Vạn Hoài Bắc bị Lâu Yến Vy nhìn chằm chằm đến mức ngại ngùng, ấp úng nói: “Lần trước cô cầm cái này bắn tôi, tôi nghĩ cái thứ đồ chơi này cũng đáng tiền, lại còn là đồ dùng chuyên dụng của cô nên mới nghĩ nếu hôm nào làm ra việc xấu, vậy thì để lại thứ này ở hiện trường, giá họa cho cô”.
“Công tử bột, anh thật âm hiểm” Lần này Lâu Yến Vy kỳ lạ lại không đánh Vạn Hoài Bắc nữa, quay đầu im lặng mở khóa.
Vạn Hoài Bắc âm thầm thở ra một hơi, cũng không biết liệu Lâu Yến Vy có tim mấy lời vớ vẩn này hay không.
Lâu Yến Vy rất nhanh chóng mở được khóa, Vạn Hoài Bắc hiếm khi khen cô ta: “Đúng là có chút tài thật này.
À đúng rồi, rốt cuộc Lưu Quân Đạt bảo cô làm cái gì?”
Lâu Yến Vy bình thường nhìn có vẻ không đáng tin, trêu chọc người ta tức chết không đền mạng, nhưng tuyệt đối không thể ngay cả dụng ý của Lưu Quân Đạt cũng không hiểu rõ.
“Lúc trước có một nhà buôn bán muốn ngọc tỉ truyền quốc (ấn ngọc của vua), tôi và Hồng Hoa tra lên trên đầu anh rồi, bên phía người mua lại nói không cần nữa, tăng giá, muốn mạng của người giữ ngọc tỉ truyền quốc.
Tôi không đồng ý, bọn họ lại thêm tiền”.
Giọng điệu của Lâu Yến Vy rất bình thản, giống như chỉ đơn giản là đang kể lại một chuyện mà thôi.
Nhưng Vạn Hoài Bắc nghe thấy, trong lòng lại dấy lên một hồi vừa cảm động vừa kinh ngạc: “Lâu Yến Vy, không ngờ cô lại có tình có nghĩa như thế đấy.
Không cúi đầu vì tiền, tha cho tôi một mạng, thật sự làm tôi quá cảm động”.
Ngọc tỉ truyền quốc đúng là nằm trong tay anh ta, chuyện này Lâu Yến Vy có biết.
Mà vừa rồi Lâu Yến Vy cũng giả ngây giả dại, không trực tiếp báo cho Lưu Quân Đạt biết.
Vạn Hoài Bắc ôm lấy đùi Lâu Yến Vy, cảm động xuýt thì khóc luôn.
Lâu Yến Vy ghét bỏ nói: “Nước mũi bôi hết cả lên người tôi rồi, đừng cảm động quá, tôi làm thế cũng chẳng phải vì anh, chỉ là vì quan hệ của chị tôi với Lục Đồng Quần thôi.
Nếu mà tôi vì tiền lấy mạng của anh, thể thì chị tôi chắc chắn khỏi nhận đứa em này mất, hơn nữa còn phá hỏng tình cảm của bọn họ.
Tôi làm như vậy thuần túy chỉ là vì chị tôi thôi, chẳng liên quan gì đến anh cả”.
Lời này là thật, Lâu Yến Vy cũng không ngốc, vì tiền mà đắc tội nhiều người như thế, không đáng.
“Thật ra chuyện quan trọng hơn là bọn chúng ra giá cho tôi thấp quá.” Vạn Hoài Bắc: “..”
“Aizzz, cuối cùng lại phí công rồi”
Cửa lồng mở ra, Lâu Yến Vy nói: “Đi ra trước đã rồi lại nói, tôi còn phải đi cứu Hồng Hoa, không có thời gian lằng nhằng ở đây”
Trong khách sạn.
Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân đã trở về, Hạ Đình cũng nhanh chóng tìm được nơi Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc bị nhốt lại.
Hạ Đình gõ cửa đi vào: “Lão đại, anh Vạn và cô Lâu rất có khả năng bị nhốt dưới thành phố ngầm”.
Lục Đồng Quân hỏi: “Tìm được lối vào thành phố ngầm chưa?”.
Hạ Đình lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa tìm được, đây là một nhà tù tư nhân do Nika xây dựng, Lưu Quân Đạt đem người đến đó, Nika chắc chắn biết chuyện này.”
Ngụ ý lời này là Nika cũng đã mặc nhận bắt được người của tổ chức Bóng Đêm bọn họ, còn giả vờ như không có chuyện gì trong buổi tiệc mừng thọ.
Xem ra là muốn dìm chuyện này xuống, không thừa nhận.
Vậy thì Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc thật sự gặp nguy hiểm rồi.
Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân nhìn đối phương một cái, Lục Đồng Quân nói: “Đêm nay nhất định Nika sẽ đến thành phố ngầm.
Đây chính là cơ hội tốt nhất để tìm được đường vào”
Tô Lan Huyên nhíu mày: “Nếu không may đụng mặt nhau thì chính là xé rách mặt nạ, như vậy không phải hai người Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc càng thêm nguy hiểm hay sao?”
| Lục Đồng Quân cười lạnh một tiếng: “Muốn động vào bọn họ, Nika còn chưa có cái gan đó”.
| Lục Đồng Quân nhìn về phía Hạ Vân: “Bên phía cậu tối nay có thu hoạch gì không?”
“Quả thật giống như lời lão đại nói, Lệ Quốc Phong tối nay đã đến tiệc mừng thọ, chẳng qua là bị con trai lớn của Nika Lehman ném đi rồi.
Lúc em đến nơi người đã chạy mất, chỉ chậm mất một chút.” Hạ Vân rất buồn phiền, nếu cậu nhanh hơn một bước sẽ không để Lệ Quốc Phong lại chạy mất.
“Trước tiên mặc kệ Lệ Quốc Phong đã, điều tất cả người của Bóng Đêm trong thị trấn đến bên này, để lại một bộ phận bảo vệ Lan Huyên, những người còn lại đi theo tôi”
“Vâng, lão đại, em sẽ đi làm ngay”.
Lần này Lục Đồng Quân chắc chắn sẽ không cho Tô Lan Huyên đi cùng nữa, anh để Vệ Đông Vệ Tây ở lại phụ trách sự an toàn của Tô Lan Huyên, những người khác đi ứng cứu mấy người Vạn Hoài Bắc.
Một mình Tô Lan Huyên ở trong khách sạn, đứng ngồi không yên.
Cô nhìn đồng hồ, trời sắp sáng rồi.
Đêm nay, cô chắc chắn không ngủ nổi, chỉ có thể dày vò chờ đợi tin tức.
Sau nửa đêm, bốn giờ sáng, thời gian mà người ta mệt mỏi nhất, Tô Lan Huyên ngồi dựa trên sô pha cũng có hơi buồn ngủ rồi.
Đột nhiên, cô nghe thấy bên ngoài có động tĩnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...