Vy chạy tới nhìn thấy bèn gọi một tiếng: “Chị!”
Người nọ nghe thấy âm thanh, vội vã nhảy xuống sông chạy trốn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...