Tân Nhã Viên nhớ lại trước đây thì mới bất giác ngộ ra mình đã bị Tô Lan Huyên đánh lừa.
Thì ra lúc đó Tô Lan Huyên đã chắc chắn việc mình có thai nhưng lại nói với cô ta cái gì mà kinh nguyệt không đều.
Đến cả Lục Đồng Quân cũng giúp cô che giấu.
Kể từ lúc đó thì hai người họ đã đề phòng cô ta, xem cô ta như người ngoài rồi.
Tân Nhã Viên nắm chặt tay thành nắm đấm, đáy mắt thoáng qua sự hằng hộc.
Cô ta khẽ tiến gần đến sát phòng bệnh của Lục Đồng Quân, nghe tiếng cười từ bên trong phát ra thì càng thấy đố kỵ hơn.
Lục Đồng Quân đã bị mù rồi, thân phận anh cao quý biết bao mà lại vì một người phụ nữ, khiến bản thân thành ra bộ dạng như thế, vậy mà lúc này anh còn cười được nữa.
Tô Lan Huyên kéo lấy tay Lục Đồng Quân, đặt lên trên bụng mình, Lục Đồng Quân tỏ vẻ cẩn trọng và tràn đây kỳ vọng hiếm thấy, ánh mắt dịu dàng đó khiến Tân Nhã Viên thật sự như muốn phát điên.
Dù là trước đây thì Lục Đồng Quân cũng chưa từng nhìn cô ta bằng ánh mắt đó.
Cái gì gọi là yêu một người thì không thể giấu được? Chính là như thế đấy.
“Bây giờ vẫn chưa cảm nhận được gì, đợi thêm hai tháng nữa thì bụng sẽ lớn thêm” Tô Lan Huyên cũng rất mong chờ sự ra đời của hai đứa trẻ.
“Lan Huyên” Lục Đồng Quân nắm lấy tay Tô Lan Huyên, vỗ nhẹ lên mép giường và nói: “Em lên đây, không có em khiến anh cả đêm qua không sao ngủ được”
Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn nói chuyện với giọng nũng nịu.
Chuyện này đối với Tô Lan Huyên mà nói thì phải nói là đây sức cám dõ.
Tô Lan Huyên nói với vẻ chê bai: “Đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, anh cũng đâu phải là Hạ Lăng và Bé Bảo, đến Bé Bảo còn có thể ngủ một mình nữa mà”
Mặc dù miệng thì nói như vậy nhưng Tô Lan Huyên vẫn leo lên giường và ngồi tựa trên đầu giường.
Lục Đồng Quân dựa vào cảm giác, nằm lên đùi Tô Lan Huyên một cách chuẩn xác, hai tay ôm lấy hông Tô Lan Huyên và nói: “Em bé hơn bốn trăm tháng tuổi thì cũng vẫn là em bé thôi.”
Tô Lan Huyên: “…”
“Trời ạ, Lục Đồng Quân, anh có biết dị không vậy hả?” Tô Lan Huyên trừng mắt, tặc lưỡi rồi nói: “Em nghĩ tốt hơn là em nên đóng cửa lại, tránh để người ta nhìn thấy thì sẽ mất mặt lắm đấy”
“Nằm trong lòng vợ thì có gì mà mất mặt?” Lục Đồng Quân ôm chặt cô không buông rồi nói: “Lan Huyên, ngày mai về lại Thủ đô, sau khi mắt anh được trị khỏi thì chúng ta hãy đi đăng ký kết hôn nhé”
Có thể tạm thời không tổ chức hôn lễ nhưng nhất định phải nhanh chóng đăng ký kết hôn, nếu không với tính khí của Tô Lan Huyên, cô có thể nói bỏ là bỏ anh ngay, có pháp luật bảo vệ thì dù cho có phải ly hôn, cũng phải có thời gian để bình tĩnh lại.
Lục Đồng Quân cảm thấy số mình thật khổ, người ta đăng ký kết hôn đều là vì phụ nữ muốn trói chặt đàn ông, còn anh thì hoàn toàn ngược lại.
Tô Lan Huyên suy nghĩ rồi nói: “Lục Đồng Quân, sao em cứ cảm thấy cả đêm qua anh không ngủ là vì cố nghĩ hết cách làm sao để cột chặt em, có đúng vậy không?”
Lục Đồng Quân xịu mặt xuống, ngồi dậy, thở dài và nói: “Bây giờ anh là một tên mù, lỡ như phẫu thuật thất bại, vậy thì cả đời này anh sẽ là một tên mù, em khỏe mạnh, không thiếu người theo đuổi, em không muốn sống cả đời với một tên mù thì cũng có thể hiểu được th: “Này, này, này, đừng có không biết dị như thế được không hả? Lại dùng đến khổ nhục kế nữa rồi” Tô Lan Huyên nhớ lại lần đầu tiên khi cô quen biết với Lục Đồng Quân thì cô cũng đã bị dáng vẻ đáng thương đó của anh đánh lừa.
Lục Đồng Quân lặng lẽ quay người qua, bóng lưng đó thật sự rất đáng thương.
“Được rồi, được rồi, em cũng đâu nói là không đăng ký đâu, đăng ký, đăng ký, về đến nơi thì đi đăng ký ngay cũng được nữa”
Lục Đồng Quân nghe vậy thì khóe môi liền cong lên, nở nụ cười tỉnh quái.
Có câu nói đó của Tô Lan Huyên thì Lục Đồng Quân chỉ muốn về Thủ đô ngay lập tức để Xa Thành Luân sắp xếp phẫu thuật ngay.
Chiều hôm đó, Lục Đồng Quân làm thêm một kiểm tra nữa, bác sĩ đề nghị anh nên ở lại thêm vài ngày, thế là nguyện vọng được xuất viện sớm của anh đã tan thành mây khói.
Tô Lan Huyên ở lại với Lục Đồng Quân trong bệnh viện hết một ngày, sau khi nghe tin Tô Hạo Trần đã quay về thì giao Lục Đồng Quân lại cho Hạ Lăng và Vạn Hoài Bắc, còn cô thì trở về Thiên Dạ.
Lúc Tô Lan Huyên bước vào phòng khách, nhìn thấy Tô Hạo Trần thì cô vô cùng kích động, gọi: “Hạo Trần”
“Chị” Tô Hạo Trần cũng không giấu nỗi sự kích động.
Mấy tháng không gặp, Tô Hạo Trần đã thay đổi rất nhiều, trước đây cậu rất ốm yếu nhưng sau mấy tháng huấn luyện thì đã trở nên cường tráng hơn nhiều, trông có vẻ rất có tinh thần.
Tô Lan Huyên cảm thấy rất được an ủi.
Lệ Quốc Phong ở bên cạnh nói: “Hiếm khi hôm nay cả nhà được đầy đủ, tối nay cùng nhau ăn cơm đoàn viên đi, để cậu gọi Lâu Yến Vy về”
Lệ Quốc Phong nói xong thì liền gọi điện thoại.
Đến hôm nay Tô Lan Huyên cũng vẫn chưa hiểu cái gọi là người một nhà mà Lệ Quốc Phong nói, tại sao Tô Hạo Trần lại có quan hệ với Thiên Dạ chứ?
Sau này Tô Hạo Trần mới được mẹ cô đưa về, trước đó Lâu Yến Vy đã nói tên thật của Tô Hạo Trần là Thượng Quan Kiệt, vậy thì cũng đâu có liên quan gì đến nhà họ Lệ đâu.
Bản thân Tô Hạo Trần cũng không hiểu rõ về thân thế của mình, Lệ Quốc Phong chỉ nói gọi cậu là Thượng Quan Kiệt thôi, còn không nói thêm gì khác nữa.
Con người Lệ Quốc Phong này ấy à, chỉ cần là chuyện mà ông ta không muốn nói thì sẽ không thể nào moi được tin gì từ ông ta cả.
Chỉ cần Lệ Quốc Phong không làm hại đến Tô Hạo Trần thì Tô Lan Huyên cũng không băn khoăn chuyện đó quá nhiều làm gì.
Trước khi ăn cơm, hai chị em Tô Lan Huyên và Tô Hạo Trần ngồi xuống cùng hàn huyên, đột nhiên Tô Hạo Trần nhớ ra một chuyện nên nói: “Chị, em đã giao chiếc hộp gỗ màu đỏ mà chị giao cho em trước đây, chính là chiếc hộp mà mẹ đã để lại cho chúng ta ấy, cho một y tá trong bệnh viện giữ tạm rồi, khi nào chị về Thủ đô thì nhớ đến lấy nhé”
Nếu như Tô Hạo Trần không nhắc đến chuyện này thì Tô Lan Huyên thật sự cũng đã quên mất.
Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, cộng thêm việc lúc đó Tô Hạo.
Trần bị đưa đi quá vội vàng nên cô cũng không để ý đến di vật của mẹ mình.
“Ừm” Tô Lan Huyên hị Tô Hạo Trần lắc đầu và nói: “Thiên Dạ cần em, hai người Ngô Anh Phàm và Lương Vân Sơn vẫn chưa chết”
“Chị hiểu rồi” Tô Lan Huyên cũng không thể ở lại đó mãi, cô vẫn phải giao lại chuyện của Thiên Dạ, cô nói: “Tô Hạo Trần, em đã trưởng thành hơn nhiều rồi đấy: Mãi mà Lâu Yến Vy vẫn không thấy đến, sau đó thì cô ta gọi điện đến báo là không đến được, cô ta đã nhận nhiệm vụ, phải cùng Bạch Hồng Hoa đến thành phố lân cận một chuyến.
Em không cùng về với chị sao?”
Lệ Quốc Phong nhìn chằm chằm vào điện thoại, chau mày và nói: “Nhỏ Lâu Yến Vy này, hùng hùng hổ hổ, không chịu trói buộc cũng không có ai quản nỗi nó, cũng không biết sau này có ai dám cưới nó không nữa”
Lệ Quốc Phong buồn bã, chỉ sợ Lâu Yến Vy sẽ phải ế chồng bởi tính cách đó.
Tô Lan Huyên mỉm cười và nói: “Yến Vy không giống với những cô gái chỉ biết so bì, ghen tị trong giới, em ấy là phượng hoàng bay lượn trên bầu trời, lại nhiệt tình như một ngọn lửa, người bình thường không thể xứng với em ấy đâu.”
“Theo cậu thấy thì nó là một con châu chấu, cả ngày chỉ biết nhảy tưng tưng, làm cậu bực đến đau cả đầu”
Lệ Quốc Phong không đợi Lâu Yến Vy nữa mà cho người làm dọn thức ăn lên.
Thức ăn vừa mới được dọn lên thì có một vị khách không mời xuất hiện.
“Cha nuôi, đang ăn cơm ạ?”
Ngô Anh Phàm xách theo món quà khá lớn đến và nói: “Sức khỏe của cha vẫn chưa hồi phục hẳn, sao lại xuất viện vậy ạ?”
Lệ Quốc Phong vừa mới nhìn thấy Ngô Anh Phàm thì vẻ mặt liền khó coi, ông ta nói: “Sao hả? Anh còn mong tôi chết sao? Sao tôi lại nhận nuôi một đứa vô ơn như anh chứ?”
“Cha nuôi, sao cha lại nói như thế? Con luôn mong cho cha sống lâu trăm tuổi mà” Ngô Anh Phàm tự giác ngồi xuống, mỉm cười và nói: “Hôm nay thức ăn phong phú thật đấy, đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa hay đúng giờ cơm”
Tô Lan Huyên ngồi bên cạnh không nói gì, cô đang quan sát Ngô Anh Phàm, hôm nay Ngô Anh Phàm đã không còn nóng nảy, kích động như trước nữa mà đã học được cách lấy lòng người khác rồi.
Anh ta đang muốn cầu hòa sao?
Không ngờ Lệ Quốc Phong đã không đuổi Ngô Anh Phàm đi, chuyện khiến người khác càng ngạc nhiên hơn nữa là ông ta còn bảo người làm mang chén đũa ra cho Ngô Anh Phàm.
Trong sự nghiêm khắc lại có sự hiền từ.
Chuyện này khiến Tô Lan Huyên cảm thấy hơi khó hiểu.
Ngô Anh Phàm cũng hiểu chuyện, ngoan ngoãn ăn cơm mà không gây thêm chuyện gì.
Sau bữa cơm, Tô Lan Huyên không ở lại lâu mà rời khỏi đó liền.
Tô Hạo Trần đòi tiễn Tô Lan Huyên nhưng Lệ Quốc Phong đã gọi cậu và Ngô Anh Phàm cùng vào phòng sách, một mình Tô Lan Huyên ra bắt xe về.
Chỗ đó là khu vực biệt thự nên rất khó bắt xe, Tô Lan Huyên phải đi bộ một đoạn.
Lúc Tô Lan Huyên ra khỏi khu biệt thự, đứng bắt xe bên đường thì cô cảm thấy tối nay Lệ Quốc Phong không được bình thường, cô vẫn chưa nghĩ thông thì đột nhiên có một bóng người thật dài xuất hiện dưới ánh đèn đường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...