Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng
Căn phòng rộng lớn trải dài là bóng tối vô định, chỉ có duy nhất ánh sáng xanh từ màn hình máy tính phản chiếu một ít ánh sáng cho căn phòng tăm tối.
Cả gương mặt của hắn chìm trong thứ ánh sáng xanh trông càng quỷ dị đáng sợ hơn.
Đã hai ngày liên tiếp Lãnh Hàn Tử bỏ ăn bỏ uống, chỉ biết cắm đầu cắm cổ cố gắng dò la tin tức về Lục Thuần Trạch.
Chỉ đáng tiếc không có gì hết… Không có một chút manh mối nào cho hắn có hy vọng tìm ra được Diệp Băng.
Chỉ sau có hai đêm ngắn lao lực tìm kiếm Lãnh Hàn Tử tiều tụy, hốc hác đi không ít.
Nếu Diệp Băng chứng kiến lấy tình cảnh bây giờ của hắn chắc sẽ cảm thấy rất đau lòng.
Từ nhỏ, hắn đã có một căn bệnh hễ bản thân ở trong một không gian có nhiệt độ lạnh cơ thể sẽ tự động phát sốt.
Tâm trí hắn hiện tại chỉ có duy nhất hình bóng của Diệp Băng nên hắn mới không nhận ra nhiệt độ trong phòng đang càng ngày càng hạ xuống thấp.
Hắn mệt mỏi ngả lưng về sau, tay vịnh lên trán.
Hắn cảm thấy lạnh quá! Rất lạnh!
Hạ tầm mắt nhìn vào góc phải màn hình máy tính, đồng hồ trên màn hình hiển thị 5:55.
Trời cũng gần sáng rồi, hắn gắng gượng rời khỏi ghế, định mở rèm cửa chờ khi mặt trời thức giấc, ánh sáng ấm áp bên ngoài sẽ sưởi ấm cho hắn, làm cho nhiệt độ trong phòng tăng lên.
Đi được vài bước Lãnh Hàn Tử cảm thấy cơ thể bỗng nhiên nặng nề, trước mắt như có một lớp màng mỏng khiến mắt hắn mờ đi, hai bên tai nghe thấy những âm thanh kỳ lạ đến chói tai.
Rồi cơ thể to lớn ngã nhào xuống sàn, nằm bất động.
…
Lãnh Hàn Tử mơ hồ tỉnh dậy, đập vào mắt là trần bệnh viện màu trắng xoá đặc trưng.
Nhiều lần ở trong bệnh viện nên hắn nhận thức rất nhanh việc bản thân đang ở nơi nào.
Đưa tay lên trán, hít một hơi thật sâu, hắn định ngồi dậy thì Lý Duật Hành không biết tới từ lúc nào chặn vai hắn lại “Tốt nhất cậu nên biết điều nằm im để cho tôi khám cho cậu.”
Vừa nãy lúc ngồi dậy hắn cảm nhận được cả cơ thể không còn chút sức lực nào, ngoan ngoãn nằm im trên giường bệnh, hắn hỏi: “Tôi bị làm sao vậy?”
Lý Duật Hành truyền một chai nước biển cho hắn, tay chân bận rộn vẫn giải đáp thắc mắc của hắn “Cậu chỉ bị sốt lạnh với lại do mấy ngày nay không chịu ăn uống nên mới dẫn đến cơ thể bị suy nhược mà thôi.”
“Tôi phải đi kiếm Diệp Băng, tôi phải tìm ra cô ấy trước khi quá muộn.” - Lãnh Hàn Tử yếu ớt thốt lên.
Lý Duật Hành chống nạnh đứng ngay bên cạnh, tức giận quát mắng Lãnh Hàn Tử “Tôi nghĩ là cậu sắp bị điên luôn rồi.
Tình trạng bây giờ ngay cả việc ngồi dậy cậu còn làm không được thì bằng cách nào cậu kiếm ra được cô ấy cậu nói cho tôi nghe đi?”
“Tốt nhất nên giao việc này cho đám đàn em của cậu.
Tôi thấy bọn họ làm việc còn tốt hơn tên điên như cậu nhiều.” - Lý Duật Hành nói xối xả một trận mà Lãnh Hàn Tử chẳng thể nói lại được gì làm cho anh khá hả hê trong lòng.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Lý Duật Hành cũng rất lo lắng cho Diệp Băng.
Mấy ngày qua lực lượng của Lãnh Hàn Tử kết hợp cùng với lực lượng bên gia tộc Brian lục tung từng mảnh đất ở Peru mà chẳng có lấy một manh mối nhỏ nào.
Anh chán nản thở dài, rồi lại liếc sang nhìn Lãnh Hàn Tử.
Mặc dù bây giờ hắn chịu ngoan ngoãn nằm ở đây nhưng chưa chắc vài giờ sau vẫn còn ngoan ngoãn.
Để phòng ngừa việc Lãnh Hàn Tử bỏ trốn Lý Duật Hành chỉ còn cách tiêm cho hắn một mũi an thần.
Bây giờ, chỉ có giấc ngủ mới đủ khả năng nhốt hắn lại mà thôi.
Lý Duật Hành tiêm cho hắn một mũi, hắn lim dim từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, A Tuấn vội vã mở cửa xông vào “Lão…”
Cậu vừa tới thì Lãnh Hàn Tử vừa ngủ.
Lý Duật Hành đút hai tay vào túi áo, quay sang dặn dò A Tuấn “Tôi mới vừa tiêm cho hắn một mũi an thần nên đừng làm phiền hắn.”
“Nhưng mà tôi vừa nhận được một tin về Lục Thuần Trạch.”
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Hai người di chuyển ra ngoài cửa để nói chuyện tránh làm phiền Lãnh Hàn Tử nghỉ ngơi.
“Bây giờ, cậu nói đi.” - Lý Duật Hành lại ngồi trên ghế trước cửa phòng bệnh, vắt chéo chân đợi A Tuấn nói.
“Vừa nãy tôi mới nhận được tin Lục Thuần Trạch sẽ một lần nữa xuất hiện giết chết lão đại.”
“Cái gì?!” - Lý Duật Hành kinh ngạc quay phắt sang “Tên đó dám?”
A Tuấn cũng suy nghĩ như Lý Duật Hành nhưng dựa vào những sự việc đã và đang diễn ra chắc chắn một điều là Lục Thuần Trạch dám làm tất cả để đạt được ý muốn của hắn.
“Tôi sẽ cho người từ gia tộc Brian qua đây canh chừng Lãnh Hàn Tử.
Về phía đám người các cậu phải cố gắng tìm ra được thông tin đó có từ đâu.”
“Thông tin được xuất phát từ bên phía Trình gia.” - A Tuấn nói thẳng.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, chẳng nói lời nào nhưng họ đều biết đối phương cũng cùng chung suy nghĩ với mình.
Lục Thuần Trạch là đang lấy Trình gia ra làm lá chắn, dễ dàng thoắt ẩn thoắt hiện sau cái bóng bảo vệ của Trình gia mà ra tay hành động.
Khá khen cho hắn đây là một nước đi quá đỗi thông minh.
Thông qua đó, có thể thấy rõ một điều Lục Thuần Trạch sẽ không từ mọi thủ đoạn để giết chết được Lãnh Hàn Tử.
Hiện tại, không chỉ riêng một mình Diệp Băng mà còn cả Lãnh Hàn Tử cũng đang gặp nguy hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...