Sau khi Tô Lan Huyên xem xong nội dung dung bức thư, Tô Lan Huyên cảm thấy hơi bất ngờ.
Lời nhắn này đúng là của mẹ cô gửi cho Tân Chấn Đông, từng câu từng chữ đều lộ ra tình yêu và nỗi nhớ mãnh liệt.
Trong lòng mẹ, Tân Chấn Đông là bí mật mẹ không thể nói ra, đó là tình yêu của bà ấy.
Ngay cả lúc trước khi mẹ qua đời, cũng là viết cho Tân Chấn Đông đầy tưởng nhớ.
.
Tiên Hiệp Hay
Vốn dĩ buổi tối trước khi mẹ qua đời, người bà ấy muốn gặp chính là Tân Chấn Đông.
Chỉ tiếc là bà ấy phải đem theo nuối tiếc mà đi, đến chết cũng không được gặp tần Chấn Đông.
Trước khi qua đời, bà ấy đã gọi điện thoại cho Tân Chấn Đông, nhưng người nghe cũng không phải bản thân Tân Chấn Đông, mà lại là mẹ của Tân Nhã Viên.
Trong bức thư không nói đến nội dung cuộc điện thoại ấy, nhưng Tô Lan Huyên có thể đọc ra được một loại bi thương sau những câu chữ đó.
Yêu mà không được.
Yêu mà không thể nói.
Yêu mà không thể gặp, không thể nghĩ, không thể nhớ.
Tình cảm sâu đến tận xương tận tủy, cho đến lúc chết.
Tô Lan Huyên cảm thấy cay cay sống mũi, sau đó xộc thẳng lên mắt, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Là nước mắt.
“Mẹ, trên đó viết những gì vậy?”
Hạ Lăng thấy khóe mắt Tô Lan Huyên đã ươn ướt, bèn hơi lo lắng.
Lưu Lệ Phương cũng bị dọa một phen: “Lan Huyên, có chuyện gì thế?”
“Đây là di vật ngày đó của mẹ con, là bức thư chính tay bà ấy viết”
Tô Lan Huyên nhớ đến giây phút mẹ cô nhắm mắt, ánh mắt bà ấy nhìn cô hiền từ yêu thương, rồi lại như xuyên thấu qua cô nhìn đến một người khác.
“Lan Huyên, cha con đi chợ cố ý mua bào ngư, còn rất nhiều hoa quả nữa, nghe nói rất tốt cho phụ nữ có thai đó”
Tô Khánh Thành xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào, hoa quả đều được chia riêng từng hộp một.
Mỗi hộp hoa quả đều là hơn mấy nghìn tệ.
Vẫn là lần đầu tiên Tô Lan Huyên được Tô Khánh Thành quan tâm.
“Lan Huyên, đây không phải chiếc hòm gõ lim mà mẹ con để lại sao?” Tô Khánh Thành chú ý đến chiếc hòm gỗ lim để trên bàn kia, còn có cả bức thư nữa, sau đó nói tiếp: “Cái này là do mẹ con viết cả sao?
Để cha xem xem, có viết cho cha không”
“Cha, vẫn là đừng…”
Tô Lan Huyên muốn định ngăn cản, dù sao mỗi bức thư đều vô cùng sát muối vào trái tim Tô Khánh Thành.
Tô Khánh Thành nhanh tay lấy trong hòm ra một bức thư, Tô Lan Huyên không cản kịp, Tô Khánh Thành đã mở bức thư ra đọc rồi.
Đọc nhanh như gió, sau khi xem xong, nụ cười trên môi Tô Khánh Thành cứng ngắc lại, rồi cố gượng cười nói: “Mẹ con vẫn là thủy chung không quên được cái người kia”
Nụ cười của Tô Khánh Thành mang theo vài phần chua xót.
Vốn dĩ ông ta đã sớm biết người trong lòng của mẹ chính là người khác rồi.
Đột nhiên Tô Lan Huyên nhớ tới một chuyện, cô lục tìm lại trong chiếc hòm gỗ lấy ra bức thư đầu tiên.
Cô vội vàng mở ra xem.
“Chấn Đông, con của chúng ta đã sinh ra rồi, là một cô gái xinh đẹp, chiếc mũi và đôi hàng mi rất giống anh, lúc con bé cười lên rất giống em.
Đúng rồi, em gọi con bé là Huyên…”
Tình yêu của mẹ đối với Tân Chấn Đông tất cả đều gói gọn trong cái tên này.
Trong lòng Tô Lan Huyên càng lúc càng cảm thấy chấn động, cô là con gái của Tân Chấn Đông, cô thật sự là con gái của Tân Chấn Đông, Lệ Quốc Phong nói dối.
Tại sao Lệ Quốc Phong phải nói dối?
Tại sao thừa nhận rồi lại phủ nhận?
Trong lòng vẫn yên ổn sao?
Ông ta khiến cho cô đi báo thù Tân Chấn Đông, yên lòng cái gì?
Tô Lan Huyên vội hỏi lạ Lăng, lúc cậu con đi có nói là làm gì không?”
“Không có” Hạ Lăng nghĩ nghĩ: “Mẹ, con nghe thấy cậu nghe điện thoại xong giống như là muốn đến kho hàng nhìn xem cái gì đó”
“Kho hàng?”
Tô Lan Huyên nhìn về phía Tô Khánh Thành.
Tô Khánh Thành vội nói: “Cha không bảo nó đi kho hàng cái gì cả, Hạo Trần cũng chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện làm ăn của nhà họ.
Tô, bây giờ cha cũng không có can thiệp nữa, mỗi tháng đều nhận một khoản tiền hoa hồng, vừa nhàn nhã tự do lại vui vẻ.”
Tô Lan Huyên vội vàng gọi điện thoại cho Tô Hạo Trần, nhưng điện thoại không có tín hiệu không gọi được.
“Hạ Lăng, con có thể truy vết dãy số này để xác định vị trí không?”
Hạ Lăng nhíu mày: “Mẹ, có chút khó khăn, nếu là khu vực không có.
tín hiệu vậy thì càng không dễ làm”
Tô Lan Huyên lại mở thêm một bức thư nữa, cô muốn tìm ra một vài tin tức về quan hệ của Lệ Quốc Phong thông qua hình thức này.
Cô không tin Lệ Quốc Phong, người cô có thể tin chỉ có mẹ thôi.
Sau khi xem hết tất cả chín mươi sáu bức thư, Tô Lan Huyên cảm giác như chính mình thấy được mẹ khi còn sống, cũng thấy chuyện tình của mẹ và Tân Chấn Đông năm xưa.
Cũng biết được một bí mật to lớn từ những bức thư đó.
“Mẹ con và Lệ Quốc Phong không phải anh em ruột…”
Vốn dĩ mẹ cô là được nhà họ Lệ nhận làm con gái nuôi, mà trước khi Tân Chấn Đông tức giận rời khỏi Thiên Dạ, đều là mẹ cô cố tình ép buộc ông ta đi, mẹ cô nhận ra được sát tâm của Lệ Quốc Phong đối với Tân Chấn Đông.
Nhưng chính vì nguyên nhân này mà Tân Chấn Đông ghi hận mẹ cô cả đời, cho rằng mẹ cô khinh thường ông ta, không hiểu ông ta.
Tô Lan Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Khánh Thành: “Cha, rốt cuộc con được sinh ra vào thời điểm như thế nào?”
Tô Khánh Thành biết bí mật cất giấu suốt hơn hai mươi năm giờ không giấu tiếp được nữa, giận giữ nói: “Mẹ con sinh con vào tháng Chạp.
Thân thể suy yếu suýt chút nữa thì mất mạng.
Bác sĩ đề nghị mẹ con đẻ mổ sớm một chút, nhưng mẹ con nói để cho đứa bé được đủ tháng đủ ngày mới tốt.
Bà ấy nằm trên giường suốt ba tháng đợi tới khi con đủ ngày đủ tháng mới sinh con ra”
Khó trách năm đó khi mẹ cô mang Tô Hạo Trần về, Tô Khánh Thành một mực khẳng định cô chính là con riêng của bà ấy, bởi vì chính cô cũng không phải người nhà họ Tô, vậy sao Tô Khánh Thành có thể tin mẹ cô được?
Lúc đó mẹ cô mang thai sinh đôi rời khỏi Thiên Dạ, khi bị bắt thì bị bỏ lại một đứa, đến ngay cả cô giữ được mạng sống đến bây giờ cũng chính là nhờ mẹ cô đã lừa Lệ Quốc Phong.
Đây chính là lý do mẹ cô rời khỏi Thiên Dạ và mai danh ẩn tích.
Với lượng thông tin lớn như vậy Tô Lan Huyên có chút choáng ngợp.
Đúng lúc này, Tô Lan Huyên nhận được điện thoại của cảnh sát nói Tô Hạo Trần bị bắt.
Cuối cùng chuyện cô lo lắng cũng đã xảy ra.
“Cha, chúng ta mau đến cục cảnh sát xem thế nào”
Hạ Lăng nói: “Mẹ, con cũng đi”
“Được”
Hạ Lăng không phải là một đứa trẻ bình thường, mang theo cậu bé đôi lúc còn có thể giúp đỡ nữa.
Đến bây giờ Tô Lan Huyên cũng chưa bao giờ coi Hạ Lăng như một đứa trẻ năm tuổi.
Lưu Lệ Phương nói: “Mẹ cũng đi, bên phía cảnh sát ít nhiều cũng sẽ nể mặt nhà họ Lý một chút”
Tô Khánh Thành lái xe, Hạ Lăng Hạ Bảo, Lưu Lệ Phương và Tô Lan Huyên, vừa vặn đủ một chiếc xe.
Xe đi ra ngoài gara, vừa mới lái ra đến ngoài cổng biệt thự đã chạm mặt Lục Đồng Quân ở cổng lớn.
Lục Đồng Quân mặc vest đen đi giày da, đeo kính râm, nhìn trông giống một tên xã hội đen, anh đang đứng ở bên đường và trên tay cầm một bó hoa hồng.
Hai bên ven đường có đến hơn mười chiếc siêu xe xếp thành một hàng, trên mặt đất còn trải thảm đỏ bày thế trận vô cùng long trọng.
Xa Thành Luân đứng sau Lục Đồng Quân, tạm thời đảm nhận trách nhiệm để ý đến ánh mắt của Lục Đồng Quân.
“Gô Tô đi ra rồi” Xa Thành Luân đi lên trước vài bước, sau đó lùi về phía sau đứng vào vị trí.
Lục Đồng Quân đứng thẳng người giống như cây tùng cây bách cao.
ngất ngưởng.
Hạ Lăng Hạ Bảo bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Bảo nói: “Chú Lục làm gì thế?”
Hạ Lăng trả lời: “Nhất định là có âm mưu”
Tô Lan Huyên đang vội đi đến cục cảnh sát, cho nên đã thò đầu ra khỏi cửa xe nói: “Lục Đồng Quân, anh làm cái gì thế hả?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...