Editor: Bắc Chỉ.
Tiểu hoàng đế cứ việc mọi cách giữ lại, lưu luyến không rời, hắn đã làm xong xuôi đại sự, trong cung Thái Hậu nương nương ôm bệnh qua đời.
Cùng lúc đó, tại vùng sông nước Giang Nam, dân phong thuần phác trên trấn Thanh Thủy, từ nơi khác chuyển đến một hộ nhà.
Người nhà kia chuyển đến lặng yên không một tiếng động, chờ một tòa đại trạch viện trên trấn có chủ, nhóm hàng xóm gần đấy mới sôi nổi nghị luận về việc này.
"Ngày đó dọn nhà hỉ phát hỉ bánh, các ngươi không phát hiện, thật sự hào phóng lắm đó, rộng rãi như vậy hậu đãi như thế gạo nếp đường bánh, mỗi người được phát ba khối lớn, kẹo đậu phộng và tiền đồng với bạc như không cần rải ra bên ngoài, ta không cần mặt mũi đi nhặt, nhà của chúng ta nhị tiểu tử đần như vậy, cũng nhặt được mười mấy tiền đồng, nghe nói có người nhặt được hơn một trăm đồng cơ đấy!"
Một đám phụ nữ ngồi dưới đại thụ đóng đế giày, một người trong đó nói đến hăng say, người còn lại kinh ngạc cảm thán liên tục.
"Nhà đó thừa bạc thế á?"
"Cũng không phải, cái này cũng chưa tính là gì, sau khi phát xong, ta thấy ở cửa phủ có một phụ nhân mặc vàng đeo bạc, lớn lên vừa đẹp lại có khí chất, tưởng phu nhân đương gia, nên chuẩn bị dẫn theo nhị tiểu tử nhà ta đi nói tiếng tạ (ơn), kết quả các ngươi biết người ta nói cái gì không?"
"Nói cái gì?"
"Đúng vậy, nói cái gì ngươi mau nói ra đi, đừng thừa nước đục thả câu." Những người khác vội la lên.
Phụ nhân mở miệng ban đầu thấy mọi người mỗi người đều vội vàng nhìn bà, mới cảm thấy mỹ mãn nói: "Người ta nói, nàng chỉ là hạ nhân trong phủ, phu nhân là người khác!"
Những phụ nhân khác lại một trận kinh ngạc cảm thán.
"Hạ nhân đều khí phái như vậy ư, phu nhân đương gia không phải là tiên tử chứ?"
"Ai nói không phải đâu, ta nghe người ta nói, hạ nhân nhà đó nói chuyện là khẩu âm kinh thành (=tiếng phổ thông), không chừng là đại nhân vật đấy!"
Vì thế câu chuyện lại thay đổi, nhóm phụ nhân lại nghị luận đại nhân vật vì sao tới trấn Thanh Thủy cái địa phương nhỏ này làm gì.
Tại tòa nhà lớn trấn đông, nhân chủ người ta dọn đến tỉnh thành, đã không ở nhiều năm, hiện giờ mới lại có nhân khí.
Lục Hành Chu xử lý xong chính sự, từ thư phòng đi ra, nhấc chân đi đến hậu viện, thuận miệng hỏi Tam Thất: "Phu nhân đâu?"
"Vừa rồi Bích Đào nói phu nhân đang ngủ trưa, giờ chắc đã tỉnh rồi ạ."
Lục Hành Chu gật gật đầu, sinh hoạt của Khương Nhuế kỳ thật hắn đã quen thuộc, cô ở nào làm chuyện gì cũng đều hiểu rõ đại khái. Nhưng mỗi lần không nhìn thấy người, hắn nhất định phải hỏi một câu, đây đã thành thói quen ăn sâu bén rễ.
Bước vào cửa bao trùm hoa, xuyên qua giàn hoa nội viện chỉ thấy một mảnh vạt áo trên ghế nằm, lúc này Khương Nhuế đang nằm trên ghế lột nho ăn.
Lục Hành Chu thấy thế, trên mặt mang theo cười, chậm rãi đi qua: "Phu nhân."
Khương Nhuế lười nhác nâng lên mí mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, coi như là đáp lại.
"Phu nhân sao lại không để ý tới vi phu?" Lục Hành Chu cười hỏi.
Câu này làm Khương Nhuế đến nhìn cũng không nhìn hắn. Có người nào như hắn sao, lúc trước gọi nương nương dài nương nương ngắn, bây giờ chuyển đến nơi này, sửa lại miệng, một câu phu nhân lại càng không biết là chọc trúng cọng dây thần kinh nào, một ngày không gọi cái trăm tám mươi lần không bỏ qua.
Cô không để ý tới hắn, Lục Hành Chu ngược lại càng thêm vui thích, sai người bưng tới chậu rửa mặt rửa sạch tay, ngồi một chỗ nhỏ bên mép ghế nằm lột nho cho cô.
- -- Quảng Cáo---
🚫 The story only edit on wattpad @ColdAngles. Bắc Chỉ.
🚫Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả, yêu cầu không re-up mang đi nơi khác.
***
(Tội anh, có vợ rồi địa vị càng lúc càng giảm, đến cái ghế ngồi riêng cũng không có:< chỉ đành ngồi một bên mép ghế /chấm nước mắt/)
Khương Nhuế thấy thế, mừng được thanh nhàn, cũng rửa sạch tay, chờ hắn đút tới.
Người hầu hạ bên cạnh đều thức thời lui ra.
Lục Hành Chu đút một quả hai quả còn coi như thành thật, sau đó thấy Khương Nhuế híp mắt, bộ dáng không hề phòng bị, ý xấu liền bắt đầu ngoi lên, chút chút là ngón tay cái cọ qua môi cô, chút nữa là không cẩn thận đụng tới đầu lưỡi cô, thấy cô không nổi giận, càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, đầu ngón tay giữa đơn giản duỗi vào mảnh đỏ bừng trong miệng, trộn lẫn bên trong lưỡi mềm với thịt quả nho, lúc sau rút đầu ngón tay ra, ở trong tầm mắt Khương Nhuế, đem ngón tay kia bỏ vào trong miệng mình, từng chút liếm sạch sẽ, đôi mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm người không bỏ.
(Biến thái:< em thích:v)
"Hạ lưu." Khương Nhuế hơi hơi ngưỡng cằm, ướt át trong miệng hờ hững phun ra hai chữ.
Hai chữ như vậy, đột nhiên lại làm Lục Hành Chu càng thêm hưng phấn, hô hấp cũng thô vài phần.
Khương Nhuế sớm biết hắn thích loại giọng này, hé mắt liếc qua, nói: "Ban ngày ban mặt, ngươi muốn làm gì?"
Lục Hành Chu ghé lại gần, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Ta cho rằng phu nhân biết."
"Ai biết những cái tâm tư đó của ngươi?" Khương Nhuế đẩy hắn ra, đứng dậy đi đến trước viện.
Đi đến nửa đường bị người chặn đứng, chặn ngang bế lên, Lục Hành Chu cười nói: "Phu nhân sao có thể bỏ lại vi phu chứ?"
Khương Nhuế hừ nhẹ một tiếng, "Một đống tuổi, đừng học người trẻ tuổi ôm tới ôm đi, cẩn thận gãy eo."
Lục Hành Chu không để bụng chút nào, nhẹ nhàng linh hoạt ôm cô vào trong phòng.
Hắn biết trên mặt cô không kiên nhẫn, trong lòng lại là quan tâm, càng biết miệng cô ghét bỏ, kỳ thật tất cả đều là dung túng mình.
Mặt trời còn ở trên cao, hai người đi đến giường cũng không thật sự hoang đường, Lục Hành Chu ôm Khương Nhuế ngồi ở trên đùi mình, đôi tay ở trên người cô sờ sờ xoa bóp, còn vài lần muốn duỗi vào vạt áo, đều bị đánh bay.
"Chuyển đến đã được một thời gian, ngày mai phu nhân có muốn đi theo ta ra ngoài một chút không?"
"Đi chỗ nào?" Khương Nhuế lại lần nữa hất bay hắn tay.
Sắc mặt Lục Hành Chu không thay đổi, lại từ dưới vạt áo tìm được tân đường nhỏ, "Vi phu mới mua cái điền trang, ở dưới thôn, chỉ mười mấy dặm đường, gần đây thời tiết thu hoạch vụ thu, đồng ruộng chắc là đang lúc náo nhiệt."
Khương Nhuế nghĩ nghĩ, đang muốn nói được, bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng.
"A..."
Thì ra là tay Lục Hành Chu nhân lúc cô chưa chuẩn bị, đột phá cách trở thật mạnh, bàn tay nóng bỏng dán ở trên da thịt hơi lạnh, cơ hồ muốn làm người nóng lên.
Lục Hành Chu cười nhẹ nói: "Tiếng phu nhân cực kỳ êm tai, lại kêu một tiếng đi."
Một mặt nói, động tác trên tay càng thêm làm càn.
Khương Nhuế sắc mặt ửng đỏ, mắt đầy nước sương mù, gắt gao mím miệng không muốn ra tiếng, cuối cùng thật sự nhịn không được, quay đầu cắn ở trên vai hắn một miếng, gợi lên đuôi mắt đỏ bừng trừng hắn, "Lục Hành Chu, ta thấy bệnh của ngươi không trị được."
"Phu nhân lời này sai rồi, bệnh vi phu, liều thuốc tốt nhất chẳng phải chính là phu nhân sao?"
Lời này hắn nói có lẽ là vô tâm, nhưng lại làm Khương Nhuế sửng sốt một chút, chờ phản ứng lại, sớm đã bị hắn công thành đoạt trì, đại thế đã mất.
Nhân vật lớn ở tòa nhà trên trấn kia, vẫn luôn là đối tượng để mọi người nói chuyện say sưa.
Một đôi chủ nhân thần bí, sau lại để người ta nhìn thấy gương mặt thật, không khỏi sôi nổi cảm thán, quả thật là một đôi nhân vật thần tiên.
Thế nhưng trong phủ hình như không có thiếu gia tiểu thư, không ít người còn vì thế tiếc hận, nhưng năm tiếp theo, ở trước mắt bao người, có người từ kinh thành đến nhẹ kêu đương gia phu nhân một tiếng nương (mẹ).
Mọi người đều nói một tiếng quả nhiên, gia lão gia phu nhân kia quả thật là đại nhân vật từ trong kinh thành tới, con người ta còn ở kinh thành làm quan cơ mà.
******
Lục Hành Chu nửa đời trước có thể nói oanh oanh liệt liệt, từng rơi vào hoàn cảnh hèn mọn nhất, cũng bước lên đỉnh chí cao vô thượng, tuổi già lại giống như ẩn sĩ, thanh đạm bình thản, nếu không tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ không có người nào tin, người kia đã từng quyền thế ngập trời, phiên vân phúc vũ chưởng ấn đại thái giám, thế nhưng tình nguyện bình phàm như thế.
Trước khi hắn ly thế, Khương Nhuế ở cạnh giường.
Sắc mặt của hắn đã bắt đầu hôi bại (mệt mỏi, úa, tàn... không biết tả sao nữa:>> Gợi ý: Thời dân quốc nha!
03/07/2019 - Hoàn thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...