Editor: Bắc Chỉ.
Khương Nhuế nhất thời bị ý tứ trong lời nói của hắn làm cho ngơ ngẩn, quên ầm ĩ, cũng quên giãy giụa, ngơ ngác ngồi ở trong lòng hắn.
Lâu Văn Viễn ôm cô, một tay sờ tóc cô, hai người chưa bao giờ thân cận như thế, nhưng động tác của hắn lại thập phần tự nhiên. Giống như theo lý thường hẳn nên như vậy.
"Đau đầu không?" Hắn thấp giọng hỏi cô, ngữ khí tựa hồ không khác gì bình thường, nhưng lại xác thật có cái gì đó không giống nhau.
Phảng phất mặt biển bình tĩnh không gợn sóng, phía dưới lại áp lực, khắc chế quay cuồng gợn sóng. Lại như là dã thú nhốt ở trong lồng, ở cạnh cửa lồng không khóa ái ngại bồi hồi thử thăm dò.
Nếu là Chu Kiều Kiều chân chính ở chỗ này, chỉ sợ đã sớm bị biểu hiện nhìn như bình thản của hắn dọa sợ.
Khương Nhuế lại quay đầu đi, vẫn tức giận với hắn, nhưng đã không kích động như vừa rồi.
Lâu Văn Viễn không để bụng, chỉ một chút một chút khẽ vuốt tóc cô.
Ngoài cửa sổ tiếng gió gào thét, trong phòng tĩnh lặng đến có chút quỷ dị. Nhưng từ xa nhìn lại, hai người ôm nhau không nói gì lại có vài phần hài hòa khác thường.
Qua hồi lâu, ngoài phòng mưa to tạm nghỉ, tiếng mưa gió mãnh liệt trở nên phẳng lặng, cảm xúc Khương Nhuế cũng dần dần bình phục.
Cô đẩy Lâu Văn Viễn ra, từ trong ngực hắn tách ra, ngồi mặt đối mặt, tư thái muốn cùng hắn nói rõ ràng.
"Rốt cuộc hôm nay anh làm sao vậy?"
Lâu Văn Viễn mắt kính vẫn luôn không mang từ nãy, cặp mắt màu xám nhạt nhìn đến hồi lâu, không thể cảm thấy thấm người, tròng đen nhợt nhạt càng có vài phần thần bí.
Đây có thể là một đôi mắt khiếp đảm kinh hãi, nhưng cũng có thể thâm thúy lại mê người. Nhìn tâm thái người đối diện này xem xét nó thế nào.
Hai người đối diện, ai cũng không dời ánh mắt đi.
"Không sợ sao?" Lâu Văn Viễn hỏi.
Nhớ rõ không lâu trước đây, cô nơm nớp lo sợ ngồi ở trước mặt hắn, trong miệng nói muốn cùng hắn kết hôn, nhưng một khi cùng cô mắt đối mắt, liền giống như bị chim ưng theo dõi con thỏ, thoát được bay nhanh.
Tránh né như vậy, sợ hãi, bài xích, thậm chí chán ghét, hắn sớm đã thành thói quen, nhưng hiện tại, cô dường như quên mất sợ hãi.
Nếu, mở miệng nhắc nhở cô, có phải lại sẽ nhớ tới, lại muốn chạy trốn không?
"Không cần nói sang chuyện khác!" Ngoài dự đoán, Khương Nhuế buồn bực đấm chăn, "Hôm nay phải nói rõ ràng cho em, bằng không đừng nghĩ đi ngủ!"
Lâu Văn Viễn đối diện với cô thật lâu, muốn từ đôi mắt này nhìn đến đáy lòng cô.
Khương Nhuế cho rằng hắn đang khiêu khích, lập tức nổi giận đùng đùng trừng trở về.
Nhưng bị cô trừng mắt một cái, Lâu Văn Viễn ngược lại cười.
Lúc đầu chỉ là khóe miệng gợi lên, rồi sau đó trầm thấp cười ra tiếng, chậm rãi, tiếng cười kia càng thêm tùy tính, càng thêm tùy ý, cơ hồ tràn ngập khắp phòng.
Khương Nhuế tức điên, nắm lấy gối ở trong tầm tay đập lên người hắn, "Cười này, dám cười này! Cái người đại phôi đản (trứng thối) này, đại ma đầu, đại hỗn cầu!"
Gối đầu mềm như bông lông chim nện ở trên người không đau không ngứa, Lâu Văn Viễn tiếng cười chưa nghỉ, chỉ là duỗi tay chụp tới, liền đem cả người cả gối toàn bộ ôm vào trong lòng ngực.
Khương Nhuế bị bắt ghé vào ngực hắn, tiếng cười trầm thấp xuyên thấu qua ngực chấn động truyền tới lỗ tai, lỗ tai đều bị rung đến tê dại khẽ ngứa, tay chân cô cùng sử dụng giãy giụa một trận, nhưng không thể tránh thoát, chỉ phải bực tức mà tùy ý hắn.
Lại một lát sau, nhìn hắn còn cười không ngừng, buồn bực dần tiêu tan, lại lo lắng sốt ruột nhíu mày: "Sẽ không cười ngu đi chứ?"
"Không ngốc." Lâu Văn Viễn bỗng nhiên cúi đầu, ghé vào bên tai cô nói.
"Làm gì nói gần như thế!" Khương Nhuế như bị dẫm vào đuôi thỏ, lập tức che lại lỗ tai tê dại.
Lâu Văn Viễn mỉm cười nhìn cô.
"Hừ! Cười với em cũng vô dụng, không thèm để ý đến anh nữa." Khương Nhuế quay đầu qua một bên, cho hắn nhìn cái ót.
Lâu Văn Viễn nhìn lỗ tai trước mặt, vành tai trắng nõn tinh xảo, lông tơ tinh tế rõ ràng có thể thấy được, lỗ tai sung huyết, vành tai màu hồng phấn run nhè nhẹ.
Hắn như mê muội mà nhìn chằm chằm, lặng yên không một tiếng động tới gần, đem vành tai đáng yêu cực kỳ kia hàm tiến vào trong miệng.
"Nha ——" Khương Nhuế lập tức nhảy dựng lên, nhưng eo không biết khi nào bị hai chỉ (tay) đại chưởng chặt chẽ chế trụ, cô như cá mất nước phí công tránh một chút, lại lần nữa rơi vào trong lòng hắn.
Hơi thở nóng rực phun ở bên tai, vành tai nho nhỏ vào miệng người khác, bị môi răng giam cầm quấy nhiễu, một trận tê dại từ nhĩ tiêm đánh úp hàng trăm tế bào.
"Anh, mau buông ra!" Cô kiệt lực làm lời mình nói nghe tới hùng hổ, nhưng thấy thế nào vẫn là ngoài mạnh trong yếu.
Lâu Văn Viễn mắt điếc tai ngơ, cơ hồ đem viên vành tai kia hàm phá da, rốt cuộc mới buông tha nó.
Hai lỗ tai nóng rát, vừa tê tê vừa nóng, còn kèm theo đau đớn rất nhỏ, Khương Nhuế bực đến đấm hắn, "Anh thuộc họ chó sao!"
Lâu Văn Viễn nhậm đấm, vừa không trốn cũng không đỡ, chờ cô đấm mệt mỏi, mới dùng bàn tay bao lấy nắm tay cô.
Khương Nhuế không có khí thế gì mà trừng hắn, "Anh chắc chắn là thuộc họ chó, lúc thì tức giận lúc thì vui vẻ, chỉ có tính chó mới như vậy."
Lâu Văn Viễn thế nhưng cười gật gật đầu, "Em nói phải."
"Đừng tưởng rằng nói như vậy em liền sẽ tha thứ cho anh, việc hôm nay anh phải thành thành thật thật giải thích rõ ràng, vì cái gì đột nhiên nổi điên như thế?"
Trên mặt Lâu Văn Viễn ý cười hơi liễm (thu lại), nhưng so với lúc trước, bây giờ nghĩ lại hồi chiều chứng kiến một màn kia, đã không còn loại cảm xúc muốn phá hư hết thảy.
"Anh thấy em cùng Minh Lãng ở quán cà phê."
"Chiều nay?" Khương Nhuế truy vấn.
"Đúng vậy."
Khương Nhuế gật gật đầu, từ trong lòng ngực hắn thối lui một ít, sau đó nói: "Em hiểu ý của anh, anh thấy em và hắn cùng nhau uống cà phê, thấy hắn ôm em, liền nhận định em và hắn đã làm lành, có phải hay không? Hoặc là cho rằng, em chưa từng nghĩ muốn rời bỏ hắn, tới tìm anh, chỉ là vì lợi dụng anh chữa trị quan hệ với hắn?"
Lâu Văn Viễn không trả lời, nhưng trầm mặc chính là đáp án.
Khương Nhuế nhẹ nhàng cười cười, rũ xuống mắt, "Cho nên em ở trong mắt anh chính là tùy ý như vậy, lấy cảm tình coi như trò đùa."
"Không, không phải vấn đề của em." Lâu Văn Viễn chậm rãi mở miệng, mày hơi hơi nhăn, dường như đang muốn hình dung như thế nào, hồi lâu mới nói: "Là anh... Là anh không tin em."
Lâu Văn Viễn không tin tưởng, lời này nói ra, chỉ sợ không có người nào tin.
Khương Nhuế cũng kinh ngạc ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ nhìn hắn.
Lâu Văn Viễn khúc khởi đầu ngón tay, ở khóe mắt cô nhẹ nhàng chạm, lau đi một chút ướt át vừa mới tiết ra, cười khẽ nói: "Em cũng nói, anh là lão nam nhân, không có tình thú, chỉ biết làm việc ——"
"Đó là lời nói khi tức giận, không tính!" Khương Nhuế lập tức đánh gãy lời hắn, "Anh cố ý chọc giận em, em cũng cố ý nói loại lời nói này chọc tức anh, thực tế anh một chút cũng không già, so với Lâu Minh Lãng còn trẻ hơn nhiều. Em đồng ý đi gặp hắn, kỳ thật chỉ muốn xác nhận, có phải đã thực sự hoàn toàn buông bỏ hắn hay không."
"Buông xuống sao?" Lâu Văn Viễn nhìn như tùy ý hỏi, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Khương Nhuế tức giận nói: "Nếu không buông, hiện tại em ở đây làm gì? Lúc hắn ôm em, em nghĩ muốn đấm cho hắn một phát, bỗng nhiên cảm thấy người này quá đáng ghét, trước kia không có loại cảm giác này, em liền biết em thật sự một chút cũng không thích hắn ta nữa."
"Anh thì sao?" Lâu Văn Viễn nhẹ giọng hỏi.
Khương Nhuế trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: "Anh cũng đáng ghét, đấm anh vài phát cũng không buông ra, cực kỳ vô lại."
Lâu Văn Viễn cười, "Nếu buông ra, chỉ sợ em mới thực sự chán ghét anh."
"Nói bậy!" Khương Nhuế thẹn quá hóa giận, lại dùng gối đầu đập hắn.
Hai người cười đùa một trận, Khương Nhuế chọc chọc ngực hắn, "Anh còn nói mình là lão nam nhân, em thấy anh chính là lão hài tử, bởi vì một chuyện mà giận dỗi, đến cơm chiều cũng không ăn. Lại không tới hỏi em, ở đấy mà suy nghĩ vớ vẩn, cho rằng điều mình nghĩ đều đúng, còn nói không đầu không đuôi ăn nói điên khùng, về sau còn làm như vậy, em liền thật sự không để ý tới anh."
"Được." Lâu Văn Viễn cầm cổ tay cô, "Về sau sẽ không tái phạm."
Khương Nhuế nói: "Em cũng không muốn thấy mặt Lâu Minh Lãng, nếu hắn dám xuất hiện ở trước mặt em, thấy một lần đánh một lần."
Nói tới đây, cô bỗng nhiên hé mắt nhìn Lâu Văn Viễn: "Nếu em đánh nhau với hắn, anh giúp ai?"
"Đánh nó đâu cần để em ra tay." Lâu Văn Viễn nói.
Khương Nhuế lúc này mới vừa lòng, "Em còn cho rằng hắn là cháu trai anh, anh sẽ giúp hắn đấy. Em nói với anh, người này đặc biệt chán ghét, ở trước mặt em nói bậy về anh, anh đừng xem hắn như người tốt."
Lâu Văn Viễn gật gật đầu, rồi lại hỏi: "Hắn nói bậy về anh, vậy em nói gì?"
Khương Nhuế lập tức lè lưỡi, tròng mắt chột dạ mà loạn chuyển: "Kia, đó là trước kia, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, anh không thể so đo với em."
Lâu Văn Viễn hào phóng mà cười cười, "Được, không so đo."
Khương Nhuế vì thế lại ưỡn ngực, "Đi đi đi, em cũng đói bụng, chúng ta ăn cơm đi."
Ăn một bữa không biết nên xem như bữa tối, hay là bữa khuya, ăn xong đã gần 10 giờ.
Hai người cùng đi lên trên lầu, khi đến lầu hai, Lâu Văn Viễn hỏi cô: "Giờ muốn ngủ sao?"
"Không ngủ cũng không có việc gì làm nha." Khương Nhuế nói, "Anh lại muốn làm việc, em ở bên cạnh chỉ biết quấy rầy anh thôi."
Lâu Văn Viễn nói: "Sẽ không, bồi anh ngồi xuống đi."
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động yêu cầu làm bạn, Khương Nhuế hiếm lạ mà liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lâu Văn Viễn cầm lấy tay cô đi lên lầu, không biết hắn từ chỗ nào tìm được rất nhiều tạp chí, từng cuốn tạp chí sắc thái sặc sỡ chất đống ở trên bàn làm việc, bên cạnh tạp chí là một chồng tư liệu văn kiện, đặt song song như vậy, hai người càng thêm kính* vị rõ ràng.
*Kính này ta đi mò có rất nhiều nghĩa: cứng/ ấm áp/ tôn trọng... Nhưng ở đây chắc là tôn trọng nhau nhỉ?
Hai người ngồi đối mặt, Lâu Văn Viễn xử lý văn kiện, Khương Nhuế lật xem tạp chí.
Xem trong chốc lát, cô móc điện thoại ra, lướt xem Weibo khắp nơi.
"Đang xem cái gì?" Lâu Văn Viễn không biết khi nào đi đến phía sau cô, bỗng nhiên lên tiếng.
"Weibo a, đúng rồi, cho anh xem cái này." Khương Nhuế hứng thú hừng hực nhấn vào Weibo cảu mình, "Anh xem, bây giờ em là bác chủ mỹ trang đó, fans đã có mười lăm vạn, đây đều là video em quay."
Lâu Văn Viễn cầm lấy điện thoại của cô, click mở một video makeup xem qua, lại nhìn qua hơn hai trăm bình luận phía dưới.
Nhìn xong, hắn lấy điện thoại của mình ra, mở ra Weibo không bao giờ sử dụng qua, đưa tài khoản Weibo Khương Nhuế vào, ấn chú ý.
"Oa, anh thế mà cũng có Weibo." Khương Nhuế ngạc nhiên nói, thò lại gần xem giao diện của hắn, quả nhiên, bên trong sạch sẽ, một cái Weibo cũng không có, danh sách chú ý ngoại trừ mấy cái tin tức tài khoản, cũng chỉ có mình cô.
"Theo dõi lẫn nhau, em cũng chú ý một chút." Cô cười tủm tỉm mà nói.
"Ngày thường dùng điện thoại chơi cái gì?" Lâu Văn Viễn hỏi cô.
"Rất nhiều a." Khương Nhuế chỉ vào icon điện thoại, nhấn một đám cho hắn xem, "Đúng rồi, anh có WeChat không?"
"Có."
"Nhưng vô dụng phải không?"
Lâu Văn Viễn gật gật đầu.
Khương Nhuế nói: "Anh đúng thật là cuồng làm việc, một chút giải trí cũng không có, nếu anh chơi WeChat, ngày thường ban ngày em có thể gửi giọng nói cho anh, chụp ảnh cho anh, chúng ta còn có thể gọi video đấy."
Lâu Văn Viễn không nói chuyện, chỉ yên lặng click mở WeChat, muốn Khương Nhuế thêm hắn.
Khương Nhuế nhìn đến phiên bản của hắn đã là của tám trăm năm trước, đành cập nhật trước, sau đó add hắn, hai người đầu chạm trán ngồi cùng nhau, đem công năng đều sử dụng qua một lần, còn mặt đối mặt gọi video.
12 giờ, Lâu Văn Viễn đưa cô đến lầu hai.
Khương Nhuế ngáp: "Anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, không cần lại thức đêm."
Lâu Văn Viễn ngoài miệng đồng ý, sau đó trở lại thư phòng, văn kiện mở ra trước mặt, hắn mở điện thoại, nhấn vào Weibo, đem video Khương Nhuế quay xem từ đầu đến cuối đến vài lần.
Tác giả có lời muốn nói:
Lão tam: Yên lặng liếm bình.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
20/06/2019 – Hoàn thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...