Lão Đại Đều Yêu Ta

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Converter: Wikidich.

Editor: Bắc Chỉ.

Năm thứ hai mùa hè, Khương Nhuế quả thực sinh hạ một đứa con trai.

Đứa trẻ sinh hạ bộ dáng trắng trẻo mập mạp, làm người đến thăm tấm tắc bảo lạ.

Tốc độ khôi phục hậu sản của Khương Nhuế, càng làm người nghẹn họng nhìn trân trối.

Lúc trước cô tốn không ít tâm tư, tận lực làm đứa nhỏ này càng giống Triệu Nam, mà không phải giống cô, hiện giờ quả thực các phương diện của bé đều như những đứa trẻ bình thường, chỉ là thông minh hơn một ít.

Trẻ con yêu cầu phải chăm sóc, Khương Nhuế đơn giản đem công tác ở xưởng quần áo dọn về nhà, đem phòng cho khách trở thành phòng công tác, dù sao chỉ là làm quần áo mà thôi, ở nơi nào làm đều giống như nhau, chờ cô làm ra hàng mẫu, lại để Thạch Khai Minh đưa đi.

Hiện tại cô cùng Triệu Nam mỗi năm đều trở về một lần.

Triệu Thiến Thiến cùng Triệu Bắc lần lượt kết hôn, từng người có gia đình của mình.

Trương Tiểu Hoa bày quán tạp hoá hai năm nay, đã nổi danh gần xa, làm Vương Đồng Hoa không còn gì để nói. Gần nhất một lần cô ấy gửi thư cho Khương Nhuế, nói mình tính toán ở huyện thành thuê cái mặt bằng, mở một quán chân chính. Hiện giờ cô ấy ít tố khổ với Khương Nhuế ở trong thư, sự nghiệp hô mưa gọi gió làm cả người cô ấy tràn ngập tự tin, trước kia đồ vật yêu thích phải so đo tính toán, hiện tại cũng không thèm để ý. Có lẽ lanh lẹ rộng rãi như vậy, mới là bản tính của cô ấy.

Đỗ Bảo Trân tốt nghiệp đại học xong, trong nhà đều mong nàng có được công việc tốt, nhưng nàng lại về nhà nói với Vương Đồng Hoa, muốn kết hôn với người ta. Người nọ lúc trước từng ở thành phần thanh niên trí thức công xã Triều Dương Hàn Văn Kha, trước mắt đang ở thành phố làm giáo viên cao trung.

Vương Đồng Hoa phản đối quyết liệt.

Hàn gia "Thành phần không tốt", tổ tiên là địa chủ, thời kỳ đặc thù bị đánh thành hắc ngũ loại (chắc là tạp chủng rồi? t cũng chả rõ:vv). Cho nên sau này, những thanh niên trí thức đều tìm được phương pháp về thành phố, còn hắn ta vẫn luôn chờ đến lúc thi đại học, mới về thành phố.


Nghe nói nhà hắn sớm đã không còn ai, càng đừng nói của cải, chỉ là một giáo viên nghèo với hai bàn tay trắng, nếu Đỗ Bảo Trân gả cho hắn, đến nhà cũng không có, chỉ có thể ở trong ký túc xá giáo viên do trường học phân phối. Vương Đồng Hoa một lòng trông cậy con gái được gả cho nhà tốt, sao có thể tiếp thu được việc này?

Huống hồ, Đỗ gia tốn nhiều tinh lực cung cấp cho Đỗ Bảo Trân đi học như vậy, hiện giờ nàng tốt nghiệp, không nói báo đáp người trong nhà, ngược lại lại muốn trợ cấp cho người khác, thật sự làm trong lòng người khác không thoải mái.

Nhưng trong nhà phản đối nữa cũng vô dụng, Đỗ Bảo Trân không thể không gả, bởi vì nàng đã đã mang thai.

Vương Đồng Hoa lòng liền lạnh thấu. Bà đuổi Đỗ Bảo Trân ra ngoài cửa, nói rõ sẽ không dư hơi quản chuyện của nàng, Đỗ Bảo Trân khóc nháo như thế nào cũng mặc kệ.

Khương Nhuế không ở nhà, những việc đó đều là từ chỗ Trương Tiểu Hoa biết được.

Đỗ Bảo Trân và Hàn Văn Kha ở thành phố kết hôn, người Đỗ gia không ai xuất hiện, chỉ có Khương Nhuế đi.

Vừa thấy cô, Đỗ Bảo Trân liền khóc đến thở không nổi.

Khương Nhuế hỏi nàng có hối hận hay không, nàng chỉ lắc lắc đầu.

Nếu không hối hận, đường của mình, chỉ có thể đi lên phía trước.

Nàng kết hôn, đầu tiên là mang thai, sau lại chăm con, vẫn luôn không có cách ra ngoài làm việc, chỉ dựa vào tiền lương của Hàn Văn Kha gian nan duy trì chi phí cho cả nhà.

