Bầu trời tối dần, tám giờ tối, dưới cầu Song Lưu.
Khi Chu Văn Triệt đi, đúng là Lục Đồng Quân đã ở đó.
Lúc trước, ở cửa cục cảnh sát, Lục Đồng Quân ám chỉ với Chu Văn Triệt rằng bọn họ sẽ gặp nhau tối nay ở đây.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Văn Triệt hỏi đến chuyện Tô Lan Huyên gãy chân, ơn tình mà Tô Lan Huyên thiếu, cuối cùng thì chuyện này cũng phải có một kết thúc.
Hai tay Lục Đồng Quân đút vào túi, đứng bên cạnh cây cầu, trong mắt đầy vẻ nặng nề, người như muốn hòa thành một thể với bóng đêm.
Chu Văn Triệt trượt xe lăn đi qua, hai tay đặt trên lốp xe, nhìn Lục Đồng Quân.
“Anh Lục, không biết anh gọi tôi đến đây vì chuyện gì?” Rõ là biết thừa còn cố hỏi.
Lục Đồng Quân cũng là người nhanh nhẹn, anh bước lên, nhìn trên cái chân gãy của Chu Văn Triệt, thẳng thắn thừa nhận: “Là tôi tìm người đánh gãy chân anh đấy”.
Nghe vậy, người Chu Văn Triệt run lên, phẫn nộ và kinh ngạc dâng trào dữ dội.
Phẫn nộ vì Lục Đồng Quân đánh gãy chân anh ta, khiến anh ta trở thành người tàn tật, kinh ngạc là vì Lục Đồng Quân lại thừa nhận một cách thoải mái như vậy.
Cảm xúc của Chu Văn Triệt trở nên kích động: “Lục Đồng Quân, thù đánh gãy chân không đội trời chung!”
“Nên hôm nay tôi hẹn anh đến đây giải quyết ân án oán này” Mặt mày Lục Đồng Quân không hề thay đổi: “Năm đó Chu Đức Độ phái người đi bắt Lan Huyên, muốn hại Lan Huyên chết.
Vì tự bảo vệ mình nên Lan Huyên nhảy xuống biển, may mà tôi chạy đến đúng lúc mới cứu được cô ấy.
Vốn là tôi muốn xử lý Chu Đức Độ, nhưng anh là đứa con Chu Đức Độ yêu thương nhất, anh gặp chuyện không may mới là trừng phạt tốt nhất mà ông ta phải chịu”
“Lục Đồng Quân, ý nghĩ của anh hủy hoại cả đời tôi” Hai mắt Chu Văn
Triệt đầy oán hận: “Tôi cũng từng là đứa con cưng tài ba lỗi lạc, lại bị anh kéo vào địa ngục, anh có biết bây giờ tôi sống như thế nào ở nhà họ Chu không? Vốn dĩ tôi là có hy vọng được chọn làm người kế thừa tập đoàn nhất, bây giờ tôi tàn phế rồi, một tên tàn phế thì làm được gì?”
Chu Văn Triệt kích động siết chặt tay vịn xe lăn, gân xanh trên trán gồ lên, vẻ mặt đau khổ: “Nếu Chu Văn Triệt này là người hoàn chỉnh, không cần sợ đầu sợ đuối trước mặt người mình yêu thầm, nhất định Chu Văn Triệt này sẽ cướp Tô Lan Huyên về”
Lục Đồng Quân đã nhận ra tâm tư của Chu Văn Triệt đối với Tô Lan Huyên từ lâu.
“Cho dù anh là người hoàn chỉnh, Lan Huyên và anh cũng không có kết quả gì đâu” Lục Đồng Quân rút một con dao găm trong túi ra.
Con người Chu Văn Triệt co rụt, sợ hãi lóe qua ở nơi sâu trong đáy mắt: “Anh muốn làm gì?”.
Bốn phía ở đây rất hẻo lánh, dưới cầu là sông nước xiết, Chu Văn Triệt lại là một người tàn phế, Lục Đồng Quân muốn làm gì thì rất dễ.
Chu Văn Triệt sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.
Bỗng nhiên bầu trời thay đổi, gió giục mây vần ào ào kéo đến.
Dấu hiệu sắp đổ mưa to.
Lục Đồng Quân đưa dao găm cho Chu Văn Triệt, đôi mắt sâu thẳm, một tia chớp giáng xuống, cả trời đất bỗng sáng rực lên rồi tối sầm xuống rất nhanh.
Chu Văn Triệt không hiểu ý đồ của Lục Đồng Quân, anh ta vẫn đang cảnh giác.
“Từ giây phút gặp Lan Huyên, cả đời Lục Đồng Quân này, mạng Lục Đồng Quân này là của cô ấy, cô ấy còn thì tôi sẽ không chết, ơn tình mà cô ấy thiếu anh cứ để tôi trả, những gì cô ấy thiếu anh, tôi sẽ trả hết” Lục Đồng Quân nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi đưa dao cho anh, mặc anh xử lý mạng tôi, ân oán giữa đàn ông chúng ta, để đàn ông chúng ta giải quyết”
Lòng Chu Văn Triệt lay động thật lớn, để mặc cho anh ta xử lý?
Vậy có nghĩa là chỉ cần để lại mạng sống cho Lục Đồng Quân, anh ta đánh gãy tay chân Lục Đồng Quân cũng được? Chỉ vì lấy cớ để anh ta ngừng dây dưa với Tô Lan Huyên.
Nếu không phải vì Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân sẽ không làm được đến mức này.
Chu Văn Triệt nhìn chằm chằm dao găm, nhưng mãi không dám nhận, cho dù lòng anh ta phẫn nộ.
Khi anh ta biết Lục Đồng Quân là người đánh gãy chân mình, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh ta là giải quyết Lục Đồng Quân, anh ta muốn báo thù.
Nhưng khi Lục Đồng Quân cho anh ta cơ hội này, anh ta lại hèn nhát lùi lại.
Đột nhiên Lục Đồng Quân cao giọng nói: “Cầm”
Người Chu Văn Triệt run lên, càng không dám cầm: “Lục Đồng Quân, anh đừng nghĩ như vậy là có thể trả hết nợ.
Sau khi gãy chân, tôi đã bị người ta khinh thường rất nhiều, chịu bao nhiêu là sỉ nhục thóa mạ, làm sao anh biết được”.
Chu Văn Triệt vừa dứt lời, bỗng nhiên Lục Đồng Quân giơ dao lên đâm.
mạnh vào chân trái của mình trước sự kinh ngạc của Chu Văn Triệt.
Máu tươi trào ra trong chớp mắt, cả ống quần nhuộm màu đỏ tươi.
Cùng lúc đó, tại nhà cũ của nhà họ Lục.
Mí mắt của Tô Lan Huyên vẫn luôn giật, cô cứ luôn cảm thấy trong lòng hoảng hốt.
“Hạ Lăng, cha con đi đâu rồi?”
Tô Lan Huyên đi ra khỏi phòng, thường hay có tia chớp lóe lên ở chân trời càng khiến lòng người không yên.
“Mẹ, ban nãy con thấy cha đi ra ngoài” Hạ Lăng nói: “Cha là người lớn như vậy rồi, mẹ đừng lo”
Tam Bảo, Tứ Bảo được Trần Hương Thủy ôm vào phòng, Hạ Bảo thì đang ngồi chơi với cụ Lục.
Đột nhiên Hạ Lăng nhận được tin nhắn, vẻ mặt thay đổi, nói với Tô Lan Huyên: “Mẹ, sư phụ Xa tìm con, cụ Tiết đến, con phải đi ngoài?
“Đã muộn thế này rồi, để chú Hạ Đình đưa con đi” Tô Lan Huyên lo lắng cho con.
“Vâng thưa mẹ” Hạ Lăng tìm Hạ Đình, hai người vội vàng đi ra ngoài.
Tô Lan Huyên lo lắng, bèn gọi điện thoại cho Lục Đồng Quân, nhưng không ai bắt máy.
Dưới cầu Song Lưu.
Chu Văn Triệt hoàn hồn sau khi chấn động: “Lục Đồng Quân, anh làm gì cái gì vậy? Đây cũng chả phải tôi ra tay, anh tự làm mình bị thương!”
Lục Đồng Quân đau đến mức chân còn lại không đứng nổi, anh rút dao ra, vẫn bình tĩnh như trước, cắn răng chịu đau, anh nói: “Thanh toán xong”
Thanh toán xong.
Chỉ vì thanh toán xong.
Lục Đồng Quân tự đâm bị thương một chân của mình.
Khi Chu Văn Triệt kinh ngạc, anh ta còn bái phục sự quyết đoán, dám làm dám chịu của Lục Đồng Quân, ra tay với bản thân mà cũng không nương tay.
Chu Văn Triệt không ngốc, dĩ nhiên anh ta biết Lục Đồng Quân làm như thế vì Tô Lan Huyên, từ nay về sau, anh ta không bao giờ có thể lấy ơn.
tình ra ép Tô Lan Huyên làm gì nữa.
Lúc trước anh ta còn có thể gây khó dễ cho Tô Lan Huyên, lợi dụng sự áy náy của cô để mời ăn cơm, nói vài câu.
Bây giờ bọn họ chỉ là người xa lạ vì ân oán đã thanh toán xong.
Chu Văn Triệt lập tức thở dài một hơi: “Tôi thua, thua sạch hết rồi”
Nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng không biết mình có thể quyết đoán.
như Lục Đồng Quân hay không.
Thật ra anh ta không có cả tư cách nói thua.
Lục Đồng Quân cầm dao, mặc kể máu trên chân vẫn đang chảy: “Chu Văn Triệt, chỉ cần anh muốn giành vị trí người thừa kế, chắc chắn Lục Đồng Quân này sẽ giúp anh một tay, hoàn toàn trả hết ân oán nợ nần này.”
Lục Đồng Quân nói xong, quay người bỏ đi.
Chu Văn Triệt nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, đột nhiên anh ta hiểu được tại sao Lục Đồng Quân có thể chiếm được tình yêu của Tô Lan Huyên, cũng có thể vực dậy sau khi phá sản.
Một người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa quyết đoán như vậy, sao mà thất bại được.
Lục Đồng Quân đi về xe mình, cầm điện thoại lên, trông thấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình, anh điều chỉnh cảm xúc rồi gọi ngược về, thoải mái nói chuyện, có ý cười nhà nhẹ: “Lan Huyên, sao vậy? Em còn chưa ngủ à?”
“Lục Đồng Quân, anh chết ở đâu rồi, sắp mưa rồi mà anh còn không mau về!”
Lục Đồng Quân nghe giọng Tô Lan Huyên, cũng cảm thấy vết thương không còn đau nữa.
“Anh có chút chuyện, đêm nay anh không về, em đi ngủ sớm chút đi.
Anh đến tìm Xa Thành Luân đi uống rượu, hôm nay tên này không bình thường, anh phải đi xem..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...