Sau khi xong việc, Chu Á cảm thấy thỏa mãn nằm trên sofa nghỉ ngơi.
Anh ta đã ái mộ Tân Kiều Lam nhiều năm, cuối cùng hôm nay cũng được toại nguyện mong muốn Trên sofa lưu lại một vệt máu đỏ tươi, điều đó chính là thứ khiến Chu Á cảm thấy vừa lòng nhất, Tân Kiều Lam đã hoàn toàn trở thành người phụ nữ của anh ta.
Tân Kiều Lam cuộn mình năm bên cạnh sofa, đôi mắt thãn thờ vô hồn, răng cắn chặt môi dưới của cô ta đã bị cắn rách, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe, tóc bời, nước mắt không ngừng chảy.
Cô ta vẫn luôn giữ sự thuần khiết của bản thân, để dành trao cho người mình yêu, muốn dâng cho Lục Đồng Quân, chứ không phải để bị một người mình ghét cướp đi.
Tân Kiều Lam không lên tiếng, lặng lẽ mặc quần áo vào, đi chân trần xuống bếp.
Chu Á không để ý, anh ta quá mệt mỏi, chỉ trong chốc lát anh ta đã nằm ngủ trên sofa.
Nhưng cũng trong chốc lát, anh ta lập tức tỉnh.
Anh ta bị nước sôi dội cho tỉnh.
Tân Kiều Lam bê một nồi thủy tinh đựng đầy nước sôi trực tiếp đổ thẳng lên người Chu Á.
“AIAI* Chu Á đau đớn nhảy dựng lên khỏi sofa.
Cũng may anh ta phản ứng nhanh, nước sôi hắt lên đùi, nếu hắt lên trên một chút nữa, thì e là đời này đoạn hậu.
Hai mắt Tân Kiều Lam tràn ngập sự thù hận nhìn chằm chằm Chu Á: “Đây là anh đã chạm đến giới hạn của tôi.
Chu Á, tôi hận anh.
Chẳng qua anh chỉ là con chó mà cha tôi nuôi thôi, một con chuột cống như: anh mà cũng dám có ý đồ mơ mộng hão huyền với tôi à?”
“Ông đây chính là một con chó đấy, bây giờ cũng vẫn là một con chó lật lọng.
Tân Kiều Lam, tôi nói cho cô biết, hiện tại chỉ có một mình Chu Á tôi đối với cô một lòng một dạ.
Nếu cô không cảm nhận được thì vào tù ngồi đợi đi” Chu Á bị chọc cho nổi giận, giơ tay tát Tân Kiều Lam một cái.
Một cái tát này lực đủ lớn, trực tiếp đánh ngã người xuống đất, khóe miệng bật máu, chiếc nồi nước trong tay cũng rơi ra ngoài lăn lông lốc vào góc tường.
Bắp đùi của Chu Á đau không động đậy được, quần áo dính chặt vào da thịt.
Nếu như kéo ra nhất định sẽ lôi cả da thịt ra theo.
Tân Kiều Lam bướng bình lau vết máu trên khóe miệng: “Chó thì mãi mãi là chó.”
“Cô!” Chu Á tức giận đến mức muốn động tay.
Anh ta nhìn đến khuôn mặt uất ức thương tâm kia của Tân Kiều Lam, bèn nhãn nhịn đè nén lại: “Cô chủ, cô nhìn rõ sự thật đi, đi theo Chu Á tôi, tôi tuyệt đối không bạc đãi cô đâu”
Sau khi để lại những lời này, Chu Á kêu người đưa anh ta đến bệnh viện.
Ồn ào giữa Tân Kiều Lam và Chu Á, Lệ Quốc Phong ngồi trong phòng đều nghe rõ mồn một.
Sau khi Tô Hạo Trần đứng từ trên ban công nhìn thấy Chu Á rời đi, mới đóng cửa sổ lại: “Cha, Chu Á và Tân Kiều Lam bất hòa, có bất lợi gì với chúng ta không?”
“Hạo Trần, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi thủ đô”
Trong lời nói của Lệ Quốc Phong có chút lo sợ.
Nếu cứ tiếp tục thế này, ông ta sẽ tự đùa chết chính mình mất.
“Vậy có cần bảo chị dẫn đi không?” Tô Hạo Trần nói: “Hiện tại cảnh sát xung quanh cũng đang tìm chị ấy, chị ấy ở lại đây cũng không an toàn”
“Nếu nó muốn đến tìm chúng ta tự nhiên sẽ đến.
Chỉ là đáng tiếc cho Bạch Hồng Hoa” Lệ Quốc Phong thương xót: “Cô ấy rõ ràng có thể rời đi, nhưng lại không chịu trở về mà cam tâm chịu chết”
Tô Hạo Trần không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ra cửa sổ.
Trời đần dần sáng.
Nhà họ Vạn.
Hai tay Vạn Hoài Bắc vẫn bó bột, vừa hay đang ăn bữa sáng.
Ăn kiểu gì được?
Tất nhiên là chỉ có thể để người hầu giú Vạn Hoài Bắc rất xấu hổ ngại ngùng, nếu như anh ta có một cánh tay khoẻ mạnh thì đã không cần chật vật như vậy.
Lâu Yến Vy mang theo đôi mắt thâm như gấu trúc đi xuống, cả đêm cô chưa ngủ, cũng không ngủ được.
Lâu Yến Vy thấy Vạn Hoài Bắc phải nhờ người khác đút cho anh, khinh bỉ nói: “Anh không có tay chân à, giống như phế vật người hầu hạ”
Tâm trạng của Lâu Yến Vy không tốt, bây giờ lại bị không khí làm cho càng thêm khó chịu Vạn Hoài Bắc bất đắc dĩ, nhắc nhở nói: “Chị ơi, hai tay của tôi là chính chị đã phế đi đấy, cảm ơn”
“Gọi chị cái gì, tôi có già thế đâu? Gọi tôi là tiên nữ nhỏ” Lâu Yến Vy tùy tiện ngồi xuống, cầm lấy bánh quẩy ăn, nói: “Tay bị phế đi vậy còn chân thì sao?”
“Tôi không có khẩu vị nặng như vậy” Vạn Hoài Bắc không ăn nhiều lắm, ý bảo người hầu đi xuống trước, sau đó quay sang hỏi Lâu Yến Vy: “Tối qua ngủ thế nào?”
“Tay anh bị phế đi nên mắt cũng mù luôn hay sao? Không nhìn thấy đôi mắt thâm như gấu trúc đây sao?” Lâu Yến Vy chỉ chỉ vào mắt mình.
Vạn Hoài Bắc: “..”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...