Lão Đại Đều Yêu Ta



Editor: Bắc Chỉ.

"Cái này không đẹp, đổi bộ khác đi."

Lời này vừa nói ra, người trong tiệm đều nhìn về phía Hoắc Trường Diệu, trong mắt mang theo kinh ngạc, như vậy còn không tốt, vậy phải kiểu tài năng nào mới gọi là tốt?

Khương Nhuế cũng không muốn đổi, lại nhìn mình trong gương lần nữa, trực giác nói cho cô, người nam nhân này lại nói dối.

Cô nghiêng người vòng qua Hoắc Trường Diệu, nhỏ giọng nói thầm nói: "Em cảm thấy khá tốt."

Bà chủ cũng nói: "Đúng vậy, bộ này là mẫu hè mới nhất năm nay, mới nhập hàng không lâu, vài vị tiểu thư thái thái muốn mặc, nhưng đều không hợp lắm, tôi chưa từng thấy người nào mặc thích hợp hơn tiểu Thất, không phải không phải," nàng cười lắc đầu, "Hiện tại nên gọi Hoắc thái thái. Một thời gian không gặp thái thái, so với lúc trước xinh đẹp hơn rất nhiều."

Lời này của nàng không phải là nịnh hót, lúc trước Thất tiểu thư xinh đẹp thì cũng xinh đẹp, nhưng lại không giống bây giờ, trên người có cổ khí chất ý nhị nói không nên lời, hơn nữa làn da lại trở nên trắng như vậy, cái gọi là một trắng che trăm xấu, vốn chỉ là xinh đẹp bình thường, bây giờ lại biến thành vô cùng xinh đẹp.

"Đều nói người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, thái thái cùng đại soái kết hôn, càng thêm mê người phải gọi là không rời mắt được, mới vừa rồi vào cửa, thiếu chút nữa tôi không nhận ra nữa đấy."

Phàm là nữ nhân, không ai không thích được khen, Khương Nhuế cũng tự nhận là tục nhân, lập tức cười tủm tỉm nói: "Tiêu tỷ quá khen, kiểu dáng trên người tôi đây, phiền chị thay tôi làm một bộ nhé."

Tiêu tỷ vừa muốn nói được, Hoắc Trường Diệu nói với nàng: "Chờ đã." Nói xong liền kéo Khương Nhuế sang một bên.

Trong lòng nàng tò mò. Lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai lên.

Hoắc Trường Diệu nói khẽ với Khương Nhuế: "Nghe đại ca nói, đổi bộ khác đi, anh thấy cái khác cũng không tồi."

"Nhưng em lại thấy cái này đẹp, nếu lục ca ở đây, chắc chắn anh ấy cũng nói đẹp cho xem." Khương Nhuế nói.

Hoắc Trường Diệu mắt cũng không chớp, nói: "Lão lục ánh mắt không tốt, chắc chắn là gạt em."

Khương Nhuế hơi hơi bĩu môi, không nói chuyện, chính là không muốn đổi.

Hoắc Trường Diệu nhìn bộ dáng của cô, một mặt có chút buồn rầu, một mặt lại cảm thấy rất mới lạ, hắn còn chưa bao giờ dỗ người đâu.


Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: "Đổi bộ này đi, đại ca lại tặng em một lọ nước hoa, thế nào?"

Khương Nhuế cũng không động tâm, "Em có thể tự mua."

"Hai bình?"

"Em cũng mua được."

Nhìn cô hơi hơi ngưỡng cằm, bộ dáng tự đắc nho nhỏ, Hoắc Trường Diệu dùng ra đòn sát thủ: "Lát nữa đi dạo cửa hàng bách hoá, mặc kệ em nhìn trúng cái gì, đều là hóa đơn của đại ca."

Khương Nhuế tròng mắt xoay chuyển, có chút ý động.

Hoắc Trường Diệu thấy, không ngừng cố gắng: "Không chỉ hôm nay, còn có về sau, em tiêu dùng cái gì anh đều bao."

"Thật sao?" Khương Nhuế hỏi hắn.

"Sao lừa em được?"

Khương Nhuế mím môi trộm vui vẻ một chút, sau đó mới làm ra vẻ mà nói: "Em đây cho đại ca một chút mặt mũi vậy."

