Bàn tay của Hoắc Minh Cẩm dày rộng, ấm áp, khô ráo, lòng bàn tay có những vết chai dày, có thể nắm hết bàn tay nàng.
Để cho nàng an tâm, Hoắc Minh Cẩm đã cho nàng biết cả những bí mật đại nghịch bất đạo như thế, không giấu giếm chút nào.
Phó Vân anh không tránh tay ra, để mặc cho Hoắc Minh Cẩm nắm.
Thực ra nàng cũng không sợ hãi gì, cho dù Hoắc Minh Cẩm đã phát hiện ra nàng là nữ.
Nhớ lại một cách cẩn thận, lúc ấy khi gặp huynh ấy ở Đồng Sơn cũng đã vậy rồi... Ở trước mặt nàng là lúc huynh ấy ôn hòa nhất, không phòng bị nhất.
Tự nhiên hai người đều im lặng, nàng cúi đầu không nói, Hoắc Minh Cẩm chăm chú nhìn nàng một lúc, trong đáy mắt dần hiện lên ý cười.
"Nàng thân thiết với Thế tử của Sở Vương như anh em đúng không?" Chàng kéo tay nàng, khẽ hỏi.
Phó Vân anh ngẩn người, đồng tử trong mắt bỗng co lại, mặt mày đổi sắc.
Hoắc Minh Cẩm biết nàng đã hiểu chàng định nói gì, vẫn ôn hòa như cũ, chậm rãi nói: "Chu Hòa Sưởng là con trai độc nhất, tuổi còn nhỏ, là đích tử của phiên vương. Sở Vương không nắm quân đội, không quyền cũng không thế. nói về quan hệ huyết thống cũng như thân phận, Chu Hòa Sưởng rất thích hợp. Chỉ có điều cha hắn vẫn còn sống nên hơi phức tạp, khó khăn. Thế tử của Đàm Vương ở phủ Trường Sa cũng là một người thích hợp để lựa chọn, nhưng hắn lại có quá nhiều anh em..."
Phó Vân anh nhanh chóng cân nhắc, nếu như Hoắc Minh Cẩm đã nói vậy thì nhất định đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu... Đứa trẻ trong bụng Thái tử phi chỉ sợ thực sự không giữ nổi.
Hoàng đế sẽ không thể có thêm con nối dõi nữa. Thời trẻ ông ta cũng giống Thái tử, dùng thuốc kích thích rất sớm, đến tuổi trung niên, cơ thể đã suy yếu tàn tạ, vậy nên đa phần các hoàng tử cũng gầy yếu, từ nhỏ đã chết yểu. Thái tử chết đột ngột như thế cũng có liên quan đến chuyện này. đã nhiều năm như vậy mà phi tần trong cung không có ai mang thai, về sau lại càng không thể có con nối dõi.
Vậy thì ai sẽ là người kế thừa ngôi vị hoàng đế, làm chủ non sông gấm vóc này đây?
Người này cần có huyết mạch hoàng thất.
Vậy nên người này phải được chọn trong số các phiên vương.
Hoắc Minh Cẩm bình tĩnh nói: "Tới khi ấy thật, đại thần trong triều ai cũng sẽ có tính toán riêng, sẽ có rất nhiều chuyện mà đến ta có khi cũng không thể khống chế được. Nếu muốn Chu Hòa Sưởng có thể vào kinh một cách thuận lợi thì trước tiên cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Nàng cứ bàn bạc với Sở Vương trước đi, nếu ông ta có ý định này, ta có thể đảm bảo cho sự an toàn của Chu Hòa Sưởng."
Phó Vân anh cố sắp xếp những suy nghĩ hỗn hoạn trong đầu, không nói một lời.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, không hề thúc giục, đợi nàng đưa ra quyết định của bản thân.
Ánh mặt trời ấm áp vô cùng, ngồi trong sân một lúc mà mặt nàng đã hơi nóng lên, mái tóc bị bọc trong khăn lưới cũng nóng lên.
Phó Vân anh dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực, một tiếng lại một tiếng, mang theo hưng phấn và khát vọng.
Công lao nâng đỡ Hoàng đế đăng cơ có giá trị hơn cả mấy chục năm học hành gian khổ, quyền thế và phú quý ở ngay trước mắt, muốn đạt được dễ như trở bàn tay.
Làm việc ở Đại Lý Tự càng lâu, nàng càng hiểu được tại sao hết đời này đến đời khác lại có nhiều vị đại thần dù phải đứng trước nguy cơ mất đầu, vẫn tình nguyện bày mưu tính kế cho vị hoàng tử mà mình ủng hộ như thế. Đương nhiên, đa số bọn họ là vì công danh lợi lộc, nhưng cũng có những người không quan tâm tới vinh hoa mà chỉ vì lý tưởng chính trị của bản thân. Nếu có chung lợi ích với quân vương, họ mới có thể thực sự thể hiện khát vọng và tài năng của mình.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, cố giữ bình tĩnh, chậm rãi nói: "Chu Hòa Sưởng không có nhiều tham vọng, hắn thích làm một thế tử vô lo vô nghĩ hơn."
Chu Hòa Sưởng được nuông chiều từ nhỏ, thích vui chơi, quần áo đẹp, đồ ăn ngon, tiểu nương tử xinh đẹp. Sở Vương cả đời uất ức vì không thể rời khỏi phủ Võ Xương nhưng hắn lại không quan tâm điều đó. Chỉ cần vẫn luôn được ngồi trên núi vàng núi bạc, ăn không ngồi rồi, ngày nào cũng có nô bộc ân cần hầu hạ, hắn tình nguyện ở phủ Võ Xương cả đời.
Hoắc Minh Cẩm khẽ nhếch khóe miệng, tỏ ra không mấy quan tâm, "sự đời nhiều khi không phải hắn muốn là được, Chu Hòa Sưởng không có quá nhiều lựa chọn, Thế tử của Đàm Vương là người nhỏ nhen, nếu hắn ngồi lên cái vị trí kia, nhất định sẽ không tha cho những kẻ đã từng cạnh tranh với hắn."
Chàng không phải đang dọa nàng cho vui. Từ xưa tới nay, mỗi lần Hoàng đế đăng cơ, việc đầu tiên cần làm chính là củng cố ngôi vị Hoàng đế của mình.
Ngôi vị hoàng đế, làm chủ thiên hạ, không ai có thể chống cự nổi sự hấp dẫn này, cho dù Chu Hòa Sưởng có không động lòng đi chăng nữa, những người khác trong phủ Sở Vương cũng sẽ không động lòng hay sao?
Chu Hòa Sưởng là người đơn thuần, rất dễ bị người bên cạnh thuyết phục.
Huống hồ lại còn có một người làm bậy nửa đời là Sở Vương. Ông ta nằm mơ cũng nghĩ tới một ngày có thể ra khỏi phủ Võ Xương.
Vậy nên cho dù Chu Hòa Sưởng không nghĩ tới chuyện tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế đi chăng nữa, thì những người bên cạnh Sở Vương cũng sẽ nghĩ tới chuyện này. Hơn nữa bọn họ sẽ tự ý quyết định, giúp hắn tranh đoạt, dù hắn có tham vọng hay không thì cũng sẽ bị những kẻ khác coi là đối thủ.
Giống như năm đó, Vinh Vương và Hoàng đế tranh chấp, rất nhiều đại thần trong triều, dù chưa từng ủng hộ phe nào, cũng vẫn bị chụp cho một cái tội danh mưu phảm, ném vào đại lao nằm chờ chết.
Phó Vân anh không do dự quá lâu, nhanh chóng hạ quyết tâm, "Ta phải hỏi Sở Vương xem ông ta có ý định gì trước đã."
Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng.
Phó Vân anh ngước mắt nhìn chàng, chàng vẫn cứ kéo tay nàng, nhất quyết không chịu bỏ ra, đôi lông mày rậm, sống mũi thẳng, ánh sáng mặt trời vàng nhạt phác họa nên xương quai hàm mạnh mẽ của chàng.
Sở Vương hoàn toàn không phải là một người tình nguyện trở thành phiên vương. Thời còn trẻ, ông ta đã làm đủ thứ chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng nổi. Lần này Hoắc Minh Cẩm hoàn toàn có thể tự liên lạc với Sở Vương, Hoắc Minh Cẩm cẩm trợ giúp Sở Vương như vậy, Sở Vương nhất định sẽ ghi tạc ân nghĩa này trong lòng.
Nhưng Hoắc Minh Cẩm lại để nàng thông báo cho Sở Vương...
Nếu một thế tử của phiên vương như Chu Hòa Sưởng có thể trở thành người thừa kế cho ngôi vị hoàng đế, công lao này sẽ có hơn một nửa thuộc về nàng.
Tại sao huynh ấy lại tốt với nàng đến thế?
Nàng ngồi đó, thất thần hồi lâu.
...
Về tới nhà, Phó Vân anh lập tức trải giấy mài mực, viết một phong thư cho Sở Vương, trình bày với ông ta tình hình trong kinh.
Sở Vương là người thông minh, nàng không cần phải nói quá rõ ràng. Nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, nàng vẫn sử dụng ám hiệu, nếu như thư bị cướp đi giữa đường thì cũng không sao.
Nàng viết tổng cộng bốn phong thư rồi tách ra để đưa cho Kiều Gia và Phó Vân Khải vào những lúc khác nhau, bảo họ lập tức lên đường về phủ Võ Xương, đưa thư tới tận tay Lý Hàn Thạch.
Kiều Gia không chịu đi, hắn nói: "Xin công tử chớ trách, đưa thư không phải nhiệm vụ của ta"
Người này là một gã cứng đầu.
Phó Vân anh không ép buộc hắn, đành phải tìm một người đáng tin khác.
Ngay ngày hôm đó, Phó Vân Khải xuất phát. Biết đây là việc gấp, hắn cưỡi ngựa. Mấy năm nay, hắn theo Phó tứ lão gia vào nam ra bắc, đã cưỡi ngựa rất thành thạo, không còn là thiếu gia yếu ớt chỉ có thể cưỡi lừa ra ngoài như trước kia nữa.
Sau khi gửi thư đi, nàng vẫn tiếp tục đi Đại Lý Tự làm việc bình thường.
Thái tử mất, tang lễ được tổ chức rất long trọng, nhưng dù chuyện tang ma có long trọng thế nào đi chăng nữa cũng chỉ đủ để cho dân chúng có một đề tài bàn tán mà thôi.
Đại thần trong triều đang vô cùng lo lắng, Hoàng thượng càng ngày càng hung bạo, dễ tức giận, ngày nào cũng phải xử trí mấy quan viên mới hả, quan viên Lục Bộ sống trong sợ hãi, chỉ sợ bị Hoàng thượng giận cá chém thớt.
Đúng lúc này, thủ phụ Thẩm Giới Khê bỗng dâng lên một bản tấu, ông ta muốn từ quan.
Hoàng thượng bác bỏ tấu chương của ông ta, không chịu gặp ông ta, cũng không cho ông ta rời khỏi kinh thành một bước.
Lúc tin tức này truyền tới tai Phó Vân anh, nàng đang ngồi kiểm tra lại hồ sơ mới được Hình Bộ đưa tới.
Thẩm gia cũng sắp loạn lên rồi.
...
Sau khi tuyết tan, trời cũng trong hơn nhiều.
Thư phòng của Thẩm phủ ấm áp như xuân, trên sàn nhà bằng gỗ kim ty nam có trải một tấm thảm nhung dày. Giẫm chân lên đó, bước chân cũng trở nên lặng yên, không tiếng động.
Thủ phụ Thẩm Giới Khê chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại.
Đám phụ tá đứng chờ ngoài cửa hồi lâu, trán lấm tấm mồ hôi, không ai dám lên tiếng quấy rầy các lão đại nhân.
Thẩm Giới Khê trông vô cùng nghiêm túc, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy cây đinh hương mà năm đó ông ta tự tay trồng khi mới gia nhập Nội Các. Nhớ tới sự hăng hái và khí phách ngày đó của mình, ông ta thở dài một hơi.
Dù sao ông ta cũng là vị đại thần quan trọng nhất trong Nội Các, nắm giữ triều đình nhiều năm. Sau khi biết được người nhà lén xếp người vào bên cạnh Thái tử sau lưng ông ta mà hành động này gián tiếp dẫn tới cái chết đột ngột của Thái tử, bằng trực giác nhạy cảm của mình, ông ta đã biết vận rủi của Thẩm gia tới rồi.
Ai là người thực sự ra tay cũng không quan trọng nữa. Thẩm gia không trong sạch, cái chết của Thái tử thực sự có liên quan đến Thẩm gia.
Ngần ấy năm trôi qua, ông ta oai phong hơn người, tuy chỉ là thần tử nhưng lại có thể hoàn toàn khống chế Nội Các, có thể bác bỏ quyết định của Hoàng thượng, Hoàng thượng kiêng dè ông ta, nhưng cũng chẳng làm gì được ông ta.
Hoắc Minh Cẩm đột nhiên xuất hiện, người này thủ đoạn tàn nhẫn, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Mấy năm nay, Hoắc Minh Cẩm liên tục chĩa đầu thương về phía ông ta, cắn xé da thịt của ông ta, khiến ông ta bị thương tới tận gân cốt, nhưng ông ta vẫn có thể chống đỡ được.
Nhưng lần này, Thẩm Giới Khê biết ông ta đã hoàn toàn bó tay rồi.
Ông ta có to gan thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng nghĩ tới chuyện học Vương Mãng, thay đổi triều đại.
Triều đại này đã trải qua hơn trăm năm, dân chúng an cư lạc nghiệp, ấm no giàu có, giang sơn này là của họ Chu. Đừng nói hiện giờ quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, dù thiên hạ có đại loạn đi chăng nữa, lòng người trong thiên hạ vẫn hướng về hoàng thất, ngay cả nếu giờ một đám giặc cỏ có vùng lên khởi nghĩa thì cũng chẳng tạo nên được sóng gió gì, chỉ có người Chu gia mới ổn định được giang sơn này.
Ông ta nắm giữ Nội Các, quyền thế ngập trời, cả triều văn võ gặp ông ta đều phải bảo sao nghe vậy, ông ta còn gì không thỏa mãn nữa đâu?
Cứ khăng khăng phải làm một kẻ mưu triều soán vị không chỉ để lại tiếng xấu muôn đời, con cháu cũng chắc chắn rơi vào tiện tịch, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được nữa.
Mấy năm nay ông ta sống quá tốt, vênh vang đắc ý, dùng người không khách quan, không phân biệt thị phi đúng sai, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, đôi khi cũng sẽ có những suy nghĩ không nên có, cảm thấy mình cũng chẳng kém người từng hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (lợi dụng thiên tử để bắt chư hầu phục tùng mình) như Tào Tháo là bao.
Nhưng giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, ông ta biết rằng dù Thẩm gia có đạt được địa vị quyền thế như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị những thế lực mới thay thế mà thôi.
Hoàng thượng nhạy cảm đa nghi, lòng dạ hẹp hòi, còn khắc nghiệt, vô tình, hơn nữa không có bao nhiêu tài năng nên trước kia ông ta mới có cơ hội để mua chuộc lòng người, nắm giữ Nội Các, nếu là một Hoàng đế khác thì làm sao chịu đựng nổi ông ta như thế.
"Đời nào đất nước cũng có người tài." [1]
[1] Trích "Luận thi" của Triệu Dực.
Vậy nên ông ta mới có thể ngầm đồng ý cho con trai sắp xếp con gái họ Thẩm vào cung làm Thái tử phi, ông ta già rồi, không thể nào che chở cho người họ Thẩm mãi được.
Nhưng mấy đứa con trai của ông ta lại quá nôn nóng, kích động, bọn chúng lớn lên dưới sự che chở của ông ta, chỉ biết Thẩm gia rực rỡ huy hoàng như mặt trời ban trưa, nào hiểu hoàng quyền mới là cao nhất, một lũ không biết nghĩ, nói như rồng leo, làm như mèo mửa lại không biết tự lượng sức mình.
Nếu như bọn chúng thực sự có khả năng xoay chuyển càn khôn thì cũng còn được, đằng này toàn những kẻ chí lớn nhưng tài mọn, cứ cho rằng có thể khống chế Ngũ Quân Đô Đốc Phủ và Kinh Vệ là có thể muốn làm gì thì làm.
Mơ tưởng hão huyền, được voi đòi tiên...
Thẩm gia phải làm thế nào mới thoát ra khỏi tình cảnh khó khăn này được đây?
Thẩm Giới Khê cau mày.
Dưới hành lang ngoài thư phòng, Thẩm đại công tử và Thẩm nhị công tử cũng đang đi đi lại lại.
"Sao tự nhiên cha lại dâng sớ từ quan cơ chứ?"
Giọng điệu của Thẩm đại công tử nôn nóng.
Thẩm nhị công tử nói: "Đại ca, Cẩm Y Vệ còn đang điều tra nguyên nhân cái chết của Thái tử... Người của chúng ta đã xử lý sạch sẽ cả rồi, còn có gì để sợ nữa đâu."
Phụ tá bên cạnh khom lưng, khẽ nói: "Đại nhân, cứ coi như Cẩm Y Vệ không tìm thấy nhược điểm của chúng ta đi, Hoàng thượng cũng sẽ nghi ngờ Thẩm gia. Cẩm Y Vệ mà muốn bắt ai thì cần gì chứng cứ?"
Thái tử chết quá đột ngột, Thẩm gia căn bản trở tay không kịp, chuyện Thái tử phi có thai vẫn luôn bị bọn họ giấu kín, không hiểu tại sao lại đột nhiên truyền ra, khiến mọi chuyện loạn cả lên, giờ thì đến gã ăn xin trên đường cũng biết trong bụng Thái tử phi có Thái tôn.
Tất cả những chuyện này không nằm trong kế hoạch của Thẩm gia, Cẩm Y Vệ đã tới nhà dò xét nhiều lần, gần đây Hoàng thượng tỏ ra vô cùng lãnh đạm với cha của bọn họ.
Phụ tá thở dài nói tiếp: "Kế sách hiện giờ chỉ có thể chờ Thái tử phi sinh Thái tôn ra rồi tính tiếp. Thái tôn còn nhỏ, Hoàng thượng dù sao cũng phải tính toán cho tương lai của Thái tôn."
Thái tôn nhất định sẽ được chọn là người thừa kế cho ngôi vị Hoàng đế. Hoàng đế già rồi, tới lúc ông ta quy tiên có khi Thái tôn vẫn chỉ là một đứa trẻ. Chỉ cần Hoàng thượng còn có một chút tầm nhìn, nhất định ông ta sẽ phải giữ Thẩm gia lại, chỉ có những người có máu mủ ruột rà như Thẩm gia mới thật lòng giúp đỡ Thái tôn mà thôi.
Thẩm đại công tử như vừa mới đưa ra quyết định tức thời, hỏi: "Còn mấy tháng nữa thì Thái tử phi sinh con?"
Phụ tá nói: "Thái y nói là còn ba bốn tháng."
Thẩm đại công tử cúi đầu trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên, nghiến răng: "không chờ nổi đến lúc đó đâu, phải dứt khoát, không làm thì thôi, nếu làm thì phải làm tới cùng."
Hiểu được sự ám chỉ của Thẩm đại công tử, Thẩm nhị công tử toát mồ hôi lạnh, chân va vào nhau lập cập.
Phụ tá lại vô cùng bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thẩm đại công tử liếc nhìn em trai, "Chuyện này không thể để cha biết được.
Thẩm nhị công tử vô cùng sợ hãi, chẳng thốt ra được chữ nào, chỉ biết gật đầu đồng ý.
...
Trong Tây Noãn Các.
Phó thiên hộ của Cẩm Y Vệ vội vàng đi vào trong phòng, chắp tay với Hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trên giường La Hán trước cửa sổ, khẽ nói: "Hoàng thượng, có người định tặng mấy thứ cho Thái tử phi nhưng đã bị vi thần chặn lại."
Hoàng đế ngẩng đầu, trên mặt có vài phần dữ tợn, "Thứ gì?"
Phó thiên hộ cúi đầu đáp: "Là mấy loại dược liệu, vi thần đã nhờ thái y kiểm tra, thái y nói đó đều là những loại dược liệu thông thường nhưng lại không phải là để giữ thai... mà là để trợ sản."
Rầm một tiếng, hoàng thượng đập mạnh lên chiếc bàn đặt trên giường, sức lực rất lớn, làm bàn nứt ra, tạo thành một khe nhỏ sâu hoắm, trà bánh trên bàn rơi hết xuống mặt đất, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.
Đám thái giám đang canh giữ bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, định đi vào dọn dẹp nhưng lại sợ nghe phải cái gì không nên nghe thì có mà mất đầu.
Tuy rằng bọn họ không nghe thấy Phó Thiên hộ đang nói gì với Hoàng thượng nhưng giọng nói giận dữ của Hoàng thượng vẫn xuyên qua cửa sổ đóng chặt truyền ra phía ngoài. Mấy ngày gần đây Hoàng thượng thô bạo dễ tức giận, hơi một tý đã ban chết cho những kẻ hầu hạ xung quanh mình. Hằng ngày bọn họ cứ mở mắt ra đã bắt đầu lo sợ, không biết bản thân mình liệu có thể sống cho đến hết ngày hay không. Giờ Hoàng thượng đang nổi nóng, làm gì có ai dám đi vào.
Nhưng mà không vào dọn dẹp, Hoàng Thượng vẫn sẽ tức giận.
Đám thái giám hãi hùng, mồ hôi như tắm.
không biết đã qua bao lâu, bên trong truyền ra tiếng bước chân chậm rãi thong dong, phó thiên hộ đi ra, khuôn mặt vừa đen vừa gầy, nét mặt bình tĩnh, nhìn xung quanh một lượt, nhíu mày: "Còn không mau đi vào đi?"
Hai tiểu thái giám bị hắn chỉ phải mặt mày đuỗn ra, trông như cha mẹ mới chết, cắn răng đi vào.
Bồ Tát phù hộ cho họ sống thêm được mấy ngày đi mà!
...
Bởi cái chết đột ngột của Thái tử, toàn bộ Tử Cấm Thành bị bao phủ trong bởi một bầu không khí bi thương.
Lễ Bộ thượng thư sống dở chết dở, Lễ Bộ thị lang phải tiếp nhận nhiệm vụ trong thời điểm nguy hiểm này, sầu trắng cả tóc.
Sau vụ của Quách tần nương nương, thái giám, cung nữ trong cung không ai dám cười nữa, đặc biệt là là không dám cười trước mặt hai người đang đau khổ tột cùng sau cái chết của con trai là Hoàng thượng và Tôn quý phi. Sang năm mới, tất cả các hoạt động chúc mừng đều bị hủy bỏ. Dù là trong cung hay ngoài cung, năm mới đều đến một cách lặng lẽ, chỉ có những đứa trẻ ngây thơ, không biết gì mới có thể vô cùng vui vẻ cầm đèn lồng đi chơi.
Phó tứ lão gia nhờ người viết thư cho Phó Vân anh, nói với nàng cả Phó Nguyệt và Phó Quế đều đã xuất giá. Trùng hợp là ở chỗ, hai chị em gả cho hai anh em họ, tuy hai nhà không ở một chỗ nhưng bình thường vẫn giữ quan hệ mật thiết, từ chị em họ lại biến thành chị em dâu, Phó Nguyệt và Phó Quế càng thân nhau hơn. Người trong nhà cũng thở phào nhẹ nhõm. Có Phó Quế giúp đỡ, nếu có ai dám bắt nạt Phó Nguyệt, Phó Quế sẽ là người đầu tiên phản đối.
Phó Vân anh cũng quen biết với người nhà bên kia, hai anh con rể này đều họ Dương, nhiều thế hệ nhà bọn họ đều trung thành với Sở Vương phủ, là tộc lớn trong vùng.
Gia phong của Dương gia cũng coi như đàng hoàng, Phó Nguyệt và Phó Quế đều gả cao nhưng lại có hai anh em họ là Phó Vân Chương và Phó Vân anh làm quan ở kinh thành chống lưng, Dương gia rất tôn trọng hai chị em, không dám chèn ép hai người họ.
Chu Hòa Sưởng cũng viết một phong thư cho Phó Vân anh, dù sao hắn cũng nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, chỉ một phong thư mà viết tầm khoảng hai mươi trang. Trong thư hắn kể lể bình thường ăn món gì ngon, chơi trò gì vui, Sở Vương đắc tội hắn như thế nào, sau đó phải mua đồ quý hiếm gì để dỗ hắn, toàn là những chuyện vụ vặt trong nhà ngoài ngõ, cuối cùng nói đùa với nàng giờ bọn họ cũng tính là thân thích rồi. Còn nói nếu như hắn cũng có chị em họ, nhất định sẽ phải chọn nàng làm con rể nhà bọn họ.
Rồi hắn lại hỏi nàng khi nào sẽ về Hồ Quảng, hắn rất nhớ nàng, đám học sinh ở Giang Thành thư viện giờ ai cũng có một cuốn "Sổ tay chế nghệ", hắn đọc sách liền nhớ đến nàng, ngóng trông nàng trở về.
Đương nhiên, còn có mấy tấm ngân phiếu một ngàn lượng được gửi kèm theo thư. Kinh sư cách Hồ Quảng khá xa, tặng vàng bạc châu báu không tiện lắm, hắn đưa tiền luôn.
Lúc Chu Hòa Sưởng gửi phong thư này đi, Phó Vân Khải hẳn là vẫn chưa tới phủ Võ Xương.
Phó Vân anh khép bức thư lại, không lập tức viết thư hồi âm cho hắn, tình thế trong kinh sư thay đổi trong nháy mắt, có lẽ chẳng bao lâu nữa bọn họ có thể gặp nhau rồi.
Tết năm nay chỉ có Phó Vân Chương và Phó Vân anh cùng đón giao thừa.
Dù thời thế có thay đổi thế nào thì càng về cuối năm, nha môn càng bận rộn, những công việc còn tồn đọng đều phải được xử lý. Hai người bận đến nỗi không kịp thở, trời chưa sáng đã phải thức dậy, đến tối về nhà còn phải tiếp tục làm việc, công việc trong nhà họ giao hết cho quản gia xử lý. Cũng may năm nay mọi người đều phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, không dám giăng đèn kết hoa làm đám cưới, không dám lén lút tụ tập uống rượu nên cũng ít việc xã giao hơn nhiều.
Đến ngày ba mươi, người hầu kẻ hạ đã chuẩn bị bữa cơm đoàn viên đầy đủ, sung túc. Giờ ở ngoài không ai dám ăn uống thoải mái, đến Tết đóng cửa lại thì vẫn có thể ăn Tết một cách vui vẻ. Cả năm vất vả mà đến cuối năm còn phải kiềm chế thì năm sau ai còn tinh thần làm việc nữa?
Sau giờ Ngọ, tuyết lại rơi, Phó Vân Chương và Phó Vân anh thay quần áo mới, trên bàn chưng lọ hoa, bảo tôi tớ gỡ bỏ tấm bình phong ra, vừa ăn vừa ngắm tuyết.
Trong vườn có núi giả, cây khô, tuyết rơi không một tiếng động như một bức họa được tùy ý vẽ nên.
Cũng hơi giống tình hình hiện tại ở kinh thành, mạch nước ngầm mãnh liệt, ai cũng đang tập hợp lực lượng, thế cân bằng sẽ nhanh chóng bị phá vỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi.
Nhưng ở trong thời điểm căng thẳng như thế này, trong lòng Phó Vân anh lại càng bình tĩnh hơn.
Cả hai người không ai muốn ra ngoài, ăn uống xong liền thưởng cho tôi tớ rồi ngồi vào noãn các hơn, ngồi trên sập chơi trạng nguyên trù, cờ song lục, thăng quan đồ [2].
[2] Đều là những trò chơi bằng xúc xắc, may rủi thôi. Trạng nguyên trù mình không biết, còn thăng quan đồ thì khá giống cá ngựa.
Trong chiếc bình sứ cổ hẹp có cắm hoa mai, trúc Nam Thiên, tùng chi, hoa thủy tiên, không cần phải đốt hương mà cả phòng đã có hương thơm thanh nhã.
Tết năm nay thực sự rất yên tĩnh, không giống như năm ngoái, pháo đốt đì đùng từ sáng sớm đến tối mịt, hết đợt này đến đợt khác, chẳng lúc nào ngưng nghỉ.
Phó Vân Chương học cái gì cũng nhanh, đến trạng nguyên trù cũng chơi tốt.
Phó Vân anh thua mấy ván, bỗng nhiên bật cười, "Nhị ca là thám hoa, muội chỉ là cử nhân, chơi trạng nguyên trù thì làm sao thắng được nhị ca cơ chứ."
Phó Vân Chương cầm chiếc thẻ bằng ngà trong tay, nghe vậy liền nhướn mày, lấy thẻ ngà vỗ nhẹ vào mặt nàng, "Muội có nói thế thì ca ca cũng sẽ không nhường muội đâu."
Phó Vân anh chẳng mấy khi thoải mái như thế, không tin mình sẽ xui xẻo mãi, chơi tiếp mấy ván, lại thua.
Sau đó Phó Vân Chương phải chủ động nói: "Được rồi, không chơi cái này nữa, muội mang thăng quan đồ ra đây."
Chơi thăng quan đồ một lát, bỗng có người đập rầm rầm vào cổng Phó gia.
Phó Vân Chương nhíu mày.
Quản gia vội chạy ra mở cửa, cánh cửa vừa được kéo ra đã thấy một thanh niên cao kều trên người toàn tuyết chạy thẳng vào nhà, "Ăn xong hết rồi à?"
Đám người hầu ngẩn người, định cản thanh niên kia lại.
Phó Vân anh đứng dậy, xuống hành lang, ra hiệu cho người hầu lui xuống.
Viên Tam đã về.
Khắp trên đầu trên cổ hắn toàn là tuyết, quần áo mặc trên người không biết đã bao nhiêu ngày không giặt, không nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa, phơi nắng nhiều nên da cũng đen sạm, làm quản gia suýt nữa là không nhận ra hắn.
Vào dịp Tết, bếp lửa dưới nhà bếp lúc nào cũng giữ lửa, nha hoàn bưng đồ ăn tới noãn các, Viên Tam ngồi xuống, cầm đũa ăn ngấu nghiến.
Đợi tới khi hắn ăn no đến ợ ra một hơi, Phó Vân anh mới bảo hắn mau đi tắm.
Người hắn hôi hám, thật khó chịu.
Viên Tam gãi đầu, cười hề hề rồi đi tắm.
Phó Vân Chương biết Phó Vân anh muốn nói chuyện riêng với Viên Tam, cầm một quyển sách đi về phía sương phòng đối diện, chỉ về phía thăng quan đồ đang đặt trên bàn, bảo nha hoàn, "Đừng làm lộn xộn, chút nữa lại chơi tiếp."
Nha hoàn thưa vâng.
Tốc độ tắm gội của Viên Tam còn nhanh hơn cả tốc độ ăn, chỉ một lát sau đã thấy hắn thay quần áo sạch sẽ tới gặp Phó Vân anh, đến tóc cũng đã được gội sạch, nhưng hắn là người cẩu thả, cứ để đầu tóc lòa xòa như thế ngồi trước chậu than, vừa hong tóc vừa kể những chuyện xảy ra trong chuyến đi xuống phía nam lần này.
hắn đã trở lại Bắc Trực Lệ từ lâu nhưng trên đường lại gặp tuyết lớn nên bị trì hoãn, kẹt ở Thông Châu mất mấy ngày, vốn tưởng phải sang năm mới mới về lại được kinh thành nhưng hắn chờ không nổi, tự thuê một con lừa đi về. Mấy ngày nay ngày nào cũng gặm lương khô, về tới nhà, ngửi thấy mùi đồ ăn, thèm tới mức mắt sáng rực lên.
nói xong mấy chuyện đó, hắn mới kể chuyện chính, "Lão đại, cái gã Chu công tử kia..."
hắn nhìn xung quanh, kéo chiếc ghế của mình tới cạnh Phó Vân anh, đặt mông ngồi xuống, ghé sát vào nàng, thì thầm: "Là thái giám!"
Phó Vân anh giật mình.
Viên Tam nói tiếp: "Lão đại, chẳng phải ngươi muốn ta hỏi thăm xem tại sao hắn lại bị đưa về Giang Tây hay sao? Nhân lúc hắn uống rượu say, ta hỏi hắn rồi, hắn nói hắn bị Hoắc chỉ huy sứ phế, Hoắc chỉ huy sứ còn định giết hắn, Chu thượng thư khóc lóc cầu xin, Hoắc chỉ huy sứ mới giữ lại tính mạng cho hắn, còn bắt Chu gia thề chắc chắn phải đưa Chu công tử về quê, không cho hắn bước vào kinh thành một bước, Chu gia đồng ý rồi."
Than trong chậu cháy kêu lạch tạch, phòng ấm lên, hương hoa trong phòng càng nồng.
Phó Vân anh ngẩn người một lát, cầm lấy kìm sắt gảy mấy cục than trong chậu, khẽ hỏi: "Tại sao Chu công tử lại đắc tội với Hoắc chỉ huy sứ?"
Viên Tam với tay về phía chiếc hộp đựng đồ điểm tâm bên cạnh, lấy bánh đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm, trên mặt, trên tay toàn bột rơi lả tả, lúng búng trả lời: "hắn nói là vì một cô gái... Hồi còn trẻ Chu công tử từng thích một cô gái, muốn cưới người ta, người ta không muốn. Sau này cô gái kia lấy chồng, Chu công tử vẫn có ý đồ xấu xa với người ta. một ngày nọ, nhân lúc cô gái kia đi ra ngoài một mình, hắn cho người mai phục ở trong ngõ... lại để cho Hoắc chỉ huy sứ bắt gặp, Hoắc chỉ huy liền phế hắn."
Phó Vân anh cúi đầu, đưa cho Viên Tam một cái khăn sạch để hắn lau tay.
Viên Tam không chú ý tới tay nàng đã hơi run run, nhận lấy chiếc khăn, quệt quệt miệng, "Lão đại, Chu công tử không dám nói ra cô gái kia là ai, ta hỏi thế nào hắn cũng không chịu tiết lộ, ta đành phải trở về. Ta đoán cô gái kia chắc chắn có quen biết với Hoắc chỉ huy sứ, nếu không thì tại sao ngài ấy lại phế Chu công tử vì người ta cơ chứ?"
"Phế là phải rồi! Đường đường là một thằng đàn ông mà lại đi làm những chuyện đốn mạt như vật! Đúng là thứ heo chó cũng không bằng, nếu lần đó hắn thành công, cô gái kia ắt cũng không sống nổi." hắn chửi mắng mấy câu, lại thì thầm, cười hề hề, "Chu công tử nói Hoắc chỉ huy sứ cũng thích một nương tử đã có chồng, thế mà còn uy hiếp hắn nếu còn có ý đồ gì thì sẽ chém hắn làm hai nửa. không biết nương tử kia là ai nhỉ, Hoắc chỉ huy sứ chưa thành thân, không biết có phải vì vị nương tử kia hay không?"
Viên Tam thích nhất là mấy chuyện như thế.
Xoảng một tiếng, chiếc kìm sắt trong tay Phó Vân anh rơi xuống chậy than, than hồng đang cháy văng ra ngoài, lăn khắp mặt đất.
Viên Tam hoảng sợ, vội vàng kéo Phó Vân anh đứng dậy, sợ nàng bị than nóng làm bỏng, ngồi xổm xuống đất giúp nàng phủi than bắn lên quần áo đi.
hắn phản ứng rất nhanh nhưng mà góc dưới áo gấm của Phó Vân anh vẫn bị than nóng làm cho thủng lỗ chỗ, mùi vải cháy bốc lên khét lẹt, cũng may quần áo mùa đông dày, không bỏng chân.
"Lão đại, ngươi không sao chứ hả?"
Thấy sắc mặt của Phó Vân anh hơi kì lạ, không nói lời nào nãy giờ, Viên Tam lo lắng, định cởi giày nàng ra, "Có phải bên trong bị bỏng rồi không?"
"không đâu, ta thất thần thôi."
Phó Vân anh kéo Viên Tam dậy, tránh sang một bên, cao giọng gọi nha hoàn vào thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất.
Cửa vừa mở ra, gió lùa từ ngoài vào trong phòng, Viên Tam ngáp dài một cái.
Phó Vân anh nói: "Ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi, khi nào ăn cơm lại gọi ngươi, ban đêm còn thức đêm đón giao thừa."
Viên Tam gật đầu, vươn vai, "Ở nhà vẫn cứ là thoải mái nhất."
nói xong, hắn về phòng đi ngủ. Khi nãy nha hoàn đã giúp hắn trải giường trải chăn, trong chăn còn đặt một bình nước nóng, ủ cho ấm.
Thấy Viên Tam đã về phòng, Phó Vân Chương gập sách lại trở về noãn các.
Ánh mắt y dừng lại trên mặt Phó Vân anh, thấy trong đáy mắt nàng có sự hoảng hốt, sợ hãi, ngơ ngác bất lực, nụ cười trên khuôn mặt y tắt dần, y biết ván thăng quan đồ này không chơi tiếp được nữa.
Nàng rất ít khi để lộ ra biểu cảm như vậy.
"Có chuyện gì rồi?"
Nghe thấy tiếng y, Phó Vân anh lấy lại bình tĩnh, lắc đầu.
một lát sau, nha hoàn đã ra ngoài hết, nàng khẽ hỏi: "Nhị ca, huynh có thích người nào không?"
Phó Vân Chương sửng sốt, nhìn nàng một lúc lâu rồi lại dời mắt chỗ khác. Ngắm lọ hoa thanh nhã trên bàn, ánh mắt chuyển từ lơ đãng sang sâu thẳm phức tạp, "Tại sao lại hỏi như thế?"
Phó Vân anh không trả lời, đứng đó trầm tư.
Nàng nhớ tới lần đó ở phủ Võ Xương, mưa rơi tầm tã, nàng gặp Hoắc Minh Cẩm trên đường núi, huynh ấy bỗng nhiên quay lại, hỏi nàng: "Khuê danh của em gái ngươi là Vân anh phải không?"
Lúc ấy nàng cứ cho rằng chắc huynh ấy chỉ thuận miệng hỏi thôi, có lẽ huynh ấy tò mò, sau đó lại chẳng thấy huynh ấy tiếp tục tìm hiểu, vậy có nghĩa là huynh ấy không nghĩ quá sâu.
Khi ấy huynh ấy đã nghi ngờ rồi đúng không?
Viên Tam không biết người con gái mà Chu công tử định làm nhục kia là ai, Phó Vân anh biết.
Khi đó Thôi Nam Hiên đang chuẩn bị thi đình, ngày nào hắn cũng bận rộn, lúc nàng còn chưa tỉnh hắn đã dậy đọc sách, lúc nàng ngủ hắn vẫn đang chong đèn viết văn. Tết Đoan Ngọ, theo phong tục, nàng phải về nhà mẹ đẻ "trốn Đoan Ngọ". hắn đã quên mất việc này từ lâu, nàng đành phải về một mình, lúc đi nàng còn nhắc hắn ba ngày sau nhớ tới Ngụy gia đón nàng.
Thôi Nam Hiên gật đầu.
Nàng cho rằng Thôi Nam Hiên nhớ rồi, ở Ngụy gia mấy ngày mà vẫn chẳng thấy hắn tới đón.
Nguyễn thị và các chị dâu của nàng còn hỏi khéo nàng xem có phải nàng cãi nhau với Thôi Nam Hiên hay không.
Nàng không muốn làm người nhà mẹ đẻ lo lắng, khi đó tuổi còn nhỏ, trong lòng cảm thấy tủi thân còn có chút giận dỗi, tự sửa soạn đồ đạc, thuê một chiếc xe về Thôi gia.
Sắp về đến nhà, xe lừa bị người ta vây trong một cái ngõ nhỏ, người bên ngoài lớn tiếng đòi cướp nàng về, phu xe run cầm cập, bỏ mặc nàng ở đó rồi chạy biến.
Nàng chỉ là một người con gái yếu đuối trói gà không chặt, biết phen này mình không thể chạy thoát, nghĩ thầm nếu kẻ xấu kia thực sự có ý đồ làm bậy, nàng sẽ tự sát.
Nàng là thiên kim nhà hàn lâm, con dâu Thôi gia, thanh danh của nàng liên quan tới cả hai nhà, không thể để kẻ xấu thực hiện được ý đồ.
Nàng rút trâm trên đầu xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, rõ ràng đã sợ đến run rẩy cả người nhưng lại cực kỳ bình tĩnh.
đang lúc nàng đang định tự hủy dung mạo của bản thân, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng chửi bới và tiếng đánh đấm.
Chỉ chốc lát sau, tiếng đánh đấm ngừng lại, kẻ xấu chật vật bỏ chạy.
Có tiếng bước chân tới gần nàng, xe lừa lại chậm chạm lắc lư.
Tim nàng đập thình thịch, không biết là lành hay dữ.
Người bên ngoài nói: "Nương tử đừng sợ, kẻ xấu đã bị ta đuổi đi rồi."
Giọng nói trầm khàn, lại cố tình ép xuống thấp hơn, nàng nghe mà không đoán được tuổi tác của người kia.
Nàng cảm tạ ân nhân nhưng trong lòng vẫn còn phòng bị, duỗi tay định vén rèn, muốn nhìn tình hình bên ngoài một chút, nếu đối phương ít người, có lẽ nàng có thể tìm cơ hội gọi người tới cứu.
Nhưng rồi lại sợ đối phương mượn cơ hội này để khống chế mình, thử thăm dò xin hắn không nói chuyện này ra ngoài.
Màn xe bị giữ chặt. Người bên ngoài đánh xe lừa ra ngoài đường cái, không nói một lời đã yên lặng rời đi.
Nàng đợi trong chốc lát, lúc vén màn xe lên, bên ngoài là dòng người tấp nập.
Đường cãi dĩ nhiên là an toàn rồi, nàng vẫn còn sợ hãi, mãi chưa hoàn hồn được, không dám đi vào ngõ nhỏ, chạy một mạch về nhà, gục trên giường, nước mắt ràn rụa.
Thôi Nam Hiên ngồi trước bàn bên cửa sổ đọc sách, hắn quá tập trung nên đã hoàn toàn quên mất chuyện phải đi đón nàng. Thấy nàng trở về liền đi thẳng về phòng, hắn cho là mệt mỏi nên đi nghỉ, không vào phòng.
Nàng khóc lóc một hồi thì thiếp đi, đến khi tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đom đóm lấp lánh tựa ánh sao, trầm mặc hồi lâu.
Lúc mới lấy chồng, nàng còn rất nhỏ, tính như trẻ con, không biết tình yêu nam nữ là gì cả. Thôi Nam Hiên là chồng nàng, còn rất tuấn tú, nàng nghe lời mẹ dặn, phải chăm sóc chồng cho thật tốt, nàng nghĩ thầm, vợ chồng là như thế.
Người chồng hẳn là chỗ dựa của nàng, dù hắn có là một người chưa có công danh gì hay là mệnh quan triều đình, vai vợ chồng phải cùng nhau vượt qua hoạn nạn, giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng mà Thôi Nam Hiên không thích nàng, nàng từ từ nhận ra, hắn thích tiền đồ của hắn hơn, nếu đã thế thì tại sao lại phải cưới nàng cơ chứ?
Nàng không nói với Thôi Nam Hiên về chuyện gặp nạn trên đường, chỉ nói cho các anh trai, các anh nàng giận tím mặt, phái người đi điều tra chuyện ngày hôm đó nhưng không điều tra ra cái gì.
Khi ấy họ cũng nghi ngờ Chu gia nhưng chẳng bao lâu sau Chu công tử lặng lẽ rời kinh, nghe nói là về quê lấy vợ, trong vòng mấy năm sẽ không quay lại nữa.
Chuyện này là cơn ác mộng của nàng, nàng không muốn nhớ lại một chút nào. Do nàng cố tình quên đi, nàng gần như đã không nhớ tới chuyện này nữa.
Mãi tới khi Chu thượng thư nhờ nàng xin tha cho con trai ông ta, nàng về Đại Lý Tự hỏi Triệu Bật, Triệu Bật nói đây là chuyện từ tầm năm Đồng An thứ mười chín.
Đúng tại thời khắc đó, Phó Vân anh bỗng nhiên nhớ lại chuyện gặp nạn ở kiếp trước, đúng là vào năm Đồng An thứ mười chín.
Trực giác lờ mờ mách bảo cho nàng, có lẽ việc này có liên quan đến nàng.
Vậy nên nàng bảo Viên Tam đi phủ Cống Châu, Giang Tây điều tra cho rõ.
Hoắc Minh Cẩm đã cứu nàng... còn giúp nàng giấu nghẹm việc này, không cho Chu công tử bước vào kinh thành một bước...
trên đường từ Lương Hương về kinh sư, Hoắc Minh Cẩm từng đưa tay nâng cằm nàng lên, nói ái mộ nàng đã lâu...
Cái "đã lâu" này rốt cuộc là bao lâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...