Lão Đại Đều Yêu Ta

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Convert: Wikidich.

Editor: Bắc Chỉ.

Thẩm Dục Xuyên vừa về đến nhà, nhìn hiển thị tên người gọi, còn có chút kinh ngạc, "Còn chưa ngủ?"

"Thẩm lão sư, có thể trò chuyện cùng tôi không?" Khương Nhuế tiếng nói mang theo âm rung rõ ràng.

"Làm sao vậy?" Thẩm Dục Xuyên lập tức hỏi.

"Vừa rồi chủ nhà uống nhiều rượu quá, đột nhiên vì rượu mà phát điên, vẫn luôn gõ cửa phòng tôi..." giọng Khương Nhuế đứt quãng miêu tả.

Thời điểm nghe đến câu nói đầu tiên, Thẩm Dục Xuyên đã cầm lấy chìa khóa nhằm đến phía gara.

Khương Nhuế ở đầu kia nghe được động tĩnh, vội nói: "Hiện tại đã không có việc gì, Thẩm lão sư không cần đến đây đâu."

Thẩm Dục Xuyên trầm mặt như nước, ngữ khí còn khá bình tĩnh: "Đừng sợ, hiện tại cô khóa lại cửa phòng, tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống, nghe hai bài hát, nghe xong tôi liền đến."

Khương Nhuế trầm mặc trong chốc lát, không cự tuyệt, nhỏ giọng nói: "Vậy anh lái xe chậm chút, chú ý an toàn, tôi không sợ."

"Ừ."

Khương Nhuế treo điện thoại, click mở một bản nhạc nhẹ, đi đến trước gương nhìn nhìn, mặt trắng bệch, hốc mắt có điểm hồng, là bộ dáng bị chấn kinh.

Cô ngồi ở mép giường nghe nhạc, nghe lại đến lần thứ năm, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Thẩm Dục Xuyên thanh âm có chút hổn hển, "Tôi ở ngoài cửa."

Khương Nhuế chạy ra mở cửa, nháy mắt khi nhìn thấy Thẩm Dục Xuyên, hốc mắt dần ướt đẫm, nước mắt trào ra, cả người khó tự chủ bổ nhào vào trong ngực hắn.

"Thẩm lão sư!"


Thẩm Dục Xuyên gắt gao ôm cô, một tay ở sau lưng nhẹ nhàng vỗ, "Không có việc gì."

Khương Nhuế nhỏ giọng nức nở. Như là vẻ kiên cường nhịn hồi lâu, rốt cuộc thấy người đáng tin cậy, ủy khuất cùng sợ hãi toàn bộ bộc phát ra ngoài.

Thẩm Dục Xuyên cảm giác ngực mình bị ai đó hung hăng xoa nhẹ một phen, nhăn dúm dó.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trong, phòng khách một mảnh hỗn độn, trên mặt đất đều là mảnh vỡ thủy tinh và vết máu, có thể tưởng tượng lúc ấy hắn ta có bao nhiêu điên cuồng, tạo thành sợ hãi to lớn cho người ta. Hắn hận hiện tại không thể đem gã đàn ông kia hung hăng đánh một trận, để gã được nếm mùi trừng phạt.

Qua vài phút, Khương Nhuế dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó mới ý thức được hành động của mình không ổn, vội thối lui khỏi ngực Thẩm Dục Xuyên, "Thẩm lão sư, tôi ——"

Thẩm Dục Xuyên lại dắt tay cô đi vào trong nhà, "Phòng của cô ở đâu? Thu thập đồ vật một chút, hiện tại chúng ta dọn đi."

Khương Nhuế không kịp nói cái gì, đã bị dắt trở về phòng.

Phòng nho nhỏ, bố trí lại rất ấm áp, chăn cũng chỉnh tề ngăn nắp.

Cô ở chỗ này cũng không được bao lâu, không có nhiều đồ, hai người hợp lực nhét tất cả vào rương hành lý, Thẩm Dục Xuyên kéo va-li, cô ôm hai bồn hoa xuống lầu.

Ngồi vào trong xe, Khương Nhuế nói: "Thẩm lão sư, phiền anh đưa tôi đến khách sạn gần đây đi, tôi trước ở một đêm, ngày mai lại tìm nhà mới."

"Đến nhà tôi." Thẩm Dục Xuyên nói.

Khương Nhuế ngẩn ra một chút: "Này, này sao có thể?"

Thẩm Dục Xuyên quay đầu nhìn cô, "Hiện tại tình huống như vậy, tôi không thể để cô một mình thuê khách sạn, nếu không yên tâm, có thể đưa cô đến chỗ ba mẹ tôi."

"Không không không..." Khương Nhuế liên tục xua tay, "Không cần quấy rầy bác trai bác gái."

"Quyết định thế đi." Thẩm Dục Xuyên khởi động xe.

Khương Nhuế ngơ ngác ngồi ở ghế điều khiển phụ, tựa hồ không phản ứng lại lời hắn nói, chờ vào biệt thự Thẩm Dục Xuyên, còn có chút không được tự nhiên.

Thẩm Dục Xuyên kéo theo hành lý của cô đi trước dẫn đường, "Trong nhà chỉ có mình tôi, ngày thường lúc không ở nhà mới gọi người tới quét tước, cho nên cô không cần lo lắng gặp phải người khác."


Hắn đưa Khương Nhuế tới lầu hai phòng cho khách, phòng rất rộng rãi, dụng cụ giường đệm đầy đủ mọi thứ, còn có ban công và buồng vệ sinh.

"Đêm nay trước ở nơi này, cần cái gì thì nói với tôi, tôi ở ngay phòng đối diện."

Khương Nhuế nhẹ nhàng hít hít cái mũi, "Thẩm lão sư, đêm nay nếu không có anh, tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, tắm rửa một cái, an ổn ngủ một giấc, ngày mai buổi sáng đều sẽ quên hết, nếu ngủ không được thì tìm tôi nói chuyện."

"Dạ." Khương Nhuế dùng sức gật đầu, "Thẩm lão sư ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Đêm nay lăn lộn đến giờ đã khuya, Khương Nhuế tắm rửa một cái, nằm xuống giường không bao lâu liền ngủ say.

Nhưng ở hành lang phòng đối diện, Thẩm Dục Xuyên lăn qua lộn lại đến khuya. Tưởng tượng đến việc cô đang ở trong nhà hắn, tâm không ngừng nhảy nhót.

Ngày hôm sau, Thẩm Dục Xuyên ngáp ngủ từ trong phòng đi ra, còn chưa xuống cầu thang, đã ngửi được cổ hương vị đồ ăn.

Hắn sửng sốt một chút, lập tức chạy về phòng, đối mặt với gương phòng tắm, tỉ mỉ soi một lần. Xác định tóc không loạn, cằm không mọc râu, khóe mắt cũng không có ghèn, mới vỗ vỗ nếp uốn trên áo ngủ, một lần nữa đi ra ngoài.

"Buổi sáng tốt lành Thẩm lão sư!" Khương Nhuế nghe được động tĩnh, quay đầu lại cùng hắn chào hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng.

Cảm giác vừa ngủ dậy, cô đã khôi phục trạng thái ngày thường, tóc buộc thành đuôi ngựa đơn giản, trên người mặc một cái áo thun to rộng (áo oversize), tạp dề vây quanh, đang ở trong phòng bếp chiên trứng.

"Buổi sáng tốt lành." Thẩm Dục Xuyên nhìn cô một hồi lâu, mới nói.

Khương Nhuế xấu hổ nói: "Tôi đói bụng quá, gần đây lại không có quán ăn sáng, cho nên tự tiện mượn phòng bếp của Thẩm lão sư."

"Không sao, trong phòng bếp hình như không có đồ ăn."

"Đúng vậy thật, xem ra Thẩm lão sư không biết nấu ăn. Tôi tìm nửa ngày, mới tìm được một bao gạo cùng mấy quả trứng gà, qua phòng khách lục ở rổ đồ ăn vặt thì lấy được một túi rong biển và chà bông (ruốc)."


Trên mặt bàn phòng bếp có hai bát cháo trắng, hai phần trứng chiên, Khương Nhuế mài nhỏ rong biển giòn giòn, rắc lên bát cháo cùng trứng chiên, chà bông cắt vừa phải, đặt trên đĩa.

"Xong rồi, Thẩm lão sư nếu không chê, ăn chút đồ chắp vá vậy."

Ngoài phòng bếp là nhà ăn, bàn ăn hình chữ nhật, hai người ngồi đối mặt nhau.

Thẩm Dục Xuyên uống một ngụm cháo. Tuy rằng không có nguyên liệu đầy đủ, nhưng gạo là thượng hạng, vào miệng thanh hương mềm hoạt, lại có hàm hương mùi rong biển, thực dễ dàng gợi lên cảm giác muốn ăn.

"Rất ngon." Hắn nói.

Khương Nhuế cười đến sung sướng, "Mặc kệ Thẩm lão sư nói thật hay khách sáo, tôi xem đấy như là lời khen ngợi mà nhận đó."

Thẩm Dục Xuyên khóe mắt cũng mang theo ý cười, "Đương nhiên là thật."

Ăn sáng được một nửa, Khương Nhuế nói: "Tối hôm qua thật sự làm phiền Thẩm lão sư quá, lát nữa tôi sẽ ra ngoài tìm phòng trọ."

Ngừng một chút. Thẩm Dục Xuyên chậm rãi buông thìa, tựa hồ ấp ủ cái gì, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: "Ở lại đi."

Khương Nhuế ngẩn người, rất nhanh vui đùa nói: "Tôi cũng muốn lưu lại lắm, nhưng sợ không trả nổi tiền thuê nhà cho Thẩm lão sư."

"Không cần tiền thuê, ở lại, nơi này."

Tươi cười trên mặt không duy trì được, lông mi như cánh bướm run rẩy, trong giọng nói Khương Nhuế mang theo hoảng loạn, "Tôi biết ý tốt của Thẩm lão sư, nhưng loại lời nói này rất dễ làm người ta hiểu lầm, về sau đừng nên nói nữa."

Thẩm Dục Xuyên trịnh trọng ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng vào mắt cô, "Anh biết tình cảnh bây giờ không thích hợp, một chút lãng mạn cũng không có, nhưng có chút lời cần thiết vẫn phải nói ra."

Hắn dừng một chút, thanh thanh giọng nói, "Anh thích em."

/Tung bông ~ /

Hai người đều mặc đồ ngủ ở nhà, dưới chân còn đi dép lê, trước mặt là bát cháo trắng, tình cảnh không hề thích hợp để thổ lộ chút nào.

Nhưng Thẩm Dục Xuyên cảm thấy nếu không nói sẽ muộn.

Tuy rằng dựa theo kế hoạch của hắn, cái phân đoạn này sẽ không tới sớm như vậy. Nhưng việc tối hôm qua cho hắn biết, kế hoạch có đôi khi phải đổi kịch bản.

"Em ——" Khương Nhuế mặt đỏ lên, không dám nhìn thẳng hắn.

"Anh cho rằng em cũng thích anh." Thẩm Dục Xuyên khẳng định.


Khương Nhuế lập tức bưng kín mặt.

Thẩm Dục Xuyên lại nói: "Chúng ta đều thích đối phương, anh sẽ không chấp nhận câu phủ định."

Khương Nhuế làm như nhịn không được, thẹn quá thành giận từ khe hở ngón tay nói một lời: "Sao anh có thể như vậy... Không nói đạo lý."

(Nghiện còn ngại =///=)

"Nhưng anh nói rất có đạo lý."

Khương Nhuế xấu hổ lẫn bực mình trừng mắt liếc hắn một cái, "Coi như anh nói có đạo lý, nhưng hôm nay mới tính là hai bên thổ lộ tâm tình, nào có chuyện thổ lộ xong liền ở chung?"

Thẩm Dục Xuyên a một tiếng, "Trong kế hoạch, quả thật không nên nhanh như vậy, hiện tại là tình huống đặc thù. Hơn nữa chúng ta có thể tạm thời không ngủ chung một phòng, như vậy không tính là ở chung."

"Luận điệu vớ vẩn, đều là luận điệu vớ vẩn." Khương Nhuế lẩm bẩm, làm như không có biện pháp, ăn một ngụm cháo.

Thấy thế, Thẩm Dục Xuyên cũng cầm lấy thìa. Hắn dùng tay trái cầm, để ra tay phải, lướt qua mặt bàn, cầm tay trái của Khương Nhuế đang đặt trên bàn.

Khương Nhuế trợn tròn mắt nhìn hắn.

Hắn đúng lý hợp tình: "Hiện tại chúng ta là bạn trai bạn gái, có thể nắm tay."

"Vậy cũng không cần nắm lúc ăn cơm." Khương Nhuế cạn lời, trả thù dùng ngón út ở hắn lòng bàn tay cào một chút.

Thẩm Dục Xuyên đem tay cô cầm thật chặt.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, tiểu Trần dùng chìa khóa mở cửa tiến vào, bởi vì nguyên nhân góc độ, hắn đứng ở ngoài cửa, chỉ có thể thấy bàn ăn bên Thẩm Dục Xuyên, kinh ngạc nói: "Thẩm ca hôm nay dậy sớm thế? Vừa lúc em mang bánh bao cho anh, lúc còn nóng ăn đi này."

Hắn đổi giày vào cửa, vòng qua chỗ khuất của bồn hoa, nhìn thấy bên kia bàn ăn là Khương Nhuế, tức khắc ngốc tại chỗ, "Tiểu Hạ? Sao cô lại ở đây?"

Chờ hắn thấy cảnh tay trong tay, túi bánh bao chiên đều rơi xuống đất, "Anh, các người..."

Ai có thể nói cho hắn rốt cuộc đã xảy ra cái gì! Rõ ràng tối hôm qua trước khi ngủ hết thảy vẫn theo lẽ thường, vậy tại sao sáng hôm nay đã bỏ lỡ cốt truyện mười tám tập, hai người kia trực tiếp thông đồng rồi là sao?!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

09/06/2019 – Hoàn thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui