Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.
Convert: Wikidich.
Editor: Bắc Chỉ.
Điện ảnh Hiệp Đạo rốt cuộc công chiếu, đạo diễn Vương Kỳ Khôn lớn cùng ảnh đế Thẩm Dục Xuyên cường cường liên thủ, hấp dẫn không ít người đi đến rạp chiếu phim, ngày đầu tiên phòng bán vé đã quá trăm triệu.
Trên mạng xuất hiện rất nhiều bình luận điện ảnh, Khương Nhuế đóng vai Oanh nương tuy rằng suất diễn thiếu, nhưng mỗi lần đều được đề cập đến. Là căn nguyên tình cảm đặc thù với vai chính Lục Chiêu.
Phim nhựa từ đầu tới đuôi không chỉ ra đó là cảm tình gì, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, mới càng dẫn người mơ màng. Không ít võng hữu trở thành nhân vật CP phấn hường, bọn họ cố chấp nhận định, đó chính là tình yêu.
Bởi vì giữa đoạn chết oan uổng (Oanh nương), có fans bởi vậy mà chạy đến phía dưới Weibo Thẩm Dục Xuyên và Khương Nhuế, hy vọng hai người bọn họ ở hiện thực sớm ngày ở bên nhau.
Số lượng fans Khương Nhuế lại tăng một đợt, thừa dịp nhiệt độ, phòng làm việc sắp xếp lịch trình cho cô, ở một bộ điện ảnh đóng vai nữ tam, suất diễn không phải rất nhiều, nhưng nhân thiết thảo hỉ*, nếu diễn tốt, có thể lấy nước mắt người xem và yêu thích.
*Nhân thiết thảo hỉ: tính cách, thiết lập nhân vật vừa lòng, hợp ý người xem.
Khương Nhuế kéo theo hành lý tiến tổ.
Lúc này đây tuy rằng cũng là vai phụ, nhưng tốt xấu đãi ngộ so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, phòng làm việc tuyển một trợ lý cho cô, đoàn phim thuê phòng khách sạn, mỗi ngày có xe chuyên dùng đón đưa đi phim trường, phát cơm hộp cũng không phải là cơm trộn lẫn đồ ăn như thập cẩm với nhau.
Ngày đầu tiên lúc ăn cơm trưa, cô chụp một tấm ảnh khoe với Thẩm Dục Xuyên.
"[ hình ảnh ] tôi thích đoàn phim này, đồ ăn phong phú, ăn rất ngon!" Mặt sau mang theo emoji mỹ mãn.
Thẩm Dục Xuyên cũng đang ăn cơm trưa, phóng to bức ảnh nhìn kỹ xem, bất quá chỉ là hai huân một tố* bình thường, nhìn bộ dáng cô thỏa mãn, người không biết còn tưởng rằng là sơn trân hải vị.
*Hai huân một tố: Hai mặn một chay.
Hắn nhìn một bàn ăn trước mắt mình, bỗng nhiên nổi lên ý xấu, cũng chụp một bức ảnh gửi qua.
"Hâm mộ, hôm nay tôi ăn có chút keo kiệt. [ hình ảnh ]"
Trên bức ảnh là tám món ăn, 6 mặn, 2 chay, 1 canh.
"...Thẩm lão sư thật quá đáng! Tôi muốn cùng ngài tuyệt giao ba phút!" Mang thêm một cái sticker thở hồng hộc.
Thẩm Dục Xuyên cười khẽ ra tiếng.
Mặt khác ở trên bàn cơm, Thẩm phụ cùng Thẩm mẫu liếc nhau, trong mắt đối phương đều kinh ngạc.
Khương Nhuế không rep lại, Thẩm Dục Xuyên buông điện thoại, bưng bát lên ăn cơm.
Chỉ là qua vài giây, hắn liền phải xem màn hình một cái, ước chừng qua một phút đồng hồ, hắn lại buông bát xuống, một lần nữa cầm lấy điện thoại.
"Giận sao?"
Khương Nhuế không hồi.
"Cùng cô nói giỡn."
Vẫn là không hồi.
Thẩm Dục Xuyên khóe miệng cười nhạt dần dần biến mất, mày hơi hơi nhăn lại, tuy rằng ở trong lòng phân tích, có khả năng chính là cô bận ăn cơm, hoặc cùng người ở đoàn phim nói vài câu, cũng có thể không thấy được tin nhắn, nhưng suy đoán nhiều thế nào, cũng không thể trấn an lòng hắn đang lo âu.
Đang lúc hắn chuẩn bị gọi điện thoại, một cái tin nhắn nhảy ra.
"Ba phút xong rồi!"
Thẩm Dục Xuyên mày buông lỏng, nôn nóng bất an nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Khương Nhuế lại nói: "Thẩm lão sư quả nhiên là thổ hào, ăn con tôm to như vậy, mau đem đùi vươn tới để tôi ôm một cái."
"Gửi cho cô một phần?"
"Thôi, vậy cũng quá phiền toái, chờ tôi lấy được thù lao, liền mời Thẩm lão sư ăn bữa tiệc hải sản lớn, lúc ấy cũng sẽ có tôm to thế này!"
"Ngồi chờ tôm của cô." Thẩm Dục Xuyên câu lấy khóe miệng.
Thẩm mẫu đem toàn bộ biểu tình biến hóa của hắn xem ở trong mắt, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Đứa con trai này từ nhỏ đã có chủ ý, nhìn ngoan ngoãn nghe lời, kỳ thật việc hắn quyết định, ai cũng không thay đổi được, ví dụ như lúc trước học đại học còn chưa tốt nghiệp, bỗng nhiên quyết định muốn đi làm diễn viên, bà và ba hắn nói thế nào cũng không nghe, chỉ có thể để hắn thử một lần, còn nghĩ chờ ăn đau khổ tự nhiên sẽ quay đầu lại.
Kết quả hắn đoạt được giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất, về sau mỗi năm lôi ra một giải điện ảnh, cơ hồ đem giải thưởng trong ngoài nước đều hốt hết về.:>>
Phải nói, có được đứa con xuất sắc như thế, làm mẹ, hẳn là cảm thấy thập phần vui mừng cùng tự hào, nhưng Thẩm mẫu lại thường thường cảm thấy có chút thất bại, bởi vì cuộc sống của con trai, bà giáo dục cùng chỉ đạo cơ hồ không có nơi dụng võ.
Hắn tựa hồ đã sớm quy hoạch tốt hết thảy, cũng khống chế hết thảy, mỗi một bước nên làm cái gì, đều có mục tiêu xác định, hơn nữa hắn đều có thể đoạt được đến tay.
Đây là lần đầu tiên Thẩm mẫu nhìn thấy trên mặt con trai mình có biểu tình phong phú như thế, cảm xúc như thể lo được lo mất.
"Vừa rồi là tiểu Trần sao?" Cơm nước xong xuôi, bà thử thăm dò hỏi.
Thẩm Dục Xuyên lắc đầu, "Không phải."
"Là con gái sao?"
Hắn thực tế nói: "Là con gái."
Thẩm mẫu lập tức kích động: "Mẹ có biết không? Là cô gái thế nào?"
"Mẹ hẳn là không biết, cô ấy ——"
Thẩm Dục Xuyên dừng lại, ở trong đầu sàng lọc đông đảo từ ngữ, nhưng trong lúc nhất thời không hình dung ra được từ nào chuẩn xác.
Nhớ rõ lúc trước mới gặp ở phim trường, chỉ liếc mắt một cái, cũng không cảm thấy cô có cái gì đặc biệt.
Sau đó bởi vì lúc diễn chung dẫm vào chân hắn, cố ý tới xin lỗi, khi đó mới tính là lần đầu tiên nhấc mắt nhìn cô.
Ngay sau đó phát hiện cô thế mà sợ hắn, việc này làm người có chút tò mò. Hắn tuy không phải cuồng tự luyến, nhưng cũng rõ ràng mị lực của bản thân, trừ lúc diễn, còn chưa có người nào ở đời thực đối hắn kính nhi viễn chi* như thế.
*Kính nhi viễn chi: là lời dạy của Khổng Tử với các học trò và được ghi trong tập "Luận Ngữ". Ý nghĩa của câu nói này là "Nghiêm kính mà tránh xa". Khi một học trò hỏi Khổng Tử có tin rằng trên đời có ma quỷ không? Khổng Tử mới trả lời "Kính nhi viễn chi" (Nên tin rằng có ma quỷ, thần thánh nhưng không vì thế mà bi lụy) – Nguồn yahoo!
Có nguyên nhân này, lúc sau liền bắt đầu cố ý vô tình lưu ý tiểu cô nương này.
***
Cắt ngang để nêu ý kiến của mình chút:
Tớ cảm thấy anh Thẩm ở bao năm trong nghề diễn rồi, dạng người nào mà chưa từng gặp, bao nhiêu người như thế chả nhẽ không có lấy một người "Kính nhi viễn chi" như anh nói? Muôn người muôn vẻ như thế, anh không chú ý, nhưng chỉ chú ý đến chị nhà thì...
1. Khí tức của chị nhà làm anh cảm thấy quen thuộc.
2. Chị nhà đẹp =)) dù tác giả có tả nhan sắc là tầm trung nhưng không phải trung trong trung mà chắc chắn là ngấp nghé chữ "đẹp", và giờ chị nhà đang dần đẹp ra đấy ="")) Chả ai rảnh hơi mà đi chú ý người không nổi bật cái gì cả.
3. Đơn giản vì anh chị là nam nữ chính =)) nam nữ chính đã định là giành cho nhau, đ" có cái gì có thể chia cắt được, trừ tác giả đại nhân =))
***
Lưu ý đến tay cô ở trong mùa hè nắng chói chang, vẫn thoải mái thanh tân lạnh lẽo như cũ; lưu ý đến ngũ quan cô cũng không kinh diễm, khi cười rộ lên lại tươi đẹp như vậy; lưu ý đến lá gan cô không lớn, nhưng một chút cũng không sợ bạo tính của Vương đạo...
Bất tri bất giác, theo quan sát đến chi tiết càng ngày càng nhiều, thực ra có thể xưng là tiểu cô nương xa lạ, nhưng ở trong đầu hắn dần dần trở nên tươi mới lạ thường.
Hắn trời sinh là diễn viên, am hiểu diễn kịch, nghiền ngẫm nhân tâm, nắm chắc nhân tính nhiều mặt, lại không nghĩ tới, có một ngày sẽ trầm mê quan sát nghiền ngẫm một người khác.
Hắn cho rằng cô chỉ là một con thỏ con nhát gan nhút nhát sợ sệt, sau lại phát hiện cô là bé thỏ dịu ngoan lại kiên nhẫn, trong khoảng thời gian tiếp xúc này, lại làm hắn cảm thấy cô là một bé thỏ hoạt bát ngẫu nhiên cũng sẽ bướng bỉnh.
Có lẽ về sau, sẽ còn có nhiều hơn mặt khác của cô chờ hắn khai quật.
"Là một cô gái đáng yêu." Hắn cuối cùng đối Thẩm mẫu nói.
"Khi nào mang đến để mẹ nhìn xem?" Thẩm mẫu có điểm bức thiết*.
*Bức thiết: gấp gáp, không thể trì hoãn.
Không trách bà như thế, con trai sắp ba mươi tuổi rồi, rốt cuộc cũng động tâm với con gái nhà người ta, bà phải thắp hương cảm tạ Phật Tổ.
"Hiện tại còn chưa thích hợp, chờ thời cơ chín mùi, sẽ đưa cô ấy đến gặp mẹ và ba."
"Được được." Thẩm mẫu liên tục đáp ứng, ngẫm lại biểu hiện vừa rồi của hắn ở trên bàn cơm, lại không yên tâm nói: "Cùng con gái kết giao phải kiên nhẫn một chút, gặp vấn đề có thể đến hỏi mẹ, mẹ tốt xấu cũng là người từng trải, có thể cho con một chút ý kiến."
Bà sợ con dâu sẽ bị con trai dọa chạy, từ đây cả đời liền không thể uống trà của con dâu.
Thẩm Dục Xuyên gật gật đầu, "Vâng."
Nhưng trong lòng hắn tràn ngập tự tin, cảm thấy chính mình có thể khống chế tốt, sẽ không xảy ra vấn đề, một tiếng vâng dạ này, chỉ vì trấn an Thẩm mẫu mà thôi.
Nhìn vẻ mặt của hắn, không biết vì sao, Thẩm mẫu cảm thấy càng không yên tâm.
Ở đoàn phim, thời điểm không có suất diễn, kỳ thật rất nhàm chán. Khương Nhuế sớm có chuẩn bị, ở vali hành lý lấy ra len sợi cùng kim móc.
Ban đêm tắm rửa xong, mặc áo ngủ, ngồi xếp bằng ở trên giường móc đan.
Khi Thẩm Dục Xuyên gửi tin nhắn đến, vừa lúc cô vừa móc xong một cái.
"Ngủ chưa?"
"Còn chưa ạ, móc một tiểu oa oa, thoạt nhìn có chút giống Thẩm lão sư."
"Cho tôi xem." Thẩm Dục Xuyên nói.
Khương Nhuế chụp gửi qua, rõ ràng làm ra chính là một chú cún con, lại còn cố ý hỏi: "Có phải rất giống hay không? Ha ha ha ha ha..."
Thẩm Dục Xuyên ánh mắt nhìn chằm chằm bức ảnh, nhất thời đui mù.
Thú bông kia Khương Nhuế treo ở trước gương để chụp, cho nên nửa người cô cũng ở trong khung hình. Bởi vì mới vừa tắm xong, một lát liền phải ngủ, cho nên trong áo ngủ cái gì cũng không mặc. Áo ngủ kiểu dáng bảo thủ bình thường, tay áo, khuy áo cài đến cổ áo, nhưng vải làm bằng tơ lụa, có đôi khi sẽ dán ở trên người, hiển lộ ra một đoạn đường cong.
(Có ai khi ngủ hoặc ở một mình thì bỏ bra không =..= tớ là vậy nè:vv)
Tựa như bức ảnh lúc này.
Thẩm Dục Xuyên ở trong lòng mặc niệm phi lễ chớ nhìn, sau đó đem ảnh chụp lưu xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
Ảnh đế:=V=
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
08/06/2019 – Hoàn thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...