Phía chân trời mây cuốn cuồn cuộn, phố nhỏ yên tĩnh không một tiếng động, đứng trước cửa sổ cũng có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi trong sân.
Phó Vân anh đứng cạnh cửa, nhìn về phía ngọn núi giả đã được phủ một lớp tuyết đọng, chần chừ hồi lâu.
"Định ra ngoài sao?"
Phó Vân Chương đi tới phía sau nàng, khe khẽ hỏi.
Nàng nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Phó Vân Chương à một tiếng, không hỏi thêm gì nữa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u, dưới ánh tuyết loang loáng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ càng trở nên tinh tế, "Tuyết thế này chẳng phải chỉ rơi một chốc thôi đâu, mặc thêm áo vào trước đã."
Tuy tại sao không biết Tết nhất đến nơi mà thiếu gia còn muốn ra ngoài, Vương Đại Lang vẫn lập tức chạy về phòng, mang chụp tai, áo choàng và lò sưởi tay tới.
Phó Vân Chương nhận lấy áo choàng, khoác lên cho Phó Vân anh, dùng những ngón tay mảnh khảnh cẩn thận thắt dây lụa cho nàng, vỗ nhẹ lên má nàng mấy cái, "Gần đây không yên ổn, đưa thêm mấy người đi cùng."
Nàng hơi ngây người, gật đầu đồng ý.
Kiều Gia và hai hộ vệ khác đi theo nàng, mấy người lẫn vào giữa trời tuyết lớn.
Phó Vân Chương chắp tay sau lưng, đứng trước bậc thang, dõi theo bóng nàng.
Liên Xác lại gần, tay giấu vào trong tay áo, mặt mày ngơ ngác: "Gia, canh măng mùa đông mà ngài bảo nấu đã nấu xong rồi, dùng hẳn chiếc nồi đất cũ mang ở phía nam lên để hầm suốt đêm cơ đấy! Sao thiếu gia lại ra ngoài rồi? Thiếu gia không đón giao thừa với ngài sao?"
Măng dễ gây dị ứng, Phó Vân Chương không thích ăn lắm, món này là chuẩn bị riêng cho Phó Vân anh.
"Cất đi." Y quay đầu lại nhìn bàn cờ thăng quan đồ đang mở ra trên bàn, trên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt nhưng giọng nói lại buồn bã, "Đặt một chậu than vào trong thư phòng, đêm nay ta ngủ ở thư phòng."
Liên Xác thưa vâng, hắn biết tối nay thiếu gia lại định đọc sách cả đêm.
Mùa đông, trời tối rất nhanh, trời càng lúc càng tối, Phó Vân anh đội tuyết cưỡi ngựa ra khỏi thành. Ngoài cửa thành có rất nhiều người đang xếp hàng, thoạt nhìn không biết kéo dài tới tận đâu, họ đều là những người đang đợi để được đi vào thành đoàn tụ với người nhà.
Ai cũng đi vào thành, chỉ có nàng là ra khỏi thành vào lúc này.
Trời đã sắp tối, chỉ một chốc nữa thôi cửa thành sẽ đóng lại, nếu ra ngoài thì đêm nay chắc chắn chỉ có thể ngủ bên ngoài.
Nàng hơi chần chừ nhưng rồi cũng vượt qua gió tuyết, tiếp tục đi về hướng nam.
Nàng đã từng tới chỗ ở của Hoắc Minh Cẩm ở ngoại thành một lần. Lý Xương rất cẩn thận, lúc đưa nàng tới đó đã cố ý đi vòng vèo, nhưng trước kia nàng thường vẽ bản đồ, lúc đi đường sẽ liên tục xác định phương hướng trong đầu theo bản năng nên giờ đại khái vẫn nhớ được phương hướng và đường đi.
Mấy người chưa đi được mấy dặm đường đã thấy mấy người từ trong rừng rậm nhảy ra, ngăn họ lại.
Phó Vân anh tháo miếng ngọc bội hình con cá mà Hoắc Minh Cẩm muốn nàng luôn mang theo bên người ra, "Ta có việc muốn cầu kiến Hoắc đại nhân."
Người cản đường khi nãy nhận ra nàng, nhìn thấy miếng ngọc bội, mặt hơi đổi sắc, không dám cầm, chắp tay nói: "trên núi sợ là có hổ, để tiểu nhân hộ tống công tử qua đó."
Nàng cất ngọc bội đi, mấy người lại tiếp tục lên núi.
Tới nơi, nhìn thấy tiểu viện được bao bọc bởi hàng rào bằng tre, nàng lại cảm thấy do dự.
Nàng thích tất cả mọi thứ phải gọn gàng, ngăn nắp, tựa như chiếc giá với những chồng sách được xếp chỉnh tề trong thư phòng, muốn đọc quyển sách nào thì chỉ cần lần theo thẻ sách nhìn lên là tìm được ngay, rất có trật tự.
Ở Đại Lý Tự, nàng cũng xử lý những hồ sơ tồn đọng như thế. Đầu tiên phải sắp xếp, phân loại những hồ sơ vụ án bày bừa trên bàn trước đã, sau đó dần dần phê duyệt, thẩm tra từng bộ một, nếu gặp phải vụ án nào phức tạp thì sẽ bắt đầu xem từ bản án sơ thẩm ở địa phương, tra xét từ đầu chí cuối, đến khi điều tra ra chân tướng mới thôi. không có kỹ xảo phức tạp gì cả nhưng cứ xét duyệt từng bộ một như thế, sau mấy tháng, nàng đã xử lý hết tất cả những vụ án còn tồn đọng.
Bởi thế các vị đồng liêu phải trố mắt ra nhìn nàng, đến Triệu Bật cũng phải nhìn nàng bằng con mắt khác. Thế cục trong kinh thành rối loạn, không biết đường nào mà lần, chỉ có mình nàng vẫn còn có thể yên tâm xử lý công việc.
Việc biên soạn sách có rất nhiều bước vụn vặt, phiền phức, thách thức nghị lực và sự kiên nhẫn của người làm. Từ năm chín tuổi Phó Vân anh đã bắt đầu sắp xếp, sưu tầm tài liệu. Sau nhiều năm như thế, dù công việc có buồn tẻ đến mức độ nào nàng vẫn có thể kiên trì làm tốt.
Những bộ hồ sơ đó không chỉ đơn giản là nhiệm vụ. Đằng sau vụ án nào cũng dính dáng tới mạng người, nàng không thể làm bừa cho có lệ.
Nhưng chuyện tình cảm lại khác hẳn những việc khó khăn mà nàng từng gặp phải trước đây, tìm ra manh mối, sắp xếp lại thành một câu chuyện mạch lạc không có nghĩa là nàng có thể xử lý được nó.
Đặc biệt, người kia lại là Hoắc Minh Cẩm nên nàng càng phải thận trọng hơn.
Giày da giẫm lên nền tuyết kêu loạt soạt, tùy tùng chuẩn bị vào trong thông báo.
Đến thì cũng đến rồi, giờ có hối hận cũng không vào được thành nữa. Phó Vân anh xuống ngựa, khép chặt áo choàng.
Nhìn vào trong viện, thấy những dấu chân hỗn loạn trên nền tuyết, nàng nhận ra mình đến không đúng lúc.
Phòng sáng đèn, có bóng người lờ mờ đang đi đi lại lại, có tiếng ngựa hí vọng lại từ chuồng ngựa cách đó không xa. Hoắc Minh Cẩm đang nói chuyện với thuộc hạ, có thể họ đang bàn bạc chuyện gì quan trọng, trong phòng có rất nhiều người nhưng không hề có tiếng nói vọng ra. Xung quanh sân, Cẩm Y Vệ đang canh giữ, thi thoảng lại có ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ trong góc, đó là những hộ vệ đeo đao đang nấp trong bóng tối.
không khí nặng nề.
Nàng gọi người tùy tùng lại, nói: "Hoắc đại nhân đang bận, ngươi đưa ta tới chỗ khác ngồi chờ trước đã."
Tùy tùng do dự một lúc rồi dẫn nàng tới sương phòng, rót cho nàng một chén trà, "Công tử chờ cho một lát."
Sương phòng không đốt chậu than, lạnh buốt, nàng phủi hết tuyết trên áo choàng xuống, ngồi ngẩn ngơ trên ghế bành.
Kiếp trước nàng không phát hiện ra, chỉ cảm thấy huynh ấy là một người anh tốt, hiền hòa, lúc nào cũng quan tâm tới nàng, dòng dõi xuất thân cao hơn Ngụy gia rất nhiều nhưng vẫn bình dị gần gũi, luôn kiên nhẫn chơi đùa với nàng, nghe nàng kể lể những chuyện phiền não của mình.
Sau này huynh ấy đi đánh giặc, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, huynh ấy liên tiếp mất bà nội, cha và các anh họ, thậm chí suýt chết trên chiến trường.
Khi gặp lại, hai người đã xa cách, nàng cứ thế đi lấy chồng, thậm chí còn không an ủi huynh ấy lấy một câu.
Lần nào nàng tới phủ Định Quốc Công với chị dâu, huynh ấy cũng có mặt ở đó, đó là trùng hợp, hay là huynh ấy cố ý?
Những bông tuyết rơi xuống lả tả nhưng lông ngỗng bay đầy trời.
Trong chính phòng, mọi người đang rì rầm bàn tán.
Hoắc Minh Cẩm ngồi trước chậu than, ánh lửa hắt lên khuôn mặt với những đường nét góc cạnh của chàng, đôi mắt đen sâu hun hút, ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Kinh Vệ bị buông lỏng quá lâu rồi, chẳng có gì đáng sợ. Tình hình chiến sự ở Liêu Đông đang căng thẳng, Từ Đỉnh vừa điều động quân lính đi rồi, những người còn lại chỉ toàn là lính mới, đến khi ấy các ngươi dẫn mấy trăm người bảo vệ cửa cung phía bắc là đủ rồi."
Chàng lên tiếng, tất cả mọi người đều im lặng, đứng yên nghe chàng dặn dò.
Chàng nói dứt lời, Lý Xương và một người khác đang đứng gần cửa cung kính thưa vâng.
Chàng nhìn sang những người khác, nói tiếp: "Thẩm gia sẽ không ngồi chờ chết, tiếp tục theo dõi bọn họ."
một người bước lên nửa bước, khẽ nói: "Nhị gia, Tiêu Trúc gửi một phong thư mật tới, hắn đã xúi giục Thẩm đại công tử mua chuộc mấy thái giám trong Tư Lễ Giám, Thẩm đại công tử đã bị hắn thuyết phục rồi."
Cẩm Y Vệ ngày càng lớn mạnh, thái giám sở Đông Xưởng, Tây Xưởng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Thấy Đông Xưởng, Tây Xưởng thùng rỗng kêu to, đám thái giám kia không cam lòng chịu cảnh thấp kém, từ lâu đã không kìm nén nổi nữa, định làm lớn một phen.
Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng, "Theo dõi chặt chẽ đám phiên vương, đặc biệt là Tấn Vương và Đàm Vương."
Tấn Vương có quân quyền, Đàm Vương vô cùng giàu có, hai người này đều không thể khinh thường.
Mọi người trầm giọng thưa vâng.
nói thêm mấy chuyện khác, nghe dặn dò rõ ràng từng việc xong, mọi người lục tục xin phép ra về.
Hoắc Minh Cẩm đang nói chuyện với phụ tá. Lý Xương đứng lên phía trước, vẻ nghiêm túc trên mặt đã biến mắt, cười hỉ hả chắp tay thi lễ với chàng, nói: "Nhị gia, mấy hôm trước các anh em vào rừng săn được ít thú hoang, hôm nay là ba mươi, mọi người định vào trang uống rượu, các anh em nhờ thuộc hạ tới mời Nhị gia, không biết Nhị gia có nể mặt không?"
Hoắc Minh Cẩm ngước mắt lên, nhìn tuyết đang rơi lả tả ngoài cửa sổ, "Cảnh giác một chút, ai say rượu làm hỏng việc thì tự giác đi nhận phạt."
nói xong, chàng lại tiếp tục nói chuyện với hai phụ tá.
Lý Xương cười hề hề, vâng một tiếng rõ to. Tuy Nhị gia ít nói ít cười nhưng từ trước đến nay lúc nào cũng khoan dung với đám thuộc hạ nên hắn mới dám nói chuyện uống rượu trước mặt ngài ấy.
Đáng tiếc là Nhị gia không chịu nể mặt, đám nhãi ranh kia chắc phải thất vọng rồi. Mấy năm nay Nhị gia luôn đón năm mới một mình, cũng không biết ngài ấy ngồi một mình trong phòng nghĩ ngợi những gì, tụ tập vui vẻ chẳng phải tốt hơn sao?
Lý Xương lẩm bẩm trong lòng như thế, ra khỏi chính phòng, nhìn thấy tùy tùng đang chờ bên ngoài, "không phải ngươi đang canh giữ ở cạnh đường lên núi à? Sao lại quay về đây thế này?"
Tùy tùng cúi đầu đáp: "Phó công tử tới, xin gặp Nhị gia, tiểu nhân đang đợi để vào trong thông báo."
Lý Xương há hốc miệng, hai tay vỗ vào nhau đét một cái, "Người đâu rồi?"
"đang ngồi trong sương phòng ạ."
Lý Xương như mới phát hiện ra điều gì, Phó Vân trông thế mà ngoan, trời lạnh thế này mà tới thẳng đây đón năm mới với Nhị gia, đúng là không uổng công Nhị gia đối xử tốt với "y" như thế!
hắn lập tức quay ngoắt lại, vào chính phòng, thấy Hoắc Minh Cẩm đã nói chuyện xong với phụ tá, vội ôm quyền nói: "Nhị gia, Phó công tử ở sương phòng chờ gặp."
Nghe thấy thế, Hoắc Minh Cẩm sửng sốt, lập tức đứng dậy, "Tới lúc nào vậy?"
Lý Xương nói: "Chuyện này... Thuộc hạ không rõ nữa, chắc mới một lúc. Thuộc hạ gọi cậu ta tới đây nhé?"
hắn còn chưa dứt lời, Hoắc Minh Cẩm đã sải bước ra ngoài, chàng đi quá nhanh, gió lùa vào tay áo khiến ống tay áo phồng lên.
Chỉ còn Lý Xương và hai người phụ tá ở lại nhìn nhau, ngây người ra một lúc, chẳng biết nói gì với nhau. một lúc lâu sau, một phụ tá mới hỏi: "Vị Phó công tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ta từng nghe Triệu Bật nhắc tới hắn, hình như còn đánh giá rất cao."
Chưa thấy Nhị gia vội vàng đến thế bao giờ, lại còn chủ động đi ra ngoài nghênh đón cái vị Phó công tử kia.
Lý Xương cười gượng, chuyện này hơi khó nói.
Sương phòng lạnh lẽo, Phó Vân anh mới ngồi một lát mà tay chân đã lạnh ngắt, cứng đờ, nàng quyết định đứng dậy đi lại trong phòng.
Chỗ ở của Hoắc Minh Cẩm cũng giống như con người huynh ấy vậy, sạch sẽ, dứt khoát, ngoại trừ những đồ đạc đơn giản bàn ghế, tủ kệ ra thì chẳng có đồ gì dư thừa, bày biện mộc mạc. Khi nãy lúc nàng vào đây đã đi ngang qua một khoảng sân, bên đó hình như dùng để luyện võ, trong sân có kệ để binh khí, ngoài có còn có bia ngắm bằng cỏ đứng lẻ loi dưới tuyết.
Nàng đi về phía tấm bình phong lớn khắc hoa khảm trúc, ngắm những khóm trúc thẳng khắc trên đó.
Bỗng cửa cọt kẹt mở ra, gió cuốn theo cả tuyết bay vào trong phòng, một dáng người cao lớn đi vào sương phòng, bóng người phủ lên tấm bình phong, phủ lên cả người nàng.
Như thể một cái ôm.
Nếu thực sự có thể ôm nàng một cái thì tốt rồi, ôm thật chặt, để cho nàng ấp vào trong lồng ngực chàng, lộ ra biểu cảm khác hẳn lúc bình thường.
Từ khi tìm được nàng tới nay, chàng chưa từng thấy nàng cười giống như thuở trước nữa.
Hoắc Minh Cẩm nhìn dáng hình mảnh khảnh của nàng, mắt sáng ngời, sự kích động trong mắt chàng dường như có thể thiêu đốt người đối diện, chàng chậm rãi đi tới phía sau nàng, "Sao lại ở đây?"
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới giọng nói khàn khàn, Phó Vân anh đang trầm tư liền giật mình, vội vàng quay người lại, nghiêng đầu mới nhận ra chàng đang ở ngay phía sau mình.
Hoắc Minh Cẩm khom người cúi xuống, lúc nàng xoay người, chụp tai của nàng vừa hay cọ vào cằm chàng, thứ cảm giác mềm mại, bông xù khiến cho chỗ vừa bị chạm vào đột nhiên nóng bừng bừng, hơi nóng lan ra toàn thân, như một ngọn lửa dần dần thiêu đốt cả người chàng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng, làn da trắng như tuyết mới rơi, đôi môi đỏ thắm. Lúc nãy nàng giật mình, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh chớp chớp mấy cái, hàng mi dày run run.
Chàng có chút khó kìm lòng, chỉ muốn nâng khuôn mặt nàng lên hôn một hồi, để cảm nhận xem da thịt nàng có trơn láng mềm mại như trong tưởng tượng của chàng hay không, hầu kết chàng giật giật.
Ở sát nhau thế này, Phó Vân anh có thể nghe thấy tiếng nuốt khan của chàng, mặt nóng bừng, vội vàng nhìn xuống, lùi về phía sau một bước.
Hoắc Minh Cẩm bật cười, cầm lấy tay nàng. Đầu ngón tay chàng chạm vào bàn tay lạnh lẽo của nàng, chàng lập tức nhíu mày, nhìn một lượt quanh sương phòng lạnh lẽo, kéo nàng ra ngoài.
Lý Xương và mấy thuộc hạ khi nãy đang đi về phía này, từ xa đã nhìn thấy Nhị gia mặt mày u ám đi về phía chính phòng, bàn tay lớn bình thường hay cầm đao nay lại nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Phó công tử, nhất quyết không chịu buông ra, bọn họ nhìn nhau, vội vàng tránh đi.
không chỉ có tránh đi thôi đâu, còn phải đưa mắt ra hiệu cho những người khác. Ngoại trừ những hộ vệ đang ẩn nấp trong bóng tối, những binh sĩ Cẩm Y Vệ khác đều biết điều, vội vàng lui về phía hành lang.
Phó Vân anh bị Hoắc Minh Cẩm kéo vào chính phòng, trong phòng có đốt chậu than, buông rèm gấm nên ấm áp như xuân.
Hoắc Minh Cẩm kéo nàng ngồi xuống trước chậu than, xoa tay nàng, "Lạnh không?"
Nàng lớn lên ở phương nam, không chịu nổi cái lạnh phía bắc.
Các phụ tá trong phòng vẫn chưa đi, đang đợi Hoắc Minh Cẩm về để tiếp tục xin chỉ thị của chàng, chờ một lúc lâu, chờ mãi mới thấy Nhị gia trở về. Cuối cùng Nhị gia chẳng thèm nhìn họ cái nào, chỉ biết cúi đầu nói chuyện với vị Phó công tử mà mọi người đồn là "đẹp như con gái" kia.
Giọng nói ôn hòa, nhưng lại khác hẳn với kiểu khoan dung khi đối xử với thuộc hạ thường ngày, đó là một loại hiền hòa, trân trọng xuất phát từ tận đáy lòng.
Ai dà, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mỹ nhân ấy à, không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần đủ "mỹ" đều có thể biến "bách luyện cương" thành "nhiễu chỉ nhu" hết [1].
[1] Về nghĩa đen, bách luyện cương là thép cứng trải qua trăm lần luyện, nhiễu chỉ nhu là vòng mảnh quanh ngón tay, gần như nhẫn nhưng mềm hơn. Nghĩa bóng là biến người có tính cách mạnh mẽ, cứng rắn trở thành người dịu dàng, mềm mại.
Hai người phụ tá lắc đầu bật cười, lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa lại.
Hai tay nàng bị hai bàn tay lớn của Hoắc Minh bao lại ủ ấm, tránh thế nào cũng không thoát được.
Phó Vân anh thấy gai gai người.
Huynh ấy cố ý phải không?
Sau khi sự thật bị bóc trần, huynh ấy không còn kiêng dè gì nữa, càng ngày càng tấn công mạnh mẽ.
Vậy thì ngay từ đầu lúc nhận ra nàng, sao huynh ấy lại chẳng có phải ứng gì như vậy chứ?
Lúc Phó tứ lão gia gặp nạn ở Đồng Sơn, nàng đưa người tới Đồng Sơn, Cẩm Y Vệ đã ở đó rồi... Nhất định không phải là trùng hợp, huynh ấy tới đó là vì nàng.
Lúc nàng còn chưa biết Phó tứ lão gia có chuyện, huynh ấy đã xuôi nam, tới tận Đồng Sơn.
Lý Hàn Thạch là người của huynh ấy, xung quanh nàng có bất cứ động tĩnh gì, huynh ấy biết cả.
Vậy thì mấy năm ấy, huynh ấy vẫn luôn lặng lẽ quan tâm nàng sao?
Chậu than ở ngay trước mặt, Hoắc Minh Cẩm tựa vào bên người nàng, thân thể mạnh mẽ rắn chắc dưới lớp áo gấm hình như còn nóng hơn cả than trong chậu. trên người huynh ấy có một mùi hương xa lạ khó miêu tả bằng lời, nhàn nhạt, giống như hương thanh tùng trên núi, vừa đắng vừa chát.
Phó Vân anh nóng tới mức đổ mồ hôi.
Những lời muốn nói nghẹn lại ở họng, không thể nói nên lời.
Huynh ấy nhận ra nàng cũng chẳng sao... nhưng nàng chưa sẵn sàng để nói chuyện với người quen cũ về những kí ức đau đớn đã qua ở kiếp trước.
Hoắc Minh Cẩm lên tiếng trước, "Trời tối rồi, ở lại ăn sủi cảo với ta đi."
Phó Vân anh nhìn ra phía cửa sổ, cửa sổ đóng chặt, không biết đã là giờ nào, nhưng cửa sổ tối đen, trong phòng cũng tối, chỉ có thể nhìn thấy hoa văn trên nền gạch xanh xung quanh chậu than, muộn thế này rồi đương nhiên không vào thành được nữa.
"Ta đón năm mới một mình." Hoắc Minh Cẩm nói thêm một câu.
Nàng chẳng biết nên nói gì bây giờ, đành phải khẽ trả lời Hoắc Minh Cẩm: "Trước đây ta toàn ăn sủi cảo vào sáng mùng một."
Có tiếng cười khẽ, Hoắc Minh Cẩm vẫn nắm bàn tay đã ấm lên của nàng, quỳ một gối trước mặt nàng, nhìn nàng không chớp mắt, "Năm nay ăn với ta, phá lệ vì ta một lần, được không?"
Giọng điệu thăm dò, mấy chữ cuối cùng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, gần như năn nỉ khiến người ta không thể từ chối.
Thấy nàng chỉ im lặng, không lên tiếng từ chối thẳng thừng, khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, ý cười hiện lên nơi đáy mắt.
Chàng buông tay nàng ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Phó Vân anh nghe thấy tiếng chàng đứng dưới hành lang bảo Lý Xương và mấy người nữa đi chuẩn bị bữa tối, còn đòi món ăn phương nam.
Lý Xương hơi khó xử, giờ này rồi thì còn có chỗ nào bán món ăn ngày Tết ở phương nam nữa cơ chứ? Nhưng mà Nhị gia đã dặn, hắn có phải đi nhà người ta cướp thì cũng phải lấy được mấy đĩa đồ ăn phía nam về!
...
Phủ Võ Xương, Hồ Quảng.
Đầu tháng chạp có mấy đợt tuyết, đến cuối tháng, mấy ngày nắng đã làm tuyết tan chảy. Chỉ có ngọn núi ở ngoại thành là vẫn khoác một tấm chắn tuyết. trên đỉnh núi, tuyết phủ trắng xóa. Chỗ sườn núi, tùng xanh trúc thắm như những đợt sóng mơn mởn đang trào lên. Dưới chân núi, bùn đất lầy lội. Bên bờ sông vẫn có màu xanh của cỏ cây.
Phủ Sở Vương tọa lạc bên cạnh sơn cốc đẹp nhất trong thành, tuyết trong vườn vẫn chưa tan hết, nước suối chảy róc rách, sạch sẽ trong vắt, có thể nhìn thấy những hòn đá rải rác dưới lòng suối.
Hôm nay trời đẹp, Chu Hòa Sưởng nằm trong sân phơi nắng, bên gối đặt một chiếc gối mềm nhồi hoa khô, hắn gác chân lên đó, thoải mái hưởng thụ.
Thị nữ quỳ gối bên cạnh bóc nho, những ngón tay thon dài cầm quả nho trong suốt đưa tới tận miệng hắn.
hắn cắn quả nho, nhân tiện hôn nhẹ lên ngón tay dài mảnh khảnh kia.
Thị nữ đỏ bừng mặt.
Đúng lúc này, Cát Tường cầm một phong thư trong tay, xuyên qua hành lang, chạy như bay vào sân, "Gia, Phó công tử gửi thư này."
Chu Hòa Sưởng nghếch chân ngồi bật dậy, đẩy mấy thị nữ đang quỳ quanh sạp ra, "Mau mang tới đây, mau mang tới đây!"
Cát Tường vừa chạy tới trước mặt hắn, hắn đã giật lấy phong thư, mở ra, rút lá thư trong đó ra, đọc thật kỹ.
Vừa đọc thư, hắn vừa lấy nho ăn, ngón tay phải nhoe nhoét nước nho.
"Ai dà, Vân ca nhi đi mấy năm rồi nhỉ? Sao ta lại cảm thấy đã lâu lắm lâu lắm rồi không được gặp đệ ấy, bao giờ đệ ấy mới có thể về thăm ta đây?"
Chu Hòa Sưởng đọc thư xong, vui mừng được một lát rồi lại bắt đầu thấy hụt hẫng. Đám học sinh trong Giang Thành thư viện chẳng ai có nghĩa khí như Vân ca nhi, không biết đoán đố đèn, cũng chẳng có ai đẹp được như Vân ca nhi.
Cát Tường quỳ trên mặt đất, lấy khăn lau ngón tay dính đầy nước nho cho hắn, nói: "Gia, Phó công tử giờ là người làm quan rồi, không thể cứ muốn về là về được. Tiểu nhân nghe người ta nói Phó công tử xử án phân minh, đã xét duyệt tới mấy trăm vụ án trong kinh, không có ai bị oan uổng, dân chúng ai cũng ca tụng Phó công tử là thanh thiên lão gia đấy!"
Chu Hòa Sưởng ưỡn ngực, cũng cảm thấy vinh dự thay, "Vân ca nhi nhà chúng ta giỏi nhất!"
Đáng tiếc hắn không có cơ hội nhìn thấy Vân ca nhi mặc quan phục, nhất định là uy phong lắm!
Cách đó không xa, trong thư phòng, Sở Vương cũng đang đọc thư.
Ông ta cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, không thể đi ra ngoài bay nhảy, chỉ còn cách ngồi nhà với thằng con quý tử, chuẩn bị đón năm mới. Như ông ta đã dặn dò từ trước, thư từ qua lại giữa Phó Vân anh và Chu Hòa Sưởng đều phải được tiểu lại trong phủ kiểm tra kĩ càng trước rồi mới có thể đưa tới chỗ Chu Hòa Sưởng. Trong tay ông ta hiện giờ là một bức thư được chép lại.
Thư của Phó Vân anh rất bình thường, chỉ là mấy chuyện vụn vặt mà nàng đã trải qua trong kinh.
Nhưng Sở Vương nhanh chóng phát hiện ra trong đó có điều gì đó không bình thường. Gõ nhẹ lên chiếc giá bằng gỗ kim ty nam, ông ta hỏi trường sử đang ngồi bên cạnh: "đi lấy cuốn sổ tay đố đèn trong thư phòng Thế tử tới đây."
Mấy năm nay Phó Vân anh liên tục sử dụng tên Đan Ánh công tử để khắc và in sách, đa phần là những cuốn sách hướng dẫn có liên quan tới việc viết văn, cũng có sách giải các câu hỏi về thiên văn, địa lý, nông học... Tóm lại, miễn là các học sinh đang chuẩn bị tham gia khoa cử thì trên bàn chắc chắn sẽ có sách do nàng sáng tác, chỉ có cuốn sổ tay đố đèn kia là nàng viết tay, dành riêng cho Chu Hòa Sưởng.
Trường sử nhanh chóng mang sổ tay tới, Sở Vương tìm các câu đố đèn theo gợi ý trong thư, cuối cùng nhận được một tin tức khiến cho ông ta sửng sốt hãi hùng.
Ông ta lập tức đốt bức thư, "Khi nào Thế tử đọc xong thư thì đốt luôn cả lá thư trong tay nó đi."
Trường sử thưa vâng.
Nhưng Sở Vương lại đổi ý, "Thôi, đừng đốt, nếu không Bảo Nhi lại nghi ngờ."
Trường sử hơi kinh ngạc, rốt cuộc thì phong thư này của Phó Vân có cái gì kì quái đây? Tại sao Vương gia lại phản ứng mạnh mẽ như vậy?
Sở Vương đi đi lại lại, nơi đáy mắt như có một dòng sóng ngầm cuộn lên, "Song Huy, hiện giờ Vương phủ có tổng cộng bao nhiêu bạc?"
Trưởng sử ngạc nhiên, cúi đầu đáp: "Bẩm Vương gia, trước mắt có chừng trên dưới tám mươi vạn lượng là có thể rút ra ngay lập tức."
Đương nhiên, so với tài sản thực sự của phủ Sở Vương thì đây mới chỉ là một khoản nhỏ.
"Bản vương hỏi toàn bộ." Sở Vương nheo mắt, khóe miệng nhếch nhếch, đôi mày rậm cũng nhướn lên, mang theo quyết tâm được ăn cả ngã về không.
Mí mắt trường sử giật giật, Vương gia sẽ không muốn trốn ra ngoài lần nữa đấy chứ? Năm đó ông ta lén dẫn người định rời khỏi Hồ Quảng, bị tuần án ngự sử bắt được, Vương phủ phải chi ra trên dưới mười vạn lượng bạc mới giấu nghẹm được việc này, nếu không bên trên chỉ cần chụp cho ông ta một cái mũ gọi là có ý đồ gây rối thì đã có Sở Vương mới từ lâu rồi.
Lần này Vương gia lại định làm gì đây chứ?
Trường sử thầm than khổ.
Sở Vương không biết trường sử nhà mình đang thầm tính toán xem phải giải quyết hậu quả ra sao, nhìn ra phía vạt nắng lấp lánh, cười tươi rói. Đây là cơ hội ngàn năm có một, người cha này của con dù có phải lấy mạng của mình ra đổi cũng phải đưa con lên cái vị trí kia.
Phú quý chỉ có thể đoạt được từ chốn hiểm nguy, lúc này không chủ động, tới khi Thế tử của Đàm Vương vào kinh, Bảo Nhi sống chết thế nào cũng khó mà đoán được. Vậy thì chi bằng tình nguyện trả bất cứ giá nào, đều mang huyết mạch hoàng thất, tại sao họ lại vĩnh viễn chỉ có thể ở nơi này?
"Ngươi đích thân đi Dương gia, Chung gia, bảo bọn họ mang sổ sách tới đây gặp bản vương." Ông ta trầm giọng dặn dò.
Trường sử thưa vâng.
...
Vùng ngoại ô kinh thành.
Tuyết vẫn còn đang rơi, ngói trên nóc nhà đã được che chắn từ lâu, trước mái hiên có treo mấy chiếc đèn lồng đỏ, nhìn như thể những đóa hoa nở rộn giữa đêm đen.
Sủi cảo đã chín, được bưng vào chính phòng.
Hoắc Minh Cẩm không để người khác đi vào, đứng ở cửa nhận hộp đựng đồ ăn, đặt lên chiếc bàn tròn đằng sau bình phong, mở nắm giữ ấm ra.
một đĩa tròn lớn xếp đầy sủi cảo, mấy bát tương chấm, một đĩa thịt dê om, một đĩa chân giò rút xương, vịt nướng bát bảo nhồi gạo nếp, vịt quay Tô Châu, đuôi lợn hầm, tất cả đều là những món ăn mềm nhiều thịt, màu sắc tươi tắn, hương thơm nức mũi.
Mở ngăn thứ hai ra, vịt muối nấu ngó sen, sườn om trong ống trúc, thịt tẩm bột, ngó sen, nấm cuốn phù trúc, niễng xào... Tất cả đều là những món ăn mà người Hồ Quảng hay ăn.
Còn có cả món măn mùa đông hầm thịt và trân châu đậu hũ [2] mà Phó Vân anh thích ăn.
[2] Gạo nếp bọc đậu hũ và thịt rồi hấp lên. Minh họa ở cuối chương.
Người hầu dưới bếp đại khái đã biết Phó Vân anh là người phương nam nên đã chuẩn bị hai bát cơm gạo lứt, hạt gạo mẩy, đỏ hồng.
Nàng vén tay áo, giúp chàng xếp đồ ăn lên bàn, nhìn thấy trong hộp còn có một bình rượu, cũng lấy ra, đặt trên bàn, chỗ cạnh Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng rồi lại cất bình rượu trở về.
Nàng ở đây, chàng nào dám uống rượu.
Thực ra cũng chẳng có gì nhưng ánh mắt vừa rồi của chàng khiến cho Phó Vân anh bỗng nhiên chột dạ.
Nàng đã quen mặc nam trang, thường xuyên giao tiếp với đồng liêu, nàng đã quên mất rất nhiều quy củ, cũng may Hoắc Minh Cẩm nhường nàng.
Huynh ấy tốt với nàng quá, tốt đến mức nàng vô thức quên mất cần phải kiêng dè, đúng là không nên như vậy.
Dù đối với huynh ấy hay đối với chính nàng mà nói, như thế đều không hay.
Nàng thất thần một lát rồi cất bình rượu ra thật xa.
Hoắc Minh Cẩm nhìn thấy tất cả những hành động đó của nàng, bật cười, mời nàng ngồi xuống, "Nàng thích ăn nhân gì?"
Rồi chàng bổ sung thêm, "Đều là nhân thịt cả, đây là nhân củ cải thịt lợn, còn đây là nhân hành hoa thịt dê. Nếu không thích cái nào cả thì có thể bảo bọn họ làm nhân rau."
Đầu bếp ở đây toàn là đàn ông, ngày Tết đương nhiên sẽ làm sủi cảo nhân thịt, còn nhân rau chỉ ăn vào ngày lập xuân thôi.
Nàng không kén chọn đồ ăn, chọn nhân hành hoa thịt dê.
Chọn xong mới nhớ ra, cả hai loại nhân này đều là những loại mà nàng thích ăn.
Nàng hơi kinh ngạc.
Hoắc Minh Cẩm dịch chiếc đĩa tới trước mặt nàng.
Trong phòng có thắp đèn, dưới ánh lửa đèn dầu bập bùng, Phó Vân anh nhìn sườn mặt Hoắc Minh Cẩm, huynh ấy hơn ba mươi tuổi, sự hăng hái, bồng bột của thuở thiếu niên đã dần lắng lại, trở nên trầm tĩnh, vững vàng như núi.
Cảm giác âm u lạnh lẽo trên người huynh ấy lúc mới gặp dường như chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng không biết hiện giờ trong lòng nàng có cảm giác gì, bên ngoài tuyết lông ngỗng rơi ngập trời, không thể nào tưởng tượng nổi lại có ngày nàng ngồi bên Hoắc Minh Cẩm ăn sủi cảo đón giao thừa.
Buổi chiều, lúc biết được Hoắc Minh Cẩm giấu kín sự ái mộ dành cho nàng mười mấy năm, nàng sợ hãi, lòng rối như tơ vò.
Giờ từ từ bình tĩnh lại, nhớ đến từng chuyện nho nhỏ trước kia, huynh ấy vốn chưa từng có ý định giấu giếm, cuối cùng nàng cũng đã có thể lý giải được vì sao ngay từ lúc mới gặp, huynh ấy đã đối xử đặc biệt với nàng.
Bởi nàng đã quen với những cảm giác khi ở cạnh huynh ấy trong kiếp trước nên mới không nhìn ra được tình cảm của huynh ấy.
Đáng tiếc những chuyện như thế này không thể tìm thấy đáp án trong sách vở, nhị ca cũng chưa từng trải, không thể cho nàng lời khuyên... không biết nhị ca và Viên Tam đang làm gì, có lo lắng cho nàng hay không.
Nàng suy nghĩ mông lung.
Dù sao huynh ấy đã biết hết mọi chuyện, chẳng còn gì phải lo sợ nữa.
Hoắc Minh Cẩm ăn rất chậm, biết người ấy đang ở bên cạnh mình, tất cả những lo lắng và bất an trong lòng đều đã được an ủi, như thể cả người đang được ngâm trong một dòng suối ấm áp, toàn thân thư thái.
Cảm giác vui mừng này rất bình yên, nhưng cũng là sâu sắc nhất.
Trong phòng rất an tĩnh, mọi âm thanh đều được phóng đại, tiếng bông tuyết rơi xuống nóc nhà, đập vào ngọn cây đều trở nên rõ ràng hơn hẳn.
"Sao hôm nay nàng lại tới đây tìm ta?"
Hoắc Minh Cẩm thấy nàng ăn hết một bát sủi cảo rồi không ăn nữa, múc một bát canh, đặt trước mặt nàng rồi hỏi.
Phó Vân anh ngước mắt lên nhìn chàng, chàng ngồi ngay ngắn, đĩnh đạc, mỉm cười. Dưới ánh đèn leo lét, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
Nếu như nàng không tới, huynh ấy sẽ ở đây một mình, ăn sủi cảo một mình, đón giao thừa một mình.
Nàng nhớ kiếp trước, khi còn nhỏ, Hoắc Minh Cẩm đứng dưới tán cây, mở rộng hai tay ra đón nàng, huynh ấy cũng cười như thế. Khi ấy, huynh ấy vẫn là một thiếu niên oai hùng, đầy sức sống.
Hoắc gia bỗng nhiên thân thiết với Ngụy gia, rồi lại bỗng nhiên trở nên xa cách.
Khi đó nàng không biết nguyên nhân, cứ tưởng rằng do lão phu nhân của phủ Quốc Công qua đời, giờ nàng biết rồi.
Lời cầu thân bị từ chối, đương nhiên Hoắc gia phải giữ khoảng cách với Ngụy gia, sau đó huynh ấy theo cha xuất chinh, không biết sống chết thế nào nên chẳng thể biểu lộ cái gì, khi đó nàng vẫn còn nhỏ.
Nàng cúi đầu, giấu đi những rung động nhè nhẹ trong lòng, nói: "Ta đã lên một danh sách, trên đó là những người sẽ ủng hộ cho Chu Hòa Sưởng, nhưng trước hết ta sẽ thăm dò ý tứ của họ đã."
Lui tới với những người đọc sách ở Hồ Quảng đã nhiều năm, nàng có mạng lưới quan hệ của riêng mình.
Nghe nàng tự nhiên lại đề cập tới chuyện chính sự, mặt Hoắc Minh Cẩm vẫn không đổi sắc, "Giờ còn chưa phải lúc, đợi nửa tháng nữa."
Nàng à một tiếng, cúi đầu ăn canh.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, chàng biết nhất định nàng đang thầm thở phào.
Lúc nàng vừa mới tới đây, mặt mày thảng thốt, muốn nói lại thôi, giờ lại nói chuyện chính sự, nàng mới thực sự thả lỏng.
Nhưng nàng vẫn đồng ý ở lại đón giao thừa với nàng.
Chàng mỉm cười.
//
Đây là món trân châu đậu hũ nhé.
Hoắc Minh Cẩm và Vân anh thực ra là hai người rất khác nhau, một bắc một nam, tính cách, khẩu vị đều khác nhau nhưng không sao, yêu thương thì sẽ biết chia sẻ, nhường nhịn thôi. Đương nhiên lúc đầu sẽ là Hoắc Minh Cẩm nhường Vân anh vì anh yêu trước, Vân anh bây giờ mới là hiểu được tình cảm của anh rồi cảm động thôi, cảm động và yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.