Thực tế ngọt ngào mỹ mãn, dần dần bị củi gạo mắm muối tiêu hầu như không còn, hai người bắt đầu chỉ trích lẫn nhau, khắc khẩu, rùng mình, vòng đi vòng lại.

Thẳng đến có một ngày, Đỗ Bảo Trân phát hiện Hàn Văn Kha viết thư tình cho một nữ sinh.

Hắn ta ca ngợi ả, ái mộ ả, giống như lúc trước đối xử với nàng vậy.

Đỗ Bảo Trân kinh ngạc với sự bình tĩnh của mình, thậm chí nghĩ ở trong lòng: Thấy hắn ta nói cẩn trọng, chuyện tình trước sau như một, chuyện tình với thiếu nữ hồn nhiên, chuyên tình phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn, chuyên tình yêu duy mĩ với hắn trong tưởng tượng.


Nàng bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó kết hôn, một mình chị tiến đến, hỏi nàng hối hận không.

Không có biện pháp hối hận.

Nàng đem những thư tình Hàn Văn Kha viết đưa đến hiệu trưởng trường, giáo viên cùng với nữ sinh kia liền ồn ào.

Một người tác phong sinh hoạt có vấn đề, một người không có cái đức của nghề giáo, sao có thể làm thầy kẻ khác? Hàn Văn Kha rất nhanh bị đuổi việc, người một nhà bị bắt dọn ra ký túc xá trường.

Đỗ Bảo Trân không quản hắn, cũng không nói cho người trong nhà việc này, tự mình thuê gian nhà nhỏ. Bởi vì mang theo con cái, không có cách làm việc khác, chỉ có thể đi ra ngoài bày quán, bán kim chỉ.

Lúc trước Trương Tiểu Hoa bày hàng vỉa hè, nàng tránh còn không kịp. Không nghĩ tới trước mắt lại lấy làm thủ đoạn sinh tồn.

Mỗi khi kiên trì không nỗi, nàng đều hỏi chính mình, hối hận sao?

Không có biện pháp hối hận.

Con cái trưởng thành tốc độ luôn làm người ta kinh ngạc, phảng phất hôm qua còn ở trong tầm tay mình ê ê a a tiểu bảo bảo, hôm nay đã cao lớn thành tuấn tiếu thiếu niên.

Con cái lớn lên, cùng với cha mẹ già đi.

Khương Nhuế bề ngoài không có biến hóa quá lớn, Triệu Nam giữa mày chữ xuyên (川) lại một năm so một năm gia tăng, khóe miệng cũng xuất hiện lãnh ngạnh* (lạnh lùng + không xiểm nịnh, ngang ngạnh) pháp lệnh văn, điều này làm cho hắn cả người thoạt nhìn càng thêm xốc vác uy nghiêm.

*Nói chung cũng chẳng hiểu lắm:vv

Đương nhiên, trong đó có lẽ còn có quân hàm của hắn càng ngày càng cao.

Nhờ phúc của hắn, hiện tại Khương Nhuế đi ra ngoài, hễ có người nhận ra cô, thì cả đám đều khách khách khí khí, không dám có chút mạo phạm.


Xưởng quần áo của Thạch Khai Minh càng mở càng lớn, nhãn hiệu thanh danh sớm đã truyền khắp Trung Quốc, bước tiếp theo còn muốn hướng ra thế giới.

Hắn (TKM) học diễn xuất của người nước ngoài, cấp Khương Nhuế danh hiệu nhà thiết kế nổi tiếng. Gần nhất lại muốn tổ chức một buổi triển lãm thời trang, làm cho thực long trọng, trực tiếp trên TV.

Khương Nhuế thân là nhà thiết kế, cho nên không thể tránh việc tham dự buổi tiệc. Cô ở nhà sửa soạn lễ phục để đến buổi tiệc. Đây là một kiện lễ phục thuần trắng, thiết kế tương đối bảo thủ, không lộ mảng lớn xương quai xanh, cũng không lộ toàn bộ cánh tay gì cả, chỉ có trang sức bên người, đem dáng người lả lướt của cô phụ trợ đạt được hoàn mỹ.

Tính toán như vậy, Triệu Nam vẫn không vui.

Hắn không vui vì, ngày đó một hai phải đưa Khương Nhuế trình diện, hơn nữa ngồi ở trong xe, chuẩn bị chờ đến lúc tan tiệc đón cô về nhà.

Khương Nhuế chỉ có thể xuống xe trước thò lại gần hôn hắn một ngụm, "Em sẽ nhanh ra thôi."

Đằng trước cảnh vệ lái xe mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sớm thành thói quen thủ trưởng cùng phu nhân ân ái.

Khương Nhuế chỉ ở bên trong lộ cái mặt, Thạch Khai Minh mời cô lên đài nói một câu, cũng bị cự tuyệt.

Dù vậy, cô xuất hiện vẫn hấp dẫn tầm mắt của đa số bộ phận. Tất cả mọi người suy đoán thân phận của cô, cùng với tuổi của cô.

Cô thoạt nhìn trẻ tuổi mỹ mạo, cũng có sự nữ tính thành thục phong tình, nhất cử nhất động thong dong khéo léo. Mặc kệ là khóe miệng cười nhạt, hay là gật đầu rất nhỏ, đều biểu hiện ra tư nghi cực tốt, cũng làm người đoán được, nhất định cô sinh hoạt sống trong nhung lụa.

Không ít người muốn tiến lên đến gần, đều bị Thạch Khai Minh bất động thanh sắc chặn lại. Có người mịt mờ hỏi vui đùa hai người bọn họ, đều bị Thạch Khai Minh nghiêm túc phủ nhận.

Nếu là trước đây, loại câu hỏi này hắn chỉ cười ha ha hai tiếng là qua, nhưng hiện tại lại không dám, người ta đã có chồng làm tướng quân, đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đấy.

Khương Nhuế ở không bao lâu liền rời đi, Thạch Khai Minh tiễn cô đi ra ngoài, hai người ở trước cửa nói hai câu, Triệu Nam liền xuống xe, Thạch Khai Minh vội đem lời còn thừa nuốt xuống bụng, nhìn theo bóng lưng Khương Nhuế rời đi.

Giữa sân một người người trẻ tuổi đuổi theo ra tới, muốn cùng Khương Nhuế nói vài lời, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng của cô, tiếc nuối thở dài, lôi kéo Thạch Khai Minh truy vấn: "Thạch tổng, rốt cuộc cô gái vừa rồi đấy là ai?"

Loại tình huống này, Thạch Khai Minh sớm đã ứng phó tự nhiên, chỉ hỏi hắn: "Thấy người bên chiếc xe kia không?"

Người trẻ tuổi nhìn kỹ liếc mắt một cái, gật gật đầu, "Nhìn có chút quen mắt, đó là ai? Tựa hồ cùng cô ấy rất thân mật."


"Quen mắt là được rồi, hôm nay trở về thủ chặt TV nhìn xem, có lẽ còn có vài cái tin tức thấy hắn đấy. Thân mật cũng đúng thôi, hắn ta là chồng của cô ấy." Thạch Khai Minh nói xong, vỗ vỗ bờ vai của hắn bỏ đi.

Người trẻ tuổi sững sờ ở tại chỗ, qua một hồi lâu, rốt cuộc cũng ngẫm ra lãnh ngạnh nam nhân kia sao quen mắt đến thế, cả người sợ tới mức run rẩy, âm thầm may mắn vừa rồi không có ngả ngớn tiến đến gần.

Ô tô, Triệu Nam không nói một lời.

Bình thường lúc hắn như vậy, người đối diện đều sợ đến mức không dám thở mạnh, Khương Nhuế lại không sợ, dùng đầu ngón út ngoéo ngón tay cái hắn: "Còn không vui sao?"

Triệu Nam chậm rãi thu bàn tay lại, đem ngón út của cô nắm ở trong tay, trong miệng nói: "Không có."

"Không có thế sao không nói lời nào? Còn bày sắc mặt cho em xem, hả?"

Triệu Nam nhìn cô, lộ ra ánh mắt chỉ khi đối mặt cô mới có bất đắc dĩ dung túng, "Nói cái gì?"

"Tùy tiện nói thôi." Khương Nhuế nói, "Anh còn chưa nói hôm nay em mặc bộ quần áo này có đẹp hay không đấy."

Biết rõ hắn không vui vì cái gì, cô một hai lại nhắc tới, Triệu Nam đành phải nói: "Đẹp."

Khương Nhuế khẽ cười một tiếng, đem đầu dựa trên vai hắn, thì thầm nhỏ giọng nói: "Chẳng hiểu sao tuổi càng lớn tính khí càng trẻ con, em sẽ đi cùng anh cả đời, cùng người khác nói một câu thôi anh cũng phải so đo sao?"

Triệu Nam rũ mắt chăm chú nhìn cô.

Cô không biết, hắn không phải so đo người khác nói chuyện với cô, mà là thấy người khác nhìn cô nhiều hơn một cái liếc mắt, hắn đều để ý.

Loại này lời nói này hắn sẽ không nói ra khỏi miệng, chỉ hôn hôn cái trán Khương Nhuế, "Nói định rồi."

Nói định rồi cả đời.

Khương Nhuế nói được thì làm được.

Con của hai người họ càng ngày càng lớn, dần dần có bạn bè, người yêu, tự mình sinh hoạt. Hắn (đứa con – chả đặt tên nên t cũng chịu:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui