Lục Minh Húc mặc quần áo cũ thì cứ cảm thấy khó chịu khắp người, cảm giác như có con gì đang bò quanh.
Nhưng nếu như không mặc thì suốt đường đi sẽ bị xem như ăn mày mất.
Lục Tử Việt chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như hôm nay.
Có quần áo rồi nhưng lại không có giày.
Hai người họ sung sướng quen rồi, thịt mềm da mỏng, chưa đi được bao lâu thì chân đã bị phồng rộp lên.
Lục Tử Việt thật sự không thể đi nỗi nữa, hai người họ vẫy tay gọi taxi nhưng không có chiếc taxi nào chịu dừng lại.
Chân của Lục Minh Húc cũng không khá hơn là mấy, máu me chảy đầm đìa, những nơi mà họ đi qua đều để lại vết máu.
“Con trai, cha thật sự không thể đi nỗi nữa rồi, con hãy gọi điện cho mấy người bạn của con bảo họ đến đón chúng ta đi”.
Lục Tử Việt ngồi xuống đất, nhìn những nốt phồng rộp trên chân, dáng vẻ đó thật sự rất đáng thương.
Điện thoại của hai người họ đều đã bị tịch thu rồi, phải đi đâu để liên lạc với người khác đây?
Lúc đầu Lục Minh Húc còn hơi kiêu ngạo, nhưng bây giờ chân anh ta đã bị trầy nát hết rồi, mỗi một bước đi đều như đang đi trên lưỡi dao.
Xui xẻo hơn nữa là anh ta lại còn đạp phải phân chó bên vệ đường, mùi thối xộc đến khiến Lục Tử Việt xanh cả mặt.
"Shit!"
Lục Minh Húc vội chà sạch phân chó trên chân lên bãi cỏ, tay bóp chặt lấy mũi, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nỗi mà phải ói mửa.
"A!"
Lục Minh Húc hạ giọng hét lên một tiếng, người luôn ưa sạch sẽ như anh ta sao có thể chịu nỗi khi giẫm phải phân chó chứ.
Lục Tử Việt bịt chặt mũi, bất giác nó xa Lục Minh Húc, tỏ vẻ vô cùng ghê tởm.
Lục Minh Húc: "..”
Lục Minh Húc cũng không đi nữa, anh ta quyết định mượn điện thoại của người đi đường, nhưng hỏi mượn bốn người liền mà cũng không có ai chịu cho mượn, ngược lại họ còn xem Lục Minh Húc là tên lừa đảo.
Họ nghe thấy mùi phân chó thì đều bịt mũi, né ra xa rồi vừa bỏ đi vừa cười châm biếm.
“Thối thật đấy, bao lâu rồi chưa tắm vậy?” “Bây giờ bọn lừa đảo nhiều thủ đoạn lắm” “Mau đi thôi, vừa nhìn là biết không có ý tốt gì rồi”
“Tôi thấy người đó giống như kẻ điên, nói không chừng là bệnh nhân bỏ trốn từ bệnh viện tâm thần ra đấy.”
Lục Minh Húc cảm thấy vô cùng thất bại.
Anh ta giống kẻ lừa đảo sao? Anh ta giống người bị điên sao?
Lục Minh Húc nổi điên, chống hông mắng: “Các người mới là đồ điện, cả nhà các người đều là đồ tâm thần”
Lục Minh Húc tức đến mức không còn để ý đến hình tượng nữa.
Người đi đường sợ đến mức phải đi vòng qua anh ta.
Lục Tử Việt chân thành nói: “Minh Húc, chúng ta họ Lục, nhà họ Lục là gia tộc đứng đầu bốn gia tộc lớn ở thủ đô, có lịch sử cả trăm năm, là quý tộc của giới thượng lưu.
Con là người nhà họ Lục, bất luận lúc nào cũng phải giữ vững phong thái lịch thiệp của mình, phải điềm tĩnh, sao có thể so đo với những người nghèo khó đó được?”
Lục Minh Húc thật sự rất muốn chửi tục nhưng anh ta nghĩ một lúc rồi lại thôi.
Bây giờ họ đã sa sút đến mức đó rồi, còn phong độ lịch thiệp nỗi gì nữa, không còn phong độ mà chỉ còn lại gió lạnh căm căm mà thôi.