Hoắc Trường Diệu nghe được lại có chút muốn cười, trong lòng nghĩ, tiểu cô nương gia này, hắn làm như vậy là vì ai?

Tiêu tỷ ở bên nghe hết toàn bộ câu chuyện, nhịn không được líu lưỡi. Một là ngạc nhiên cách xưng hô đối phương của hai người, cũng đã kết hôn, một người còn tự xưng đại ca, một người khác cũng noi theo gọi đại ca, không cảm thấy không khoẻ sao? Hay là nói, đây là tình thú giữa bọn họ, khi ban đêm ngủ...

Ý thức được hiểu sai, Tiêu tỷ ở trong lòng mình phi phi ( bậy bậy) hai tiếng, kịp thời giết tiệt suy nghĩ.

Còn có, nhìn vẻ mặt lạnh như băng nghiêm túc của Hoắc đại soái, ở trước mặt vị muội muội kiêm tân hôn thái thái, lại là bộ dáng dễ nói chuyện như vậy. Quả nhiên từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, dù ngươi là sắt thép ngàn năm, gặp được người trong lòng, cũng phải hóa thành nhiễu chỉ nhu.

Cuối cùng, Khương Nhuế chọn bộ sườn xám cách tân vàng nhạt, tuy không bằng bộ trước, nhưng cũng là không tay tay áo, chỉ là bả vai bằng lụa mỏng in một đoạn lá sen sát (gần) tay áo, thoạt nhìn tươi mát tươi đẹp mang theo vài phần phiêu dật.

Hôm nay là ngày tổ chức yến hội, lúc chạng vạng, Hoắc Trường Diệu phái người đến biệt thự Hoắc gia đón cô, nhân lúc thời gian còn sớm, đưa đến văn phòng hắn trước.


Hứa Hán Sinh cũng ở đây, vừa thấy Khương Nhuế, liền cười khen nói: "Tiểu Thất nhà chúng ta trưởng thành thành đại cô nương rồi, về sau lại cùng lục ca lên phố, chắc chắn nam nhân khác sẽ đố kỵ anh cho mà xem."

"Lục ca gì cũng nói được ấy." Khương Nhuế nghe thấy vui tai.

Hoắc Trường Diệu ở một bên nhíu mày nói: "Lão lục, cậu học được miệng lưỡi trơn tru lúc nào thế?"

"Đại ca đừng oan uổng em, những điều em nói đều đúng sự thật." Hứa Hán Sinh cười nói.

Khương Nhuế giữ chặt cánh tay anh, rõ ràng là cũng một quốc gia với anh, "Chúng ta không để ý tới đại ca, anh ấy chỉ biết ghét bỏ người. Lục ca anh biết không, đại ca đã đồng ý với em, về sau em tiêu dùng gì anh ấy sẽ bao hoàn toàn, anh có cái gì thích, chỉ cần nói với em, em mua cho anh tất."

Cô vỗ ngực, rất hào phóng, không biết còn tưởng rằng cô tốn chính là tiền của mình.

Hoắc Trường Diệu không nhịn được nói: "Tiểu Thất, bây giờ hai người chúng ta mới là người một nhà."

"Lại cũng không phải là kết hôn thật." Khương Nhuế vui cười nói, lại nói chuyện với Hứa Hán Sinh.

(Hự:< đau tim)

Lời cô nói lại làm Hoắc Trường Diệu sửng sốt. Xác thật, hắn cùng tiểu Thất cũng không phải là vợ chồng chân chính, lúc trước còn nói, chờ đến về sau tiểu Thất có thích ai. Mặc kệ mẹ có đồng ý hay không, hắn đều sẽ nghĩ cách trả lại tự do cho cô.

Nhưng mà bây giờ hắn lại nghĩ, tiểu Thất sẽ thích dạng người gì? Đối phương tướng mạo nhân phẩm gia thế xứng đôi với cô sao? Lại nghĩ, cô còn nhỏ tuổi, không trải qua sự đời, dễ dàng bị người ta lừa gạt, hắn thân là huynh trưởng, nên thay cô trấn cửa ải thật tốt mới được.

Thời gian đã đến, hai người xuất phát tới Lâm gia.

Lâm hội trưởng và thái thái tự mình đi ra nghênh đón, tuy rằng dựa theo bối phận, vai vế của họ cao hơn Hoắc Trường Diệu, trong miệng cũng là một câu hiền chất (cháu), nhưng lại không dám trưng ra cái giá trưởng bối.

Khương Nhuế kéo tay Hoắc Trường Diệu đi vào phòng khách yến hội, bọn họ tới không tính là sớm, rất nhiều khách khứa đã đến trước, trong phòng y hương tấn ảnh*, ăn uống linh đình.

* Y hương tấn ảnh: (y- quần áo, hương- hương thơm, tấn- tóc, ảnh- bóng dáng) miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.


Đối với chuyện từ anh em kết nghĩa kết hợp thành vợ chồng. Không ít người đều ôm tâm thái tìm kiếm cái lạ, muốn nhìn xem hai người ở chung như thế nào.

Bị mọi người chú mục vào hai người bọn họ vẫn tự nhiên hào phóng như cũ, vừa không lạ lẫm, cũng không luống cuống, trong lời nói động tác lại mang theo ăn ý, cũng không như trong tưởng tượng của người khác khó xử cùng xấu hổ.

Không thấy được tình huống mình muốn nhìn, vài người rất thất vọng.

Con gái Lâm hội trưởng- Lâm San San cùng tuối với Phan Tố Tố, lại là bạn học, hai nhà gia cảnh giàu có, cùng thuộc giới thượng lưu Phượng Thành, giao tình còn không tồi, Khương Nhuế mới đến không bao lâu, Lâm San San liền lại đây tìm cô.

"Tính ra, thật là nhân vật lớn, có giá lớn, nên khoan thai tới muộn nha." Lâm San San nâng ly rượu vang đỏ cho cô.

Khương Nhuế tiếp nhận nói câu cảm ơn, mới cười nói: "Khoan thai* tới muộn, còn không phải nói cậu sao?"

*Khương Nhuế ở đây chơi chữ, San San hình như đồng âm với "Khoan thai" thì phải.

Lâm "khoan thai" giận cô liếc mắt một cái, "Còn biết giễu cợt tớ cơ đấy." Lại đè thấp tiếng nói: "Mượn cậu ra chỗ khác nói chuyện chút."

Khương Nhuế gật gật đầu, nói một tiếng với Hoắc Trường Diệu, nói cô đi đến ban công.

Ban đêm có chút mát lạnh, dế mèn không biết trốn ở nơi nào xướng ca. Lâm San San dựa ánh sáng trong đại sảnh lộ ra dư quang (tia sáng), cẩn thận đánh giá cô.

"Nhìn cái gì? Chẳng lẽ hôm nay mũi tớ dài hơn à?"

"Còn có nhàn tâm nói giỡn, cậu biết không, lúc trước cha tớ nói cậu kết hôn với Hoắc đại soái, tớ còn không dám tin, cứ cảm thấy có nội tình gì đấy, hôm nay thấy cậu ở chung với hắn dường như cũng không tệ lắm, lúc trước không phải sợ vị đại ca này nhất sao? Sao lại đồng ý kết hôn với hắn vậy?"

Khương Nhuế quơ quơ chén rượu, không chút để ý nói: "Còn có thể vì cái gì? Nguyên nhân là gì các cậu không nghe nói sao?"

"Có nghe nguyên nhân rồi nên mới cảm thấy không thể tin được, đã là thời đại nào rồi, sao còn có người tin cái kia? Vị lão thái thái kia nhà các cậu cũng quá..."

Rốt cuộc cũng là trưởng bối. Lâm San San nuốt xuống câu phía sau, lại nói: "Biết anh tớ chứ, lúc trước anh ấy thích cậu, nghe được tin tức này, ở nhà say vài lần, say một lần khóc một lần, tớ nhìn cũng không được. Giờ tớ tò mò đó là, rốt cuộc cậu nghĩ cái gì, cứ ở cùng với Hoắc đại soái như vậy sao? Về sau có phải tách ra hay không? Nếu sẽ tách ra, thì cho anh tớ một cơ hội đi, anh ấy đối với cậu thật sự rất si tình. Nếu không tách ra được, nhân lúc còn sớm tớ sẽ làm chết tâm tư này của anh ấy."

Khương Nhuế hơi hơi nhướng mày, không dự đoán được còn có nhân vật như vậy, không nói là cô, cho dù là Phan Tố Tố chân chính ở chỗ này, chỉ sợ anh trai Lâm San San cũng không có cơ hội nào.

Cô nói thẳng: "Mặc kệ tớ với đại ca có thể tách ra hay không, chắc chắn sẽ không có khả năng với anh cậu, cậu bảo anh ta đừng lãng phí thời gian."

Nghe ra tâm ý cô đã định, Lâm San San thở dài: "Biết sao được, lúc trước tớ còn nghĩ rằng, tương lai có cơ hội gọi cậu một tiếng chị dâu đấy."


Khương Nhuế cười cười. Hai người đón thổi gió đêm một lát, xoay người quay lại phòng khách yến hội.

Dưới ban công, một nam tử trẻ tuổi tây trang giày da vội vã đi tới, nhìn thân hình hắn ta chỉnh chu mượt mà, làn da còn trắng hơn nữ tử mấy phần, đúng là anh trai Lâm San San- Lâm Văn Tuấn.

"Tố Tố..." Vừa thấy Khương Nhuế, hắn ta liền ngừng chân, một đôi mắt tha thiết nhìn cô, hốc mắt ửng đỏ.

Lâm "khoan thai" đau đầu mà ong một tiếng, sợ hắn ta chảy nước mắt, vội nói: "Anh, còn có nhiều người đang nhìn đấy."

"Anh biết," Lâm Văn Tuấn hút hút cái mũi, "Anh chỉ muốn nhìn Tố Tố một chút."

Khương Nhuế thoải mái hào phóng hướng hắn ta gật gật đầu, "Đã lâu không gặp."

Lâm Văn Tuấn luống cuống tay chân từ trong túi móc khăn tay ra, xoa xoa đôi mắt, ồm ồm mà nói: "Tố Tố, lát nữa có thể bồi anh nhảy khúc đầu không? Anh không có ý gì khác, chỉ muốn cùng ngươi cùng em nhảy một điệu thôi."

Theo lý mà nói, điệu nhảy mở màn thứ nhất, phải nhảy cùng bạn nam nữ của mình. Khương Nhuế nhìn ra, tuy rằng ngoài miệng Lâm Văn Tuấn nói không có ý khác, nhưng tâm lý có rất nhiều ý khác. Cô lo lắng nếu mình đáp ứng, sẽ lại làm hắn ta nổi lên hy vọng không nên có, đang định cự tuyệt, âm nhạc trong sân liền vang lên.

Cùng lúc đó, Hoắc Trường Diệu đang tìm cô, người trong yến hội tuy nhiều, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy Khương Nhuế, nhưng theo sát mắt thứ hai, phát hiện đứng bên người cô là một tiểu tử tô son trát phấn.

Hoắc Trường Diệu một mặt đi đến chỗ mấy người, một mặt đánh giá Lâm Văn Tuấn, rất nhanh đã nhận ra thân phận của hắn ta, là con trai Lâm hội trưởng, ở Phượng Thành có tiếng ăn chơi trác táng, hơn hai mươi tuổi, chuyện đứng đắn một cái cũng không làm được, ngược lại truy diễn phủng giác (đua xe thời xưa?), đấu dế mèn chơi điểu (chọi gà?), dạo phòng khiêu vũ thượng tửu lầu (quán rượu), ngoại trừ không chơi thuốc phiện, không có gì mà hắn không lấy làm tiêu khiển.

Người như vậy, sao xứng đôi với tiểu Thất nhà hắn chứ?

Chờ đến gần hơn, nghe hắn ta nói muốn mời tiểu Thất nhảy màn đầu, Hoắc Trường Diệu trực tiếp vài bước vượt qua, cánh tay dài duỗi ra, kéo Khương Nhuế vào trong lòng ngực.

"Lâm thiếu gia thứ lỗi, thái thái của ta muốn nhảy điệu mở màn với ta."

Tác giả có lời muốn nói:

Đại soái: Ai cũng không xứng với tiểu Thất nhà ta.

Lời editor: Mấy chữ ta đóng mở ngoặc đó, hừm... một phần cũng là do sợ các nàng không hiểu (nhưng chắc chẳng có mấy ai đâu:vv), một phần khác là ta nghĩ từ đó có thể thay thế được để đúc kết kinh nghiệm ấy mà:vvv



(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

08/07/2019 - Hoàn thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui