Xa Thành Luân liếc nhìn màn hình điện tâm đồ, lập tức hét về phía bác sĩ vừa mới đến: “Nhanh, điện kích cấp cứu”
Vừa rồi Xa Thành Luân lo lắng Trần Hương Thủy hồi quang phản chiếu, anh ta quá hiểu tình trạng thương tích của Trần Hương Thủy, có thể buổi chiều tỉnh lại đã là kỳ tích rồi, huống chỉ là tỉnh lại ngay sau khi ca phẫu thuật kết thúc.
Ý chí của Trần Hương Thủy rất kiên cường, mạnh mẽ chống đỡ đến hơi thở cuối cùng chính là vì nói ra thân phận của Hạ Lăng Hạ Bảo.
Ông cụ Lục kích động hét lên: “Hương Thủy, Hương Thủy”
“Ông Lục, ông đi ra ngoài trước” Xa Thành Luân nhờ các bác sĩ khác đưa ông cụ Lục ra ngoài.
Ông cụ Lục cũng không cản trở việc cấp cứu, lập tức đi ra ngoài, đứng ở trước cửa sổ nhìn vào, tay chống gậy siết chặt lại.
Xa Thành Luân nhìn đồng tử của Trần Hương Thủy, lạnh lùng nói: “Một, hai, ba, tiếp tục.”
Lại một lần điện kích nữa thất bại.
“Tiếp tục!”
Lại thất bại.
“Tiếp tục! Tiếp tục!”
Lông mày Xa Thành Luân cũng hẳn lên sự lo lắng.
Lục Đồng Quân bị bắt, anh ta là anh em tốt nên đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để cứu Trần Hương Thủy.
Mười phút trôi qua.
Trên màn hình điện tâm đồ vẫn không có thay đổi.
Một bác sĩ nói: “Bác sĩ Xa, thông báo thời gian tử vong đi”
Mọi người đã làm hết sức mình rồi.
Từ đêm qua đến giờ, gần mười tiếng đồng hồ cố gắng, chiến đấu với tử thần.
Mọi người cũng kiệt sức.
Xa Thành Luân không cam tâm nắm chặt tay lại, chán nản đấm xuống bàn mổ.
Từ khi làm nghề y, anh ta không biết đã cứu bao nhiêu người từ quỷ môn quan trở về, nhưng mẹ của anh em tốt lại không cứu được.
Xa Thành Luân hít một hơi thật sâu, bất lực nói: “Thông báo đi.”
“Dì Trần, mong dì ra đi thanh thản”
Xa Thành Luân phủ vải trắng lên người Trần Hương Thủy, ngay khi phủ lên, một y tá ngạc nhiên thốt lên: “Có phản ứng rồi, điện tâm đồ có phản ứng rồi”
Xa Thành Luân đột nhiên quay đầu lại nhìn, cuối cùng trên màn hình điện tâm đồ có chút nhấp nhô, là tiếng tim đập yếu ớt.
Xa Thành Luân lại nhìn đồng tử của Trần Hương Thủy, sau đó mỉm cười, vội vàng nói: “Nhanh lên, tiếp tục”
Một bác sĩ kinh ngạc nói: “Thật sự là kỳ tích.”
Nếu nói là kỳ tích, Xa Thành Luân ngược lại cảm thấy đó chính là ý chí kiên cường của con người đối với sự sống còn, và nguyên nhân có thể cứu Trần Hương Thủy từ quỷ môn quan trở về chính là vì còn có tâm nguyện chưa hoàn thành.
Bà ấy chưa tận mắt nhìn thấy Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên kết hôn, còn chưa nghe thấy Hạ Lăng Hạ Bảo gọi bà ấy là bà nội.
Mỗi người đều có chấp niệm không buông xuống được.
Ông cụ Lục lo lắng chờ ở bên ngoài, sau gần nửa giờ, Xa Thành Luân từ bên trong đi ra.
Ông cụ Lục khẩn trương nói: “Thế nào rồi?”
“Chú Lục yên tâm đi, dì Trần có khát vọng sống rất mạnh, đã từ quỷ môn quan trở về, nhưng hiện giờ dì ấy rất yếu, cần quan sát thêm”
Ông cụ Lục cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng.
“Bác sĩ Xa, vừa rồi Hương Thủy đã nói gì vậy?”
Vì giọng nói của Trần Hương Thủy quá nhỏ nên ông cụ Lục hoàn toàn không nghe thấy.
Xa Thành Luân im lặng vài giây rồi nói: “Dì Trần nói Hạ Lăng và Hạ Bảo là cháu ruột nhà họ Lục”
“Cháu ruột sao?” Ông cụ Lục mông lung.
Xa Thành Luân cũng rất buồn bực, sao mà Hạ Lăng Hạ Bảo lại là con trai của Lục Đồng Quân được?
Nếu là như vậy, Lục Đồng Quân không thể không biết.
Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên quen nhau chưa đến một năm, lấy từ đâu ra một đứa con trai vậy?
Xa Thành Luân nói: “Có lẽ dì Trần quá thích Hạ Lăng Hạ Bảo, luôn coi hai đứa như cháu của nhà họ Lục, thêm vào đó bị thương nghiêm trọng, thần trí không rõ nên mới nói như vậy”.
Ông cụ Lục thở dài: “Từ trước đến nay Hương Thủy luôn rất lo lắng về chuyện kết hôn của Đồng Quân, mong chờ được ôm cháu nội, không biết hai đứa Đồng Quân và Lan Huyên có mâu thuẫn gì, làm ra cái trò gì, cũng không biết Đồng Quân có dỗ dành người ta trở về được hay không”
“Ông Lục, ông yên tâm đi, với gương mặt của Lục lão đại, cô Tô chạy không nổi đâu” Xa Thành Luân nở một nụ cười rồi nói: “Chuyện kết hôn này sớm muộn gì cũng phải kết hôn thôi, cô Tô có thể mang thai máu mủ của nhà họ Lục, dì Trần sẽ đạt được điều mình muốn”
Chuyện Tô Lan Huyên mang thai vốn không nên do Xa Thành Luân nói ra, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt đầy tang thương của ông cụ Lục, để ông cụ Lục yên lòng nên mới nói ra.
Nghe vậy, ông cụ Lục không khỏi nở nụ cười: “Thật sao? Lan Huyên có thai rồi?”
“Vâng, còn là sinh đôi.”
“Thật sự quá tốt, tôi sắp được bế cháu trai rồi” Ông cụ Lục rất vui mừng, lại quở trách: “Thằng nhóc Đồng Quân này cũng thật là, chuyện lớn như vậy sao không nói một tiếng, đúng rồi, Đồng Quân bây giờ đang ở đâu? Mẹ nó như thế này, sao lại không tới?”
“… Bên cậu ấy đã xảy ra chuyện, tạm thời còn không biết chuyện của dì Trân, ông Lục, ông đừng lo lắng, cứ đợi ôm cháu trai là được” Xa Thành Luân tránh nặng tìm nhẹ, không nói nhiều về tình hình của Lục Đồng Quân.
Bây giờ anh ta hy vọng Lục Đồng Quân có thể sớm thoát ra, sớm trở lại với Tô Lan Huyên, nếu không ông cụ Lục phải vui mừng vô ích rồi.
Ở một nơi rất xa.
Thành phố H.
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa đang canh giữ nơi ở của Tân Chấn Đông cách đó không xa, hai người đang chờ tin tức của Lệ Quốc Phong.
Lúc này mặt trời đã lên cao, người thì vẫn chưa trở về.
Cũng không có tín hiệu nào được gửi tới.
Lâu Yến Vy không khỏi có chút lo lắng.
“Tớ biết cậu không đáng tin cậy, Hồng Hoa, chúng ta trực tiếp tiến vào đi.”
Cô ta là người thiếu kiên nhẫn, việc chờ đợi thực sự rất mệt mỏi.
“Hay là cứ đợi đi” Bạch Hồng Hoa nhìn về phía Tân Chấn Đông bình tĩnh nói: “Chúng ta nên tin tưởng Lệ lão đại, ông ấy dẫn dắt Thiên Dạ đến ngày hôm nay, vẫn có năng lực nhất định”
“Ý cậu là khả năng phá hoại?” Lâu Yến Vy không khỏi khó chịu: đến khả năng phá hoại, cậu vẫn thật sự không bình thường, còn có ai có thể có bản lĩnh như cậu chứ, khiến cho Thiên Dạ chướng khí mù mịt, cuối cùng lại khiến một người phụ nữ yếu ớt thu dọn mớ hỗn độn”
Bạch Hồng Hoa: “..”
“Lâu Yến Vy, chị gái cậu… hình như không phù hợp với hình tượng người phụ nữ yếu đuối”
Vũ lực của Tô Lan Huyên không tốt, nhưng đầu óc cũng không đơn giản.
Dù sao qua mấy ngày này, Tô Lan Huyên đã chấn chỉnh tốt Thiên Dạ, trong lòng Bạch Hồng Hoa ít nhiều vẫn cảm phục.
Lâu Yến Vy lầm bầm nói: “Chị tớ vai không thể gánh, tay không thể nhấc, chị ấy còn đang mang thai, đó không phải là một người phụ nữ yếu đuối thì là gì”
Đối với việc Lệ Quốc Phong giao Thiên Dạ cho Tô Lan Huyên để chỉnh đốn, Lâu Yến Vy luôn rất coi thường Bây giờ Tô Lan Huyên bị bắt, Lâu Yến Vy không thể nói lời gì tốt.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao đặc chủng chạy tới.
Xe dừng cách Lâu Yến Vy không xa, người bước xuống xe chính là Vạn Hoài Bắc.
Vừa nhìn thấy Vạn Hoài Bắc, hai mắt Lâu Yến Vy đã giương lên, ngay lập tức tát anh ta một cái: “Vạn Hoài Bắc, anh đứng lại cho bà”
Bạch Hồng Hoa cũng nhìn thấy Vạn Hoài Bắc, nhất thời đau đầu.
Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc chính là oan gia trời sinh.
Điều này phải nói ân oán giữa hai người, không thể nói trong mấy ngày mấy đêm.
Ngay khi Vạn Hoài Bắc phủi lớp bụi không tồn tại trên áo của mình, năm đấm của Lâu Yến Vy lại giáng xuống.
“Mẹ dạ xoa”
Vạn Hoài Bắc nhanh chóng né tránh.
Lâu Yến Vy không đánh được, lại giận dữ nhấc chân lên đá: “bà đây hôm nay phải chặt cái chân giữa của anh”
Vạn Hoài Bảä Người phụ nữ này thực sự rất hung ác.
Vạn Hoài Bắc bảo vệ phần dưới của mình, cho dù Lâu Yến Vy có dùng chiêu gì, anh ta đều phải phòng thủ.
Lâu Yến Vy vốn là người có tính nóng nảy, thấy Vạn Hoài Bắc luôn né tránh, lửa giận liền bốc lên: “Một người đàn ông như anh chỉ lo né tránh thì có coi là đàn ông không, có bản lĩnh thì đánh với tôi một trận.”
“Chân giữa thực sự sắp bị cô phế rồi, còn thật sự không phải là đàn ông nữa rồi” Vạn Hoài Bắc trốn ở sau xe, tao nhã nói: “Cô biết rõ tôi không đánh được cô, ép được tôi đánh nhau với cô, cô liền gọi là bắt nạt kẻ yếu”
Lâu Yến Vy: “..”
Suýt nữa là đổ máu rồi.
“Mẹ kiếp, anh không phải là đàn ông”
Không biết xấu hổ, điều này đều phải nói ra.
Vạn Hoài Bắc giơ hai tay ra giống như quý ông, ra vẻ tùy cô chà đạp: “Hoan nghênh cô Lâu đến xác minh”
“Vạn Hoài Bắc, tôi phế anh”
Lâu Yến Vy tức giận chạy tới.
Bạch Hồng Hoa lắc đầu bất lực, mỗi khi hai người này gặp nhau, Lâu Yến Vy nhất định sẽ tức giận điên lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...