Oán than cũng chẳng có tác dụng gì, việc cấp bách trước mắt là phải quay về đã.
Lục Minh Húc lấy lại bình tĩnh, cố kiềm nén lại cơn tức giận của mình.
Lại có hai người đẹp tầm hai mươi tuổi đi ngang qua.
Lục Minh Húc lập tức sửa soạn lại quần áo, mỉm cười lịch sự rồi bước qua và nói: “Gái ơi, có thể giúp anh một việc được không? Cho anh mượn điện thoại của gái một lát, anh gọi một cuộc điện thoại rồi sẽ trả lại cho gái ngay
Lục Minh Húc vốn rất có khí chất, khi mỉm cười lại vô cùng ấm áp, nếu như là ngày thường thì nhất định sẽ khiến cho rất nhiều phụ nữ phải mê đắm.
Nhưng bây giờ...!
“Phụt!” Cô gái vô cùng tức giận, nhổ nước bọt rồi mắng: “Anh mới là gái đấy, cả nhà anh đều là gái”
Cô gái bên cạnh nói: “Thôi bỏ đi, đừng so đo với tên điên đó làm gì, vừa nhìn là biết đầu óc không bình thường rồi”
Hai cô gái vừa mắng vừa bỏ đi.
Mặt Lục Minh Húc lại tái xanh.
Sau mấy lần thất bại, Lục Minh Húc đã khôn ra, đến khi có người tiếp theo đi ngang qua, anh ta đã đưa chiếc bật lửa có giá mấy triệu cho đối phương rồi nói: “Tặng anh chiếc bật lửa này, anh cho tôi mượn điện thoại của anh dùng một lát, anh xem kỹ đi, chiếc bật lửa này có giá đến mấy triệu đấy.
Anh đem đi bán lại thì cũng có thể bán được chút tiền đó”
Người đàn ông đó là một người hiểu hàng, ánh mắt thoáng qua vẻ tham lam, anh ta nói: “OK”.
Lục Minh Húc cầm lấy điện thoại với dáng vẻ của người bề trên rồi gọi điện thoại cho người bạn tốt nhất thường hay chơi với anh ta: “Lăng, là tôi, Lục Minh Húc đây, tôi gặp chút rắc rối, bây giờ cậu đến đón tôi ngay đi, tôi ở..”
“Anh Húc, anh đừng làm khó tôi nữa, anh cả của anh vừa mới nói, ai dám giúp anh thì chính là đang muốn đối đầu với anh cả của anh”
“Chúng ta là bạn tốt như thế, cậu...!Tút...!Tút..” Điện thoại đã bị cúp ngang.
Hổ xuống đồng bằng bị chó ăn hiếp.
Lần này Lục Minh Húc đã thật sự nổi giận, anh ta tức đến mức đập điện thoại.
“Này, điện thoại của tôi, tôi mua mười lăm triệu đấy.” Người đàn ông nhìn chiếc điện thoại vỡ nát thì vô cùng đau lòng.
Hai mắt Lục Minh Húc đỏ ửng lên, anh ta trừng người đàn ông đó một cái, anh ta hoảng sợ, cầm lấy chiếc bật lửa, nói một câu “Đúng là đồ điên” rồi chạy đi mất.
Lục Tử Việt hỏi: “Con trai, sao thế hả? Bạn con nói sao?”
“Lục Đồng Quân đã nói với tất cả mọi người trong giới, không có ai dám giúp đỡ chúng ta nữa”
Lục Minh Húc tức giận nói tiếp: “Mấy tên khốn đó, thường ngày thì gọi đầu có đó, đến lúc quan trọng thì trốn nhanh hơn bất kỳ ai”
Cuộc sống là như thế.
Giậu đổ bìm leo.
Những chuyện hai cha con Lục Minh Húc và Lục Tử Việt gặp phải sau khi rời khỏi nhà cũ đều có người báo lại hết cho Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân uống một ngụm trà và không nói gì, ông cụ Lục cũng ngồi nghe ở bên cạnh, sau đó nói với giọng đầy cảm xúc: “Để hai cha con nó ra ngoài chịu khổ một chút cũng tốt, hi vọng bọn nó có thể thay đổi bản thân, làm lại từ đầu”
Cùng lúc đó.
Phía cảnh sát cũng đã bắt giam Tô Lan Ninh.
Trước sự thẩm tra của cảnh sát, Tô Lan Ninh vẫn thà chết không nhận.
Sau đó cảnh sát đã tìm ra được chiếc bình hoa mà Tô Lan Ninh đã dùng để đánh Trần Hương Thủy, thông qua giám định vân tay, Tô Lan Ninh đã không còn gì để nói, thế là cô ta lại bắt đầu giảo biện: “Tôi chỉ là tự vệ mà thôi, là Trần Hương Thủy ra tay với tôi trước”
“Đúng thật là không nói được câu nào thật lòng cả” Cảnh sát hừm một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Tô Lan Ninh, bất kể cố có giảo biện ra sao thì sự thật là cô đã làm hại đến Trần Hương Thủy, cô hãy đợi mà sống nửa đời còn lại trong từ đi”
Tô Lan Ninh kích động giải thích nhưng cô ta vẫn không chịu nói ra động cơ khiến cô ta làm hại đến Trần Hương Thủy.
Dù cho cô ta có phải ngồi tù thì cô ta cũng sẽ giữ kín bí mật đó, không thể để cho Lan Huyên được như ý.
Ngày hôm sau.
Lan Huyên nghỉ ngơi một đêm thì đã hết cảm giác đau ở hông.
Thuốc của Lâu Yến Vy đưa thật thần kỳ.
Lan Huyên nói chuyện điện thoại với Lục Đồng Quân, biết được tin Tô Lan Ninh bị bắt thì trong lòng cô cũng không có thay đổi cảm xúc gì quá lớn.
Không đồng tình cũng chẳng thèm hận.
Thay vì hận kẻ thù thì chi bằng trân trọng những người bên cạnh mà mình yêu thương.
Sau khi ăn sáng xong.
Lan Huyên và Lâu Yến Vy cùng nhau ra ngoài.
Lan Huyên đến bệnh viện thăm Trần Hương Thủy, Lâu Yến Vy rất tò mò muốn biết rốt cuộc người thương của Lan Huyên là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho sát thủ Hồ Ly của Địa Sát phải ghen tuông đến nỗi bị tình yêu làm mờ mắt và ra tay với Lan Huyên.
Lâu Yến Vy tò mò hỏi: “Chị, rốt cuộc người đàn ông của chị trông như thế nào vậy? Là người ra sao?”
Lan Huyên mỉm cười trả lời: “Lát nữa em gặp thì biết thôi mà.
Phải rồi, em khoan hãy nói cho anh ấy biết chuyện tối qua nha, mẹ anh ấy bị thương phải nằm viện, bây giờ anh ấy đang bận bù đầu bù cổ, về phần tình địch thì phụ nữ nên tự mình giải quyết chuyện của phụ nữ với nhau”.
“Suy nghĩ cho bạn trai của chị đến mức vậy luôn à? Chị, xem ra chị thật sự rất yêu anh ấy, làm em càng thấy tò mò về anh rể tương lai của em hơn nữa”
Lan Huyên mỉm cười.
Lúc vừa mới ra khỏi nhà họ Lý, Lâu Yến Vy đã nhận được điện thoại của đồng nghiệp, sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên nặng nề.
“Được, tôi sẽ qua đó ngay
Lâu Yến Vy tắt máy rồi nói: “Chị, em không thể đi cùng với chị rồi, em có nhiệm vụ”.
Lan Huyên có thể hiểu được, dù sao thì Lâu Yến Vy cũng là người trong giang hồ.
Cô cũng không hỏi thêm nhiều mà dừng xe lại bên đường và nói: “Cẩn thận nhé”.
“Yên tâm đi chị, hiện tại em vẫn chưa gặp được người nào có thể đánh lại em” Lâu Yến Vy vô cùng tự tin.
Sau khi xuống xe thì Lâu Yến Vy lại gọi điện cho đồng nghiệp.
“Người phải giết lần này là ai?”.
Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của đồng nghiệp cô ta: “Cậu Lục của tập đoàn Đại Lục, Lục Đồng Quân, có người bỏ ra ba trăm tỷ để mua mạng của anh ta."
“Đệch, đáng tiền vậy sao?” Lâu Yến Vy nói: “Vậy thì nhận kèo này đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...