Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi


Hai người không coi ai ra gì, trong mắt chỉ có dáng vẻ của đối phương khiến những người xung quanh cực kỳ hâm mộ. 
Dù là người mù cũng nhìn ra được Lục Đồng Quân cưng chiều Lan Huyên. 
Tần Kiều Lam ghen ghét siết chặt hai tay, đè nén đố kị và căm phẫn trong lòng. 
Tô Lan Ninh càng khỏi phải nói, cô ta khao khát người được Lục Đồng Quân ôm vào trong ngực là mình, làm cho tất cả mọi người hâm mộ cũng là mình. 
Lục Đồng Quân là đứa con kiêu ngạo của trời, đáng nhẽ phải là chồng của cô ta, là Lan Huyên cướp mất, vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Lục cũng là của cô ta. 
Trong lòng Tô Lan Ninh trở nên vặn vẹo, cho rằng cái gì cũng là của mình, mọi thứ đều do Lan Huyên cướp đoạt của cô ta. 
Cha con Lục Minh Húc theo sát xuống tầng, Lục Đồng Quân trở về thật rồi, hơn nữa, gương mặt lành lặn, chân cũng không què nữa, đáy lòng trừ khiếp sợ ra vẫn là khiếp sợ. 
Lúc này, Lục Minh Húc cũng nhận ra Lục Đồng Quân chỉ giả vờ. 
Ngụy trang lâu như vậy chính là vì ép anh ta ra tay. 
Trong giây phút Lục Đồng Quân xuất hiện, Lục Minh Húc biết anh ta đã thua rồi. 
Lục Đồng Quân thả Lan Huyên xuống nhưng vẫn nắm tay, giữ chặt mười ngón tay, đột nhiên ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn về phía Lục Minh Húc: 
"Hình như sắc mặt của em hai không tốt lắm". 
Lục Minh Húc vịn lan can cầu thang, chân như nhũn ra, cố gắng cười gượng: "Anh cả, bệnh của anh khỏi hết rồi à? Vậy thì đúng là niềm vui nhân đôi đến cùng một lúc." 
Lục Đồng Quân trầm giọng nói: "Việc này hoàn toàn nhờ vào y thuật giỏi giang của bác sĩ Xa. 
Xa Thành Luân bên cạnh khiêm tốn nói: "Vẫn là khả năng hồi phục của cậu cả Lục tốt" 

Hai người kẻ tung người hứng, lời này không chỉ nói cho Lục Minh Húc nghe mà còn cho toàn bộ quan khách nghe. 
Lục Minh Húc cười gượng: "Tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, anh cả trở về thật đúng lúc.

Ông nội, nếu anh cả trở về rồi, nhanh bắt đầu tiệc thôi, anh cả khỏe rồi, đây chính là việc vui lớn, cháu cũng vui thay cho anh cả." 
"Em hai mừng cho tôi thật hả?" 
Bầu không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng, nhiệt độ trong không khí giảm xuống đột ngột. 
Lục Đồng Quân không lộ ra biểu cảm trên mặt đi về phía Lục Minh Húc: "Hôm nay tôi gặp phải vài người ngăn cản trên đường núi, suýt nữa thì không trở về được". 
"Có...!có chuyện như vậy sao? Anh cả báo cảnh sát chưa?" Chân Lục Minh Húc run run lùi về phía sau, tay cũng vì sợ hãi mà nắm chặt lan can. 
Lén tìm người hại Lục Đồng Quân là một chuyện lớn, Lục Đồng Quân bình an trở về chất vấn anh ta hoặc là điên cuồng trả thù, Lục Minh Húc thật sự không chịu nổi. 
"Đồng Quân" Ông cụ Lục đứng ra: "Cháu bình an trở về là tốt rồi, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông, sau này tiếp tục xử lý, đi thay quần áo sạch sẽ trước đã" 
Mấy nghìn quan khách ở đây đang nhìn vào, tất nhiên Lục 
Đồng Quân cũng không làm gì Lục Minh Húc cả. 
Anh còn chẳng thèm để Lục Minh Húc vào mắt. 
"Anh Đồng Quân, anh không sao chứ?" Tần Kiều Lam đi đến, thử kéo tay Lục Đồng Quân, ra vẻ rất thân mật. 
Lục Đồng Quân lại hoàn hảo né tránh, nói với Lan Huyên: "Lan Huyên, chờ anh ở đây, anh đi thay quần áo" 
Lan Huyên hôn lên trán Lan Huyên trước mặt tất cả mọi người, lúc này mới xoay người lên tầng. 
Lúc Lục Đồng Quân đi qua người mình, Lục Minh Húc vội vã nghiêng người nhường đường, Lục Tử Việt cũng dựa sát bên cạnh nhường đường cho Lục Đồng Quân. 
Sau khi Lục Đồng Quân đi qua, trên trán Lục Minh Húc chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, không nhịn nổi thầm mắng trong lòng, đám vô dụng kia lại chỉ làm Lục Đồng Quân bị chút vết thương ngoài da. 
Nhất định là rác rưởi. 
Tần Kiều Lam bị ghẻ lạnh cũng hơi không kiềm chế được biểu cảm, mặt đỏ đến mang tai, cực kỳ lúng túng. 
"Kiều Lam, tình cảm của lão đại ngay cả người mù cũng nhìn ra, một số thời điểm vẫn nên giữ lại thể diện cho bản thân, đừng gượng ép tiếp cận" Vạn Hoài Bắc ra vẻ một công tử văn nhã phóng khoáng nói. 
"Anh Hoài Bắc, em không hiểu anh đang nói gì, sau khi chị gái qua đời, vẫn là anh Đồng Quân giúp em hoàn thành bài vở, em luôn coi anh ấy anh trai, thấy anh ấy khỏi rồi, tất nhiên em mừng thay cho anh ấy". 
Ngón tay Vạn Hoài Bắc cốc nhẹ Tần Kiều Lam, cười nói: "Em ấy, cái miệng này lanh lợi ghê." 
Vạn Hoài Bắc đến gần Tần Kiều Lam, cười vỗ vai cô ta, nói một câu ý tứ sâu xa:" “Kiều Lam lớn thật rồi, em nên biết 
rõ lời nào lên nói lời nào không nên nói, đừng nhắc đến chị gái em trước mặt cô Tô". 
Tần Kiều Lam nhìn Vạn Hoài Bắc, xem ra không chỉ Lục Tây Anh mà cả Vạn Hoài Bắc cũng hoàn toàn đứng về phía Lan Huyên. 
Đúng lúc này, An Nhã Hân dẫn Hạ Lăng Hạ Bảo đến, ba người Lan Huyên cũng quay trở lại, đi tới: 

"Sao lại quay lại đây?".

Hạ Lăng nói: "Cháu nhận được tin, Lục lão đại gặp nạn" 
Hạ Lăng là người của Bóng Đêm, Hạ Vân cầu cứu trong hệ thống của Bóng Đêm, tất nhiên Hạ Lăng cũng nhận được tin tức. 
"Lục Đồng Quân không sao cả, bình an trở về rồi, đang thay quần áo trên tầng" 
Hạ Lăng thở phào một hơi. 
Hạ Bảo nói: "Em đã nói chú Lục không sao rồi mà, chú ấy lợi hại như vậy, ai đánh thắng được chú ấy chứ." 
Hạ Lăng phỉ nhổ: "Không biết vừa rồi ai nghe được tin Lục lão đại gặp chuyện không may thì sắp khóc nhè đến nơi" 
"Chú Lục đã cứu chúng ta, đương nhiên em cũng lo lắng cho chú ấy mà". 
An Nhã Hân và Lan Huyên dở khóc dở cười nhìn hai anh em cãi nhau. 
Lan Huyên nghĩ Hồ Như Quỳnh đã bị đưa đi, không còn uy hiếp gì nữa nên không đưa Hạ Lăng Hạ Bảo đi, để hai đứa lại. 
Phòng nghỉ trên tầng.

Vạn Hoài Bắc đẩy cửa đi vào.

"Lão đại, các cửa ra trong sảnh tiệc mừng thọ đều có 
người canh chừng, cha con Lục Minh Húc muốn đi cũng không được, anh cứ yên tâm”. 
Lục Đồng Quân đang chậm rãi cài cúc áo sơ mi.

"Ừ, khoản nợ ngày hôm nay, tôi sẽ tính lại sau." 

"Lão đại, sao anh lại đi đường núi?" Vạn Hoài Bắc rất tò mò. 
Lục Đồng Quân ngừng tay lại, nói: "Tôi nhận được tin, thi thể của Nhã Viên đang ở núi Phong" 
Đến núi Phong nhất định phải đi qua đường núi. 
Trước đây Tần Nhã Viên gặp nạn, ngay cả thi thể cũng không tìm được, khó trách sau khi Lục Đồng Quân biết tin lại chạy đến núi Phong. 
Dù là giả, Lục Đồng Quân cũng muốn tự mình đi một chuyến. 
Vạn Hoài Bắc hiểu rõ gật đầu: "Lão đại, hôm nay may mà có cô Tô, khỏi phải nói, cô Tô thật sự có năng lực quyết đoán của bà chủ trong nhà, anh không có ở đây, cô ấy thu xếp xử lý mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp" 
Trong lời nói của Vạn Hoài Bắc đều tràn đầy khâm phục: "Mấy người chú bác nhà họ Lục sững sờ không dám lộn xộn, ngược lại còn hỗ trợ tiếp đãi khách khứa, hình tượng đoàn kết một lòng, tuy nhìn hơi kỳ quái, không được tự nhiên nhưng nếu là trước đây, em không dám tưởng tượng sẽ có một ngày như vậy." 
Dường như Lan Huyên có sức hấp dẫn trời sinh, sức hấp dẫn có thể khiến mọi thứ chú ý đến. 
Nghe Vạn Hoài Bắc khen Lan Huyên, khóe miệng Lục Đồng Quân hơi nhếch lên, rất không biết xấu hổ nói: 
"Người phụ nữ tôi chọn, đã bao giờ nhìn nhầm đâu?" Trong giọng nói tràn đầy cảm giác tự hào. 
Vạn Hoài Bắc thấy Lục Đồng Quân lấy ra một hộp nhẫn, tấm tắc nói: "Lão đại, anh định cầu hôn hả?" 
Lục Đồng Quân cất nhẫn vào trong túi quần: "Xuống tầng." Tiệc mừng thọ mắt đầu rồi. 
Khâu đầu tiên là con cháu nhà họ Lục chúc thọ ông cụ Lục. 
Lan Huyên còn chưa gả vào cửa, bị Lục Đồng Quân kéo lên sân khấu: "Em là vợ anh thì chính là người nhà họ Lục rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui