Động tác và biểu cảm của Vạn Hoài Bắc rất lố, người đã chết mấy năm rồi mà bỗng nhiên chạy ra, không làm người ta sợ mới là lạ.
Tân Nhã Viên buồn bực: “Vạn Hoài Bắc, tôi không chết, không tin thì anh đụng thử đi, tôi là người sống”
Vạn Hoài Bắc liếc Lục Đồng Quân: “Em có thể đụng được không?”
Vẻ mặt đó còn rất nghiêm túc, nhưng câu này sao nghe kỳ lạ thế?
Lục Đồng Quân: “..”
Tân Nhã Viên xấu hổ, cười nói thêm: “Anh đụng tay tôi này”
“Dọa tôi sợ nhảy dựng, tôi còn tưởng cô bảo tôi đụng..” Vạn Hoài Bắc cười tức giận, giơ tay đụng tay Tân Nhã Viên: “Có độ ấm, còn sống”
Sau khi kiểm tra xong, dĩ nhiên Vạn Hoài Bắc biết cô ta là người sống, anh ta không hề tin quỷ thần gì đó, nói mấy câu kia để bầu không khí sôi nổi hơn chút thôi.
Đúng lúc này, giọng của Lan Huyên vọng ra từ trong phòng: “Lục Đồng Quân, quần áo của em đâu rồi?”
Bầu không khí cứng lại trong nháy mắt.
Vạn Hoài Bắc nhìn Lục Đồng Quân rồi nhìn Tân Nhã Viên, nói bằng giọng đồng cảm: “Anh cả, giao Lâu Yến Vy cho anh đấy, anh… bảo trọng nhiều nha”
Nói xong, anh ta bỏ chạy nhanh như chớp.
Nếu anh ta còn ở lại, bị vạ lây là cái chắc! Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Vạn Hoài Bắc vừa chạy, Lục Đồng Quân nói với Tân Nhã Viên: “Em muốn cái gì thì cứ đi tìm thím Lệ”
“Được” Tân Nhã Viên mỉm cười, cô ta nói: “Anh mau vào đi, tránh cho cô Tô không vui.”
Đúng là một cô gái hiểu chuyện hiểu ý người khác.
Lục Đồng Quân đi vào, Lan Huyên đang đứng chọn quần áo bên giường, cô không thấy áo ngủ mà mình thích nhất đâu.
“Chiếc áo ngủ màu tím của em đâu rồi?”
“Chắc là thím Lệ lấy đi giặt” Lục Đồng Quân không nhớ đó là cái áo ngủ nào.
Lan Huyên liếc anh trắng mắt: “Ban nãy em nghe tiếng của Vạn Hoài Bắc, anh lại bị ám sát ư? Chuyện xảy ra lúc nào?”
Lục Đồng Quân: “..”
“Cửa nhà hàng, lúc nãy em cũng có ở đó”
“Lúc nãy ư? Có chuyện đó à?” Lan Huyên gãi đầu, xấu hổ nói: “Uống nhiều quá rồi, nhưng nhìn anh không sao cả, coi bộ đối phương ám sát không thành công.”
Lục Đồng Quân đã sống cuộc đời vết đao liếm máu, thường hay gặp những trận ám sát như vậy, trong lòng Lan Huyên rất lo lắng, nhưng đây là lựa chọn của Lục Đồng Quân.
Lan Huyên vỗ vai anh: “Sau này bất kể là gặp phải cái gì, đụng phải tình huống nào, em chỉ muốn anh còn sống quay về, phải còn sống quay về: Cô sẽ không ngăn cản hay là can thiệp sự lựa chọn của anh, nhưng anh phải còn sống.
Lục Đồng Quân bị ám sát nhiều lần như thế, năng lực chấp nhận trong lòng Lan Huyên cũng to ra rồi, cô không hề ngạc nhiên.
Lục Đồng Quân mỉm cười, giơ cánh tay dài ra ôm Lan Huyên vào lòng: “Lan Huyên, em tốt quá, sao anh lại may mắn thế này, đúng là tìm được báu vật”
Cô có thể hiểu anh hoàn toàn, có đôi khi nhìn cô như đùa giỡn làm bậy, nhưng biết phân rõ trái phải, không hề mơ hồ.
“Bớt tâng bốc em lại đi” Lan Huyên trách cứ anh: “Nếu có ngày nào đó anh không làm được, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”
“Được, sau này bất kể là gặp phải tình huống nguy hiểm như thế nào, nhất định anh sẽ còn sống quay về” Lục Đồng Quân ôm eo Lan Huyên, anh nói: “Lan Huyên, Hạ Lăng đã rời khỏi đảo một thời gian dài rồi, nên để nó về đảo đi”
Lan Huyên là mẹ của Hạ Lăng, dĩ nhiên Lục Đồng Quân muốn hỏi ý kiến cô.
Lan Huyên thở dài, liếc Lục Đồng Quân trắng mắt: “Anh gạt con em lên đảo, em còn chưa tính sổ với anh về món nợ này”
“Oan cho anh quá, đó là do lão Tiết làm mà” Lục Đồng Quân vội phủi sạch liên quan, lấy lý do thuyết phục cô: “Lan Huyên, Hạ Lăng là mầm non tốt, con đường của bọn anh cũng không nguy hiểm như thế…”
Lan Huyên lườm anh: “Anh bị ám sát ba ngày hai nơi, còn bảo là không nguy hiểm, có vả mặt không?”
Lục Đồng Quân: “..”
Răng anh hơi ê.
“Lan Huyên, Hạ Lăng ở đảo có thể học được rất nhiều thứ, cái này có ích rất lớn với nó sau này, chờ nó lớn rồi, cũng chưa chắc sẽ chọn con đường này, em coi như nó chỉ đi học là được”
Làm sao lời nói của Lục Đồng Quân không hợp lý được, Lan Huyên biết chí hướng, cũng biết thiên phú của Hạ Lăng.
“Em không quyết định được chuyện này, phải xem nguyện vọng của Hạ Lăng đã”
“Được”
Lục Đồng Quân lại bắt đầu được nước làm tới: “Hạ Lăng lên đảo.
một mình, Hạ Bảo cũng khá cô đơn nhỉ.
“Dừng dừng” Lan Huyên cảm thấy không ổn, ngoài cười mà trong không cười, cô nói: “Em chỉ có hai đứa con, anh kéo hết hai đứa chúng nó đi thì em không để yên cho anh đâu.
Còn nữa, em còn chưa hỏi chuyện giữa anh và Tân Nhã Viên, sao cô ta còn sống quay về?”
Lan Huyên ngồi xuống bên mép giường, bắt chéo chân thon dài trắng trẻo, hai tay ôm ngực, giọng điệu thẩm vấn rõ rệt.
Lục Đồng Quân cười khế, nói thật: “Năm năm trước, chính xác mà nói thì là sáu năm trước, lần đó Lục Minh Húc gài bẫy anh, vừa hay anh gặp phải kẻ thù kéo đến đúng lúc, lúc đó thế lực Bóng Đêm không lớn như thế này, Vạn Hoài Bắc bị anh sai đến phía đông để mở rộng, Hạ Đình Hạ Vân…”
Lan Huyên cắt lời anh: “Nói chuyện quan trọng thôi.”
“Được” Lục Đồng Quân nói: “Chuyện quan trọng là đám người Địa Sát nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Nhã Viên đánh lạc hướng, dẫn kẻ thù đi thay anh, bị bọn họ bắt được.
Sau đó anh đi tìm Nhã,, chỉ tìm được một chiếc giày và vết máu đầy đất, khi đó xe của Địa Sát bị đốt trụi, Nhã Viên cũng mất tích, bọn anh đều cho rằng cô ta chết rồi, hôm nay cô ta nói cho anh biết, cô ta được người khác cứu rồi dẫn ra nước ngoài…”
Lan Huyên nghiêm túc lắng nghe, Tân Nhã Viên nói cho Lục Đồng Quân rằng người cứu cô ta không cho cô ta đi, gần đây cô ta tìm được cơ hội mới chạy đến được.
“Lục Đồng Quân, anh tin lời cô ta à? Sáu năm, chẳng lẽ sáu năm mà cô ta không tìm được cơ hội Lý do thoái thác này có nhiều sơ hở quá.
Lục Đồng Quân cười: “Lan Huyên, anh không quan tâm mấy năm nay cô ta làm gì, chỉ cần cô ta còn sống trở về là được”
Lan Huyên hiểu, năm đó vì cứu Lục Đồng Quân nên Tân Nhã Viên mới gặp chuyện, lòng anh vẫn có cảm giác tội lỗi, bây giờ người ta đã quay về, anh không cần gánh cảm giác tội lỗi nặng nề trên lưng nữa.
Còn về chuyện rốt cuộc mấy năm nay cô ta làm gì, sau khi mất tích vào năm đó xong thì đi đâu, Lục Đồng Quân không để ý đến.
Lan Huyên gật đầu, cô đứng dậy: “Em đi tắm, cả người đầy mùi rượu, hôi chết”
“Chúng ta cùng tắm đi.”
Lục Đồng Quân quay người đuổi kịp cô, Lan Huyên đi hai bước rồi quay lại lấy quần áo, hai người va vào nhau, trán đập vào trán.
“Lục Đồng Quân, anh làm em đau đấy” Lan Huyên tức giận nói to.
Ở cửa phòng ngủ, Tân Nhã Viên bưng canh giải rượu đứng trước cửa, vừa hay nghe những câu này, vẻ mặt lập tức trở nên xấu xí.
“Anh nhẹ chút, em đừng cử động” Đây là giọng của Lục Đồng Quân.
“Đau đau đaul”
“Em nhịn chút đi, sắp ổn rồi”
¡, lui ra thêm chút “Anh chọc sâu quá Tân Nhã Viên nghe mà đỏ cả mặt, trước mắt hiện lên hình ảnh không thể miêu tả, siết chặt tay bưng canh giải rượu, khớp ngón tay trắng bệch.
Cô ta liên tục hít sâu mấy lần, tim vẫn đập rất nhanh, rất tức giận.
Cô ta giơ tay chuẩn bị gõ cửa thì trước mắt tối đi, hôn mê bất tỉnh.
Lan Huyên và Lục Đồng Quân ở trong phòng nghe thấy tiếng động, hai người nhìn nhau.
Lan Huyên nói: “Anh ra xem chuyện gì xảy ra”
Lục Đồng Quân bỏ cồn xuống, bước ra ngoài.
Trán Lan Huyên sưng đỏ, có hơi sưng lên nên vừa rồi Lục Đồng Quân đang cầm bông gòn nhúng cồn tiêu sưng cho cô.
Vừa mở cửa ra, bọn họ thấy Tân Nhã Viên nằm dưới đất.
Lan Huyên cũng đi ra: “Cô ta sao thế?”
Xa Thành Luân vừa về nhà, anh ta vừa lên lầu, Lục Đồng Quân thấy anh ta bèn kêu lên: “Xa Thành Luân, lại đây xem xem Nhã Viên sao thế này: Xa Thành Luân đi qua, trông thấy mặt Tân Nhã Viên, anh ta rất kinh ngạc: “Tôi hoa mắt rồi à?”
Chẳng lẽ anh ta nhìn lâm?
Đây không phải Tân Nhã Viên đã chết được mấy năm rồi hả?
“Khám cho cô ta trước đã” Lục Đồng Quân nói: “Cô ta đã từng giải phẫu cấy tim”
Điều này là do Tân Nhã Viên tự nói.
“Không vội, để tôi xem sao”
Xa Thành Luân kiểm tra cho Tân Nhã Viên, bắt mạch rồi nói: “Không có gì trở ngại là, tỉnh là được”
Lan Huyên: “Tại sao bỗng dưng cô ta hôn mê?”
“Tim khó chịu dẫn đến đau đớn thể xác” Xa Thành Luân nói: “Đơn giản mà nói là tức quá mà ngất”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...