Minh Ngọc được mấy tên vệ sĩ đưa đến Ngục Quan nhốt vào phòng giam số 33 (*). Cô ta la hét rất lớn và không chịu ngồi yên khi bị hành hạ:
- Mẹ kiếp, tụi bây thả tao ra. Tụi bây cứ đợi đi..
(*) Phòng giam số 33 trong Ngục Quan là một căn phòng không quá lớn, nhưng bên trong nó rất tối tăm. Ở đây, người bị nhốt vào bên trong sẽ bị những côn trùng bò sát lại cắn. Từ phòng giam số 33 tù nhân sẽ được di chuyển tới khu (1) là Strappado.
- ----------
Kể từ khi biết sự thật, tính khí Hàn Dương ngày càng nóng nảy, luôn lạnh lùng với tất cả mọi người. Nhưng người anh hận nhất vẫn là Minh Ngọc. Hôm nay mục đích anh tới đây, là tính nợ với cô ta mọi chuyện.
- Lão đại.
- Ở đâu? _ Ngay cả trong lời nói anh cũng kiệm lời, chỉ nói qua loa.
- Phòng giam số 33.
Chỉ nghe xong, anh liền sải bước đi tới đó. Hai tay đút vào trong túi quần, thân ảnh anh đầy đầy sát khí khiến bọn thuộc hạ sợ chết khiếp.
- Dương, anh..tới cứu em phải không? Em xin..anh, em sai rồi, thả..em ra đi. _ Minh Ngọc thấy anh vồ tới nắm lấy song sắt mà kích động, nước mắt giàn giụa hết cả khuôn mặt. Nhưng không hiểu sao, càng nhìn như vậy anh lại càng thấy bài xích.
- Cô câm miệng! _ Chỉ cần nghỉ tới việc cô ta lừa dối mình rồi đổ oan cho Mạnh Ái, anh không nén được tức giận mà hét lớn.
- Em..sai rồi, em xin anh.. _ Minh Ngọc dù vậy rất ngoan cố, buông lời giải thích và xin lỗi rất nhiều.
- Hừ, nếu không phải cô gây ra mọi chuyện, Mạnh Ái đã không rời đi như vậy. Cô không đáng có được sự tha thứ của tôi.
Hàn Dương vừa dứt lời, trong căn phòng giam số 33 mọi góc cạnh đều đẩy ra những cây gai sắc nhọn, từ từ đâm vào cơ thể cô ta.
- A..aa, tôi xin anh..đau quá. _ Những tiếng thét chói tai lần lượt vang lên.
Những người trong thế giới ngầm đều biết, Hàn Dương anh không bao giờ giết ai một cách dễ dàng. Cứ từ từ mà thưởng thức..
Sau khi gai nhọn thu hết vào trong, thì hai người thuộc hạ khác tiến lại cầm một xô chứa đầy nước muối tạt thẳng vào cô ta. Cả cơ thể đau rát không thôi, ai nhìn cũng thấy toàn thân cô ta bây giờ rất đáng sợ.
- Làm..ơn đi. _ Cô ta thều thào trong vô vọng, không còn sức để nói.
- Bao nhiêu đây không đủ bằng những gì cô gây ra cho Ái Nhi. Và kể cả tôi.
Ai cũng biết anh ghét nhất là những ai lừa dối mình, chắc chắn Minh Ngọc cũng đã nghe qua? Nhưng không may, cô ta lại đụng trúng điểm tối kị đó của Hàn Dương.
Trong bang Thiên Hàn có bao nhiêu món đồ tra tấn, chắc chắn anh sẽ cho cô ta nếm thử từng món một.
- ---------
Sau khi rời khỏi bang, anh liền tới bang Crayon với Tử Hy và Kha Đức.
Nếu Tử Hy và Kha Đức ngồi nhâm nhi từng chút rượu, thì anh lại khác.
Không phải là nhâm nhi, mà là anh cầm từng chai nốc vào. Dù rượu có chát cỡ nào, cũng không chát bằng tim anh lúc này đâu.
- Có tìm thấy không? _ Sau khoảng thời gian không nói gì, Hàn Dương rốt cuộc cũng lên tiếng.
- Hoàn toàn không, Mạnh Ái như bốc hơi khỏi mặt đất vậy. _ Đôi mắt của Tử Hy xoáy sâu vào người Hàn Dương, không ngờ người bạn chí cốt này của anh, cũng có bộ dạng như thế này.
Hàn Dương biết, với thế lực của Lục Gia thì hoàn toàn có thể giấu giếm toàn bộ thông tin tư mật của Mạnh Ái. Nhưng rốt cuộc lại có thêm ai nhúng tay vào? Mà đến cả bang Thiên Hàn cũng không kiếm ra?
- Mình thật sự.. biết sai rồi. _ Uống riết cũng phải say, anh cũng vậy. Hàn Dương lờ mờ mở mắt rồi nói sau đó gục hẳn xuống bàn. Hai người bạn ngồi chung cũng chán nản lắc đầu.
Nhưng đây là lần đầu tiên Hàn Dương cảm thấy có lỗi như vậy. Lăn lộn vào thế giới ngầm, giải quyết hợp đồng trên thương trường, bao nhiêu lần bị người ta ám sát, và rất nhiều việc khác xảy ra. Nhưng anh chưa bao giờ sợ, vậy mà cô vợ mang tên Lục Mạnh Ái kia, lại có khí thế đến như vậy.
- --------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...