Lão Đại Đều Yêu Ta

Editor: Bắc Chỉ.

Thư phòng bỗng nhiên trở nên hết sức an tĩnh, Tam Thất cho rằng mình vượt quá khuôn phép nói lời không nên nói, lập tức im miệng, nơm nớp lo sợ cúi đầu, một hồi lâu không nghe thấy đốc chủ mở miệng, lại cả gan dùng khóe mắt liếc xem.

Lại thấy trên mặt đốc chủ biểu tình phức tạp kỳ quái, tựa nghi còn kinh, tựa kinh còn hoặc, ẩn ẩn còn có vài phần mờ mịt, một tia hơi loạn.

Biểu tình như vậy, thế nào cũng không đúng a.

Tam Thất đã quên sợ, trong lòng hoang mang mà suy tư, trong đầu linh quang vừa hiện, hậu tri hậu giác: Chẳng lẽ từ đầu tới đuôi, đều là hắn hiểu sai ý?!

Nếu thật như vậy...

Ngẫm lại hậu quả tự cho là thông minh, Tam Thất có chút khóc không ra nước mắt, chân mềm nhũn, vội quỳ xuống, liền nghe đốc chủ nói: "Lời này là ai nói với ngươi?"

Tam Thất vẻ mặt đau khổ nói: "Không có ai, là tiểu nhân tự mình lung tung suy đoán, thỉnh đốc chủ trách phạt."

Lục Hành Chu vẫn chưa nói phạt hay không phạt, lại hỏi: "Trong cung có đồn đãi gì?"

"Cái này..." Tam Thất cắn chặt răng, nói: "Không dám dấu diếm đốc chủ, nhân việc Thái Hậu nương nương thường xuyên tới điện Sùng Chính, đốc chủ lại nhìn như có qua lại nương nương, vài vị thái phi trong cung có chút nhàn ngôn toái ngữ, nhưng trên triều còn chưa có người nào biết được."

Lục Hành Chu trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài đi, cho người quản miệng chặt một chút."

"Dạ." Tam Thất như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài, tới ngoài cửa mới dám ngồi dậy, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán tiết ra, nghĩ lại mà sợ.

Lúc này mới có tâm tư phẩm vị thái độ đốc chủ đối với việc này.

Tuy nói là hắn hiểu lầm, nhưng Tam Thất tự hỏi đối vơi sự hiểu biết của đốc chủ, nếu việc này quả thực chỉ là bắt gió bắt bóng, chỉ sợ sẽ không hờ hững vô sự như vậy.

Cho nên rốt cuộc đốc chủ với chuyện của nương nương... Tam Thất có chút nhìn không rõ, thế nhưng nghĩ lại, tiếp tục khách khí với người Trường An cung cũng không có sai.

Trong thư phòng, Lục Hành Chu sắc mặt cổ quái nhìn hộp gấm trước mặt, cuối cùng kéo ra ngăn kéo, đem hộp để vào.

Hai ngày sau, tiểu hoàng đế thân thể hoàn toàn khôi phục, Khương Nhuế tiếp tục dạy nhóc đọc sách.

Cô phát hiện ra, lúc trước Lục Hành Chu luôn ở điện Sùng Chính phê duyệt tấu chương, bây giờ hành tung bỗng nhiên trở nên không rõ, vài ngày nay đều không gặp mặt.


Cô vờ như thuận miệng hỏi một câu, từ trong miệng tiểu thái giám biết được, thì ra trước khi cô tới Sùng Đức điện, Lục Hành Chu đều ở đấy, mà đến khi cô tới, hắn lại vừa lúc đi nơi khác.

Hai tháng trước không hề xuất hiện tình huống như vậy, huống chi là vài ngày.

Khương Nhuế liền hiểu rõ, Lục Hành Chu đây là cố ý lảng tránh.

Ra kết luận này, cô không những không sốt ruột chút nào, mà còn thêm khí định thần nhàn*.

*Khí định thần nhàn: Bình tĩnh.

Hắn trốn cô, với cô mà nói là chuyện tốt.

Nếu như Lục Hành Chu mà nói, cô chỉ là người râu ria, hắn cần gì phải trốn?

Chỉ có một người ở trong lòng người đó có ý nghĩa khác biệt, mới có thể sinh ra không xác định, thối lui, tâm thái lảng tránh.

Nếu hắn muốn trốn, thì để cho hắn trốn đi.

Khương Nhuế lui tới như thường, mỗi buổi chiều đến điện Sùng Chính dạy tiểu hoàng đế đọc sách. Có đôi khi sẽ hỏi người hầu về Lục Hành Chu một câu, có đôi khi không hỏi, tùy ý như là việc cô hỏi đến hắn, chẳng qua là tâm huyết dâng trào, nhất thời tò mò.

Ban đêm, tại nhà riêng Lục Hành Chu.

"...Giờ Mùi canh ba dạy bệ hạ tập viết, giờ Thân một khắc dùng điểm tâm, trước giờ dậu hồi Trường An cung..." Một người đang ngầm báo cáo.

Chờ y nói xong, trong phòng an tĩnh hồi lâu, mới vang lên một tiếng nói khác: "Nàng còn nói gì nữa không?"

