Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi


Lời nói của Vạn Hoài Bắc lại đâm vào sự phẫn nộ của Lâu Yến Vy, cô ta cắn răng: “Bà đây có lấy chồng hay không thì liên quan gì đến anh, nhà anh ở bờ biển à, sao quản rộng như vậy?”
Vạn Hoài Bắc dụi mắt một cái, bị thị uy nên cũng không dám nói tiếp nữa.

Đám người Tô Lan Huyên ngồi cạnh đều không lên tiếng, để tránh người vô tội bị vạ lây.

Nửa tiếng sau.

Đám cưới lại tiếp tục.

Lần này không xảy ra sự cố nữa rồi, nhưng cũng mất hết thể diện rồi.

Sau khi nghi thức đám cưới kết thúc, Vạn Linh Lan lấy cớ người khó chịu về trước, Sở Lâm Minh ở lại chào hỏi khách khứa.

Tô Lan Huyên rất tò mò hỏi Vạn Hoài Bắc: “Nhà họ Vạn anh sao lại chọn Sở Lâm Minh làm con rể vậy?”
Nhân phẩm Sở Lâm Minh không cần cô nói có lẽ nhà họ Vạn cũng hiểu rõ.

Vạn Hoài Bắc liếc nhìn Sở Lâm Minh đang giả vờ hiếu thuận sau lưng vợ chồng Vạn Quân nói: “Vạn Linh Lan sống chết đòi gả, vậy cũng không còn cách nào khác.

Sở Lâm Minh cũng chỉ muốn mượn hào quang nhà họ Vạn để đứng vững trong nhà họ Sở, nếu anh ta có được chỗ đứng vững chắc thì đôi bên cùng có lợi.

Nhà họ Sợ cũng là một gia tộc hạng nhất ở thủ đô, từ trước đến nay thông gia nhà quyền thế quý tộc đầu chỉ dựa vào tình cảm riêng của con cái.

Lâu Yến Vy nói một câu: “Người càng có tiền càng giả tạo, coi trọng với vẩn, bà đây khinh nhất loại kiểu hôn nhân dựa trên gia cảnh thân thế đối phương”
Vạn Hoài Bắc oán giận nói một câu: “A, cô Lâu yên tâm, loại chuyện này không rơi vào đầu cô đâu, loại người như cô không có tên nhà quyền thế quý tộc nào bằng lòng cưới cô về làm vợ đâu.”

“Bà đây không thiếu nhé.”
Vạn Hoài Bắc phong độ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không ăn được nho nói nho chua, đã hiểu”
“Vạn Hoài Bắc chết tiệt, anh đang cố tình sao.” Lâu Yến Vy vén tay áo lên.

Vạn Hoài Bắc chỉ thích nhìn dáng vẻ xù lông này của Lâu Yến Vy, rất có cảm giác thành tựu.

Tô Lan Huyên vội vàng nói: “Yến Vy, ăn đùi gà đi, ăn nhiều một chút, canh.

này cũng không tệ đâu.”
“Chị, vì thể diện của chị, em sẽ không so đo với ai đó đâu.” Lâu Yến Vy hạ.

lửa giận, tiếp tục ăn.

Lâu Yến Vy ăn xong, Tô Lan Huyên cũng ăn xong nên bọn cô đi về trước, Lục Đồng Quân và mấy người bạn quen biết tiếp tục uống rượu, Hạ Lăng Hạ Bảo thì để cho ông cụ Lục dẫn về nhà cũ.

Trở về biệt thự Nam Sơn, Lâu Yến Vy hỏi: ” Chị, có rượu không?”
Trong đám cưới, Lâu Yến Vy không uống một hợp nào, nhưng vừa về lại muốn uống rượu, Tô Lan Huyên kinh ngạc: “Tâm trạng không tốt sao?”
Tô Lan Huyên nói đồng thời nhìn Bạch Hồng Hoa một cái, Bạch Hồng Hoa nhún vai, tỏ ý cũng không biết Lâu Yến Vy bị làm sao.

“Không, chỉ là em muốn uống một chút thôi” Lâu Yến Vy nói: “Anh rể chắc chắn có của quý, chị, mau lấy mấy chai ra nếm thử một chút đi.”
“Được, chị đi lấy cho” Tô Lan Huyên tất nhiên sẽ không keo kiệt.

Từ lúc Lâu Yến Vy nói phải rời đi, Tô Lan Huyên đã cảm thấy không đúng lắm.

Trực giác mách bảo cô, có lẽ Lâu Yến Vy đã biết cái gì đó, trên thế giới này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được.


Tô Lan Huyên cầm rượu ra, hỏi: “Cần chị uống cùng em không?”
Lâu Yến Vy xua tay: “Chị thì bỏ đi, đang mang thai, đi ngủ sớm một chút đi, Hồng Hoa uống cùng em là được rồi.”
Bạch Hồng Hoa cũng nói: “Em uống cùng cô ấy là được rồi.”
“Được, vậy chị đi nghỉ trước.

Tô Lan Huyên trở về phòng, mới nhớ ra cả ngày nay không thấy Tô Hạo Trần.

Sau khi Tô Hạo Trần vô tội được thả ra liền thay đổi trở thành người trầm mặc ít nói.

Tô Lan Huyên gọi điện, Tô Hạo Trần ở đầu bên kia điện thoại cũng hơi say say: “Chị em đang đi uống rượu với bạn ở bên ngoài, muộn mới về.”
Tô Hạo Trần nói xong liền cúp điện thoại, Tô Lan Huyên ngay cả một chữ cũng chưa kịp nói.

Tô Lan Huyên lẩm bẩm: “Gần đây hai người này xảy ra chuyện gì mà kỳ kỳ quái quái vậy.”
Tô Lan Huyên đi rửa mặt sau đó nghĩ muốn xuống xem Lâu Yến Vy một chút, lúc ở cửa cầu thang vừa đúng lúc nghe thấy Bạch Hồng Hoa nói: “Hay cậu đi gặp một chút đi? Lệ lão đại đã cho người từ bên trong truyền tin tới muốn gặp cậu và Tô Hạo Trần mà”
Lâu Yến Vy uống một hớp: “Không đi, tớ sợ tớ không nhịn được sẽ ra tay mất, đến lúc đó lại mang tội danh giết cha”.

Trong lòng Tô Lan Huyên chợt căng thẳng, quả nhiên Lâu Yến Vy đã biết.

Lúc này Tô Lan Huyên cũng không còn xoắn xuýt sợ lúc nào đó Lâu Yến Vy sẽ biết chuyện của Lệ Quốc Phong, nó như tảng đá đè nặng trong lòng Lâu Yến Vy vậy, đây có thể là lý do thực sự mà Lâu Yến Vy muốn ra đi.

Tô Lan Huyên cũng không qua đó nữa, Lâu Yến Vy không muốn để cô biết vậy cô sẽ giả vờ như không biết.

Đêm nay cô cũng không biết Lâu Yến Vy đã uống bao nhiêu, chỉ biết Lâu Yến Vy uống đến nửa đêm sau đó mới đi ngủ.


Lục Đồng Quân và Tô Hạo Trần trở về cùng nhau, cũng uống không ít, cả người đều là mùi rượu.

Tô Lan Huyên bịt mũi khẽ đẩy Lục Đồng Quân một chút: “Thối chết đi được, anh đi tắm đi.”
“Đàn ông phải có chút mùi vị này mới gọi là đàn ông, VỢ, để anh ôm một cái đi.”
Lục Đồng Quân uống say nên nũng nịu giống như đứa trẻ con vậy, hay tay ôm lấy eo Tô Lan Huyên: “Đến đây, để anh nghe xem con gái chúng ta đang làm gì”.

“Đã muộn thế này rồi, con gái anh đã ngủ rồi” Tô Lan Huyên dở khóc dở cười: “Mau đi tắm đi, không thì thay quần áo đi, con gái anh ngạt thở rồi.”
“Không tắm, không thay, anh cứ ôm em như vậy để con gái anh nhớ mùi của cha nó.”
“Anh không sợ sau này con gái anh sẽ không gần gũi với anh sao.”
“Sau này con gái anh chắc chắn sẽ gần gũi với anh.” Lục Đồng Quân ôm Tô Lan Huyên rồi có một cái, một giây trước còn nói, một giây sau đã lăn ra ngủ.

Tô Lan Huyên: “..”
Cô đẩy một cái cũng không thể đánh thức được anh.

Người uống say rất nặng, cuối cùng Tô Lan Huyên vẫn phải tìm người trợ giúp mới đưa được Lục Đồng Quân lên giường.

Một nhà ba con sâu rượu.

Đây là lần đầu tiên Tô Lan Huyên thấy ba người này uống say.

Hôm sau,
Ngày mùng chín là ngày Hạ Bảo Hạ Lăng nhập gia phả, nhận tổ quy tông.

Dù cho tối qua Lục Đồng Quân có say khướt nhưng vẫn dậy từ sáng sớm.

Đã thông báo cho họ hàng nhà họ Lục, khoảng trăm người đều đã đến nhà thờ họ, ông cụ Lục đưa Hạ Bảo Hạ Lăng đến trước.

Tắm rửa thắp hương, ba lạy chín dập đầu, lễ nghi rườm rà, Tô Lan Huyên nghe qua mà cảm thấy mệt mỏi hoảng sợ.


Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân ăn mặc chỉnh tề, lúc đến nhà thờ họ, nhà họ Lục cơ bản đều đã đến hết, ngay cả cha con Lục Minh Húc và Lục Tử Việt cũng được mời tham dự.

Hai người này bị đuổi ra ngoài nhưng dù sao vẫn có tên trong gia phả.

Hạ Bảo Hạ Lăng mặc âu phục nhỏ, đeo cà vạt, vừa đẹp trai vừa đáng yêu, mọi người trong gia đình họ Lục đều khen dáng vẻ giống Lục Đồng Quân.

lúc còn bé, quả thật giống Lục Đồng Quân phiên bản thu nhỏ.

Với dáng vẻ này mà nói cũng có thể chặn được miệng lưỡi không ít người, tiết kiệm được xét nghiệm huyết thông.

Trước đó ông cụ Lục đã cho người dạy Hạ Bảo Hạ Lăng về quy trình nhập gia phả.

Trong nhà thờ họ trang nghiêm và trang trọng, giây phút nghi thức bắt đầu, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ trang nghiêm.

Tô Lan Huyên là mẹ của đứa bé, nhìn Hạ Bảo Hạ Lăng quỳ xuống đệm, sau đó người được kinh trọng nhất nhà họ Lục viết tên lên gia phả, giây phút đặt bút kết thúc buổi lễ kia, cô chợt cảm thấy yên tâm và vui vẻ, cũng mừng thay bọn nhỏ.

Lưu lạc bên ngoài nhiều năm cuối cùng cũng được nhận tổ quy tông rồi.

Con của cô không còn là đứa trẻ hoang không cha nữa rồi, sẽ không bị kỳ thị nữa rồi.

Hạ Bảo Hạ Lăng đều được đổi tên, đặt là Lục Cảnh Lăng, Lục Cảnh Bảo.

Nhưng Tô Lan Huyên vẫn quen gọi cái tên Hạ Bảo Hạ Lăng này, hai cái tên này vẫn được giữ lại, trở thành biệt danh.

Lúc nghi thức tiếp tục bước tiếp theo thì điện thoại Tô Lan Huyên chợt reo lên, là số lạ, ở khu vực lạ, cô đi ra xa một chút rồi mới nghe điện thoại: “Alo, xin hỏi ai vậy?”
“Tô Lan Huyên, cô hãy trân trọng những gì cô đang có đi vì không bao lâu nữa cô sẽ mất tất cả”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui