Tô Lan Huyên và Hạ Bảo trên người đều là mùi rác, rất khó ngửi, mấy người về nhà cũ nhà học Lục trước để rửa mặt, còn Tô Lan Ninh thì Tô Lan Huyên cũng không quan tâm nữa.
Tô Lan Ninh nhiều lắm cũng chỉ là một người tới xem náo nhiệt, hơn nữa bây giờ cô ta là thiên kim tiểu thư nhà họ Chu, với giá trị con người như vậy sẽ không làm chuyện ngu ngốc để bản thân phải ngồi tù nữa đâu.
Nhưng đáng ghét là chuyện này không phạm pháp, Tô Lan Ninh chỉ là thích nghe ngóng.
Thấy tất cả mọi người đều rời đi, Tô Lan Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may Tô Lan Huyên không gây phiền phức cho cô, cái này nếu dùng việc công để báo thù riêng, kiên quyết nói.
cô ta có liên quan đến chuyện Hạ Bảo thì cô ta chắc chắn sẽ bị giam thêm mấy ngày nữa.
Tô Lan Ninh chỉ muốn nhìn Tô Lan Huyên bị cười nhạo nào ngờ suýt chút nữa lại chọc phải người sống.
Tô Lan Ninh vứt cây gậy đi rồi cũng lái xe rời đi.
Nhớ lại lời hẹn với Sở Lâm Minh, Tô Lan Ninh liền lái thẳng đến khách sạn chờ trước.
Đợi ở bãi tập kết rác lâu như vậy nên cũng khó tránh khỏi bị ám chút mùi, Tô Lan Ninh nhắn cho Sở Lâm Minh một tin rồi đi tắm.
Tô Lan Ninh cố tình liên tục tắm trong phòng tắm, để bản thân thật thơm tho, sau này cô ta bắt đầu mơ tưởng tới cảnh lát nữa ở bên Sở Lâm Minh.
Hồi đó hai người là vợ chồng, Sở Lâm Minh mới ở cùng cô ta tổng cộng có hai lần, cô ta tìm mọi cách không cho Sở Lâm Minh ngủ lại phòng cô ta.
Bây giờ ly hôn rồi, Sở Lâm Minh lại chủ động hẹn cô ta, trong lòng Tô Lan Ninh tràn đầy vui mừng lại hồi hộp mong đợi.
Chín mươi phần trăm đàn ông đều thích vụng trộm, nhà đầu có sự kích thích.
“Ding dong!” Bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa.
Tô Lan Ninh mừng thầm trong lòng, chắc chắn là Sở Lâm Minh tới, cô ta đang định mặc quần áo rồi đi ra ngoài thi chợt thay đổi suy nghĩ một chút, lại nằm quay trở lại bồn tắm, giọng nhẹ nhàng nói: “Lâm Minh, anh có thể giúp em cầm quần áo đến đây một chút không, em để trên.
giường, vừa rồi em quên cầm vào”.
Bên ngoài đúng là có tiếng bước chân.
Tô Lan Ninh càng vui rạo rực, cố làm dáng vẻ hoàn mỹ tự nhiên trong bồn tắm.
Cửa phòng tắm mở ra, một tay cầm quần áo dần tiến vào.
“Lâm Minh, anh cầm vào đi, chân em hình như bị tê, không đứng dậy nổi”
Giọng Tô Lan Ninh dịu dàng rung động lòng người, đàn ông nghe xong đều muốn mềm nhũn.
“Cô tự đến lấy đi.” Giọng Sở Lâm Minh có hơi chút gấp gáp.
Tô Lan Ninh đâu biết, lúc này đứng ngoài cửa không chỉ có một mình Sở Lâm Minh mà còn có Vạn Linh Lan.
Lúc này Vạn Linh Lan đang kéo tại Sở Lâm Minh, trên mặt đằng đằng sát khí.
Ghen là tính bẩm sinh của phụ nữ, trước đó Vạn Linh Lan còn ăn cả giấm chua của Tô Lan Huyên, chứ đừng nói gì Tô Lan Ninh là vợ cũ.
Tô Lan Ninh nhắn tin cho Sở Lâm Minh vừa đúng lúc bị Vạn Linh Lan nhìn thấy, lúc này Vạn Linh Lan mới có cơ hội bắt gian cảnh này.
Tô Lan Ninh thấy cả buổi cũng không có ai đưa vào, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.
“Lâm Minh, vừa rồi em.” Tô Lan Ninh còn chưa nói hết, lúc nhìn thấy Vạn Linh Lan bị dọa cho sợ hãi thét lên một tiếng chói tai, vội vàng hốt hoảng lui về quấn khăn tắm.
Vạn Linh Lan thấy bóng dáng Tô Lan Ninh, phổi suýt chút nữa nổ tung, lực vặn tại Sở Lâm Minh lại tăng lên mấy phần: “Sở Lâm Minh, anh còn gì để nói không? Bây giờ tôi đã bắt được nó, anh ngoại tình sau lưng tôi, tôi phải về nói cho cha tôi biết.”
Vạn Linh Lan toàn dựa vào nhà mẹ mới có thể gắt gao được với Sở Lâm Minh, lấy nhà mẹ ra uy hiếp Sở Lâm Minh đã thành câu thần chú của cô ta.
Sở Lâm Minh liền vội vàng giải thích: ” Linh Lan, chuyện này thật sự không liên quan đến anh, là cô ta, là cô ta không biết xấu hổ dụ dỗ anh.”
Tô Lan Ninh quấn khăn tắm xông đi ra liền nghe thấy vậy vừa tuyệt vọng vừa tức giận: “Sở Lâm Minh, anh có phải đàn ông không, rõ ràng là anh hẹn tôi tới, anh không dám thừa nhận đúng không.”
“Cái gì mà tôi hẹn cô, tin nhắn là cô gửi cho tôi, mà mà Linh Lan nhìn thấy, nếu không tồi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch” Sở Lâm Minh thật không biết xấu hổ nguy biện: ” Linh Lan, em nhất định phải tin anh, anh yêu em”
Phụ nữ cũng không thể chịu được những quả đại pháo bọc đường của đàn ông.
Vạn Linh Lan chắc chắn sẽ tin người đàn ông của mình, cảm thấy tất cả đều là lỗi của người khác.
“Tô Lan Ninh, đồ tiện nhân không biết xấu hổ tiện này, dám dụ dỗ chồng tôi, tôi liều mạng với cô” Vạn Linh Lan vác cái bụng bự kéo đánh Tô Lan Ninh.
Tô Lan Ninh cũng không phải đèn tiết kiệm nhiên liệu, vừa kéo tóc Vạn Linh Lan đánh trả vừa nói: “Cô đánh tôi thì có ích lợi gì, người Sở Lâm Minh thực sự thích là Tô Lan Huyên, vừa rồi trong tiệc rượu anh ta còn đi dụ dỗ Tô Lan Huyên, còn nói muốn ly hôn với cô để cưới Tô Lan Huyên”
Sở Lâm Minh cuống cuồng giải thích: “Tô Lan Ninh, cô ngậm máu phun người.
Linh Lan, em đừng tin cô ta, cô ta cố tình khích bác vợ chồng chúng ta.
Tô Lan Ninh, tôi có vợ rồi, sao tôi có thể làm bậy bên ngoài được, rõ ràng chính cô đã dụ dỗ tôi.”
Rõ ràng là một tên cặn bã.
“Dám khích bác vợ chồng chúng tôi sao, tôi đánh chết có sức chiến đấu của Vạn Linh Lan cũng rất mạnh.
Vạn Linh Lan không chỉ có sức mạnh mà mạch não cũng không bình thường, cô ta báo cảnh sát đưa Tô Lan Ninh vào đồn với lý do là dụ dỗ người đàn ông đã có vợ, phá hoại gia đình nhà người khác.
Tô Lan Ninh giận đến mức suýt chút nữa thì hộc máu.
Nhưng đây không phải là điều kỳ lạ nhất mà điều không bình thường hơn nữa là Vạn Linh Lan còn chụp ảnh tin nhắn Tô Lan Ninh gửi cho Sở Lâm Minh hẹn ở khách sạn, còn đăng những bức ảnh đánh nhau tại khách sạn trên Internet.
Phương châm sống của Vạn Linh Lan là ai động đến người đàn ông của cô ta thì cô ta sẽ đánh xé người đó đến tột cùng.
Ai cũng nói không nên công khai chuyện xấu trong gia đình ra ngoài, nhưng Vạn Linh Lan lại gây ầm ĩ, làm lớn chuyện, những cư dân mạng lại không ngại chuyện lớn khiến cho Internet rất
nháo nhiệt.
Vạn Linh Lan còn chụp lại chỗ Sở Lâm Minh bị nhéo tại, phóng to lên rồi đăng lên, cư dân mạng đều rối rít chế giễu Sở Lâm Minh rằng cơm mềm ăn không ngon.
Rất nhiều người bình luận ủng hộ Vạn Linh Lan, đối xử với tiểu tam thì nên thô bạo như vậy.
Phá hoại gia đình nhà người khác thật đáng xấu hổ.
Scandal này nổ tung lên, cả hai nhà Vạn, Sở đều bị ảnh hưởng, cổ phiếu bị rới giá không ít.
Nhà họ Sở bị tổn thất nghiêm trọng nhất, nhà họ Vạn bị mất hết mặt mũi, trong gia đình giàu có, dù là gia thế chồng cao hơn hay gia thế vợ cao hơn, thì bên yếu hơn ít nhiều cũng sẽ bị chút uất ức.
Chuyện này e rằng một khoảng thời gian rất dài tiếp theo vẫn sẽ trở thành đề tài bàn tán trong lúc rảnh rỗi của mọi người.
Lúc Tô Lan Huyên đến đồn gặp Tần Kiều Lam vừa vặn lại thấy cả Tô Lan Ninh đang bị dẫn đi giam lại.
Tô Lan Huyên hỏi thăm một chút mới biết hóa ra là do Vạn Linh Lan đưa vào.
Tô Lan Ninh muốn nhìn Tô Lan Huyên bị cười nhạo thì lại không thấy, ngược lại lại khiến bản thân trở thành trò cười, cô ta vội vàng cúi đầu xuống để Tô Lan Huyên không nhìn thấy.
Tô Lan Huyên nói: “Đừng trốn nữa, cô to như vậy tôi đều phải bị mù mà không nhìn thấy.”.
“Có phải cô đến đây để cười nhạo tối đúng không.” Tô Lan Ninh căm hận nói: “Cô đừng đắc ý, Sở Lâm Minh vẫn chưa từ bỏ ý định với cô đâu, còn Vạn Linh Lan sớm muộn cũng gây phiền phức cho cô thôi, biến có thành gái hư”
“Cảm ơn đã nhắc nhở” Tô Lan Huyên gật đầu một cái, còn thực sự giả vờ mang vẻ mặt biết ơn đối với Tô Lan Ninh: “Một người lại có thể ngã quỵ mấy lần vì một người đàn ông, Tô Lan Ninh, cô đúng là một nhân tài”
Tô Lan Ninh: “…” Cô ta cũng rất hối hận.
“Là Sở Lâm Minh hẹn tôi.”
“Một tay không thể vỗ thành tiếng, nhân phẩm có thể nào tôi còn không biết sao?” Tô Lan Huyền tò mò hỏi: “Rốt cuộc Sở Lâm Minh có điểm nào hấp dẫn cô vậy? Khiến cô chết mê chết mệt? Cô thích dáng vẻ đẹp trai của anh ta hay là thích sự lợi hại của anh ta trong phương diện kia?”
Tô Lan Ninh tâm địa ác độc nhưng mấy lời này của Tô Lan Huyên lại khiến cô ta đỏ mặt.
Nhắc tới cũng rất mất mặt, nhiều năm như vậy mà cô ta cũng chỉ có một người đàn ông là Sở Lâm Minh, còn chỉ làm người phụ nữ thứ hai.
Phụ nữ đều có một loại cảm xúc phức tạp đối với người đàn ông đã lấy đi lần đầu tiên của họ, đó là một trong những lý do khiến Tô Lan Ninh chết vì Sở Lâm Minh.
Tô Lan Huyên hiểu ra liền nói: “Tôi cảm thấy cô nên qua lại với nhiều bạn trai hơn rồi từ từ cô sẽ phát hiện Sở Lâm Minh chỉ là một cọng lông mà thôi.”
Tô Lan Ninh càng đỏ mặt hơn, bình thường cô ta nhìn rất phóng đãng nhưng thực ra rất bảo thủ “Chị
Lâu Yến Vy từ trong đồn đi ra: “Chị đến nhanh vậy, đội trưởng Lãnh vẫn đang thẩm vấn Tần Kiều Lam, chị có muốn đi xem một chút không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...