"Không có." Người nọ thành thật trả lời.

Ánh nến nhảy nhót, Lục Hành Chu ngồi ở chỗ tối, không thấy rõ thần sắc.

Tam Thất đứng ngoài phòng, chán đến chết nhìn chằm chằm con đom đóm trong bụi cỏ dưới bậc thang. Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, có người đi ra sau đó đóng cửa lại.

Cậu vội thò lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay nương nương hỏi đốc chủ không?"

Nhị Bát ngữ khí không phập phồng, "Chưa từng."


"Ai u," Tam Thất lập tức khổ mặt, "Tối nay tâm tình đốc chủ chắc chắn không tốt, chúng ta lại khổ thêm."

"Là ngươi khổ thêm." Nhị Bát nói.

Tam Thất rất hận trừng y: "Tiểu tử ngươi đừng đắc ý. Ngươi nói xem có phải ngươi bị ngu không? Ban ngày ở trước mặt nương nương, nương nương không hỏi ngươi sẽ không nhắc tới sao hả? Ngươi không dẫn nương nương hỏi đến được à? Ngươi nói ngươi đầu gỗ như vậy, lớn lên không đẹp trai bằng ta, lại không thông minh bằng ta, miệng không ngọt bằng ta, sao Bích Đào lại coi trọng ngươi cơ chứ?"

Nhị Bát không nói chuyện, chỉ từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu cậu, ý tứ rất rõ ràng.

(Ngươi lùn ="")))

Tam Thất tức giận đến nhảy dựng lên đá y một chân.

Đá xong Nhị Bát trở về nghỉ ngơi, cậu còn phải thủ ở đây thở ngắn than dài.

Có thể trách ai được? Còn không phải tự trách mình miệng tiện, ở trước mặt đốc chủ nói bừa cái gì tâm ý với không tâm ý, giờ hay rồi, vốn dĩ người đã không bình thường, mắt thấy lại thành kẻ điên cuồng.

Nhưng cậu thật sự không rõ rốt cuộc đốc chủ suy nghĩ cái gì.

Nói là thích nương nương, nhưng lão nhân gia lại giống như không có cái ý tứ kia, mấy ngày nay vẫn luôn lảng tránh.

Nói hắn không thích, hai ngày gần đây lại để người báo cáo hành tung của nương nương, giờ nào, ở đâu, làm gì, nói gì hắn đều phải biết.

Nếu biết được hôm nay nương nương từng hỏi đến hắn, khí thế quanh thân kia không khác gì như tắm mình trong gió xuân, khoan khoái nhẹ nhàng. Nếu nương nương không hỏi một tiếng, vậy xong đời, về sau cả ngày, gọi một tiếng thôi âm phong (gió lạnh) từng trận, sởn tóc gáy.

Tam Thất chỉ có thể thầm than một tiếng mệnh khổ, do mình tạo nghiệt, khóc lóc cũng phải làm cho xong.

Loại trạng thái này giằng co mấy ngày, Lục Hành Chu mới khôi phục quy luật công việc.

Khi Khương Nhuế tới điện Sùng Chính, có thể nhìn thấy hắn ngồi sau án thư. Nhưng khác với lúc trước hắn còn thỉnh thoảng lại nói chuyện với cô, giờ đây Lục Hành Chu thấy cô, trên mặt tuy rằng mỉm cười, nhưng ngữ khí xa cách, quan hệ như khi cô vừa trở thành Tạ Thái hậu.

Khương Nhuế làm như không phát hiện dị thường, vẫn giống như trước, nếu hắn không tới nói chuyện với cô, cô cũng không hề mở miệng, chỉ bồi tiểu hoàng đế.

Nhưng rất nhiều điều, cô có thể cảm nhận được tầm mắt ngầm đánh giá quan sát.


Tầm mắt kia có đôi khi dừng ở trên mặt cô, lặp đi lặp lại quét nhìn biểu tình của cô. Có đôi khi dừng ở quyển sách trên tay cô, đặc biệt là khi cô thoáng giơ tay lên, ống tay áo trượt xuống, tầm mắt liền tụ tập ở cổ tay, cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ.

Nếu cô nhận thấy được cái gì, liếc mắt nhìn lại một cái, người sau án thư trên mặt mỉm cười, trấn định tự nhiên mà dời mắt đi.

Nếu không được đáp lại, tầm mắt kia phải qua một lúc lâu mới thu hồi lại, lúc này, Khương Nhuế giống như vô tình mà lướt qua chỗ hắn, mười thì có tám, chín có thể thấy được bộ mặt âm trầm.

Lại qua một đợt nhỏ, thời tiết càng thêm nóng bức, khi tiên đế còn tại thế, tầm này năm ngoái đều sẽ mang theo phi tử hoàng tử sủng ái ra cung tránh nóng.

Hiện giờ ông không ở, tiểu hoàng đế lại nhỏ, việc này đương nhiên Khương Nhuế phải sắp xếp. Mấy ngày nay, đã có hậu cung thái phi tới chỗ cô dò hỏi, năm nay có đi tránh nóng hay không.

Khương Nhuế cũng không muốn ngốc ở kinh thành, tuy nói có băng, nhưng trời vẫn nóng, hơn nữa ngoại trừ Ngự Hoa Viên, nơi khác trong cung đến cây cũng héo, liếc mắt trông ra, cỏ nơi nơi vàng ảm đạm, nhìn áp lực.

Nhưng toàn bộ hoàng cung đều ở trong tay Lục Hành Chu, có để tránh nóng, do hắn định đoạt.

Một ngày này, Khương Nhuế chuẩn bị vài chữ cho tiểu hoàng đế viết theo, còn mình ra nội điện.

"Hiện giờ công công có rảnh không?"

Cô vừa mới ra ngoài, Lục Hành Chu cũng đã phát hiện, làm bộ làm tịch nhìn tấu chương trước mặt, chờ cô mở miệng, mới buông tấu chương, đứng dậy dẫn cô ngồi xuống, khóe miệng hơi câu, "Nương nương có chuyện mời nói."

"Gần đây thời tiết nóng bức, bệ hạ tuổi còn nhỏ, vài vị thái phi trong cung thân thể lại nhược, chịu không nổi hè nóng bức, ta nghĩ có nên sắp xếp ra cung tránh nóng hay không?"

Lục Hành Chu rũ mắt nhìn chằm chằm chén trà dưới tay, như có như không khảy lá trà, khóe miệng cười càng thêm rõ ràng, lời nói lại nghe không ra ngữ khí, "Nương nương thật sự là vì tránh nóng, hay là --"

Hay là vì tránh người?

Khương Nhuế hơi hơi nhướng mày, "Đi sơn trang không vì tránh nóng, còn có thể vì cái gì?"

"Nương nương quả thực không hiểu?" Lục Hành Chu ý vị không rõ.

Khương Nhuế liền nói: "Công công có chuyện không ngại nói thẳng."

Lục Hành Chu ngẩng đầu nhìn thẳng mắt cô.

Khương Nhuế không né không tránh.

Hắn bỗng nhiên cười, ý cười không đạt đến đáy mắt, "Hạ thần sai rồi, không phải nương nương không hiểu, mà là thần vẫn luôn không hiểu nương nương."

Nói xong câu này, hắn buông chén trà đứng dậy rời đi.


Trà là trà ngon, Khương Nhuế nhìn theo hắn đi xa, lại uống một ngụm.

Tam Thất theo sát phía sau Lục Hành Chu, nhìn thân ảnh đốc chủ trước mặt, lại quay đầu lại nhìn nương nương ngồi tại chỗ uống trà, cậu bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc, không lâu trước đây mới phát sinh qua, khi đó cũng giống như vậy, nương nương phất tay áo bỏ đi, đốc chủ không nhanh không chậm uống trà.

Chỉ là không biết khi nào, hai người đổi vai.

Trở lại Trường An cung, Hàm Yên chờ mong nói: "Nương nương, Lục công công đồng ý tránh nóng sao?"

"Thả cần thương thảo*, cũng không phải là việc nhỏ."

*Thả cần thương thảo: ... không biết, nhưng đại ý là cố sức suy xét? Cao nhân ơi!!!

"Dạ vâng." Hàm Yên có chút suy sụp.

Khương Nhuế cười nói: "Biểu tình đó của ngươi là sao? Nếu muốn đi vẫn có thể đi được, chỉ là muộn mất mấy ngày thôi."

Hàm Yên lo lắng nói: "Hy vọng như lời nương nương."

Sau bữa tối vẫn có chút ánh mặt trời, Khương Nhuế dựa trước cửa sổ trên giường, Hàm Yên canh giữ ở bên cạnh quạt.

Oi bức một cả ngày, đến lúc này, trong gió thổi tới mang theo một tia mát lạnh.

Khương Nhuế chán đến chết nhìn rặng mây đỏ trong không trung, bỗng nhiên nhận thấy được cái gì, nghiêng đầu nghe khí tức (hơi thở), nói với Hàm Yên: "Nhà kho có hai cuộn thất vân cẩm, nhân lúc mát mẻ, ngươi lấy đưa cho Tĩnh thái phi trong cung, nói là ta tặng cho Ngũ công chúa làm xiêm y."

"Sao lại muốn tặng đồ cho người khác vậy ạ?" Hàm Yên rầu rĩ không vui, vẫn đứng dậy đi.

Nàng đi rồi, Khương Nhuế một tay chống cằm, nhìn về không trung tia sáng cuối cùng nơi phía tây. Chậm rãi, chiều hôm nuốt chửng ráng màu, cung nhân vốn nên cầm đèn không biết vì sao lại không xuất hiện, trong phòng ngoài phòng chỉ dư một mảnh mơ màng.

Phía sau, tiếng bước chân nhỏ đến mức khó phát hiện chậm rãi tới gần.

Tác giả có lời muốn nói:

Đốc chủ: Nàng thích ta, nàng không thích ta, nàng thích ta...

Tam Thất nhỏ giọng: Vốn dĩ là biến thái...

Tam Thất, đã chết.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

26/06/2019 - Hoàn thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui