Editor: Bắc Chỉ.
Beta: Tũm.
Từ lúc đơn phương tuyên bố theo đuổi, Hình Diễn bắt đầu con đường truy vợ. (:>)
Bước đầu tiên, chờ tiểu mỹ nhân tan làm.
Nếu trước kia nói hắn làm bộ dẹo dáng, giả vờ ngẫu nhiên gặp nhau ấy, hiện giờ chính là quang minh chính đại, mỗi ngày chờ dưới lầu ban nhạc.
Hơn nữa mỗi lần lên sân khấu đều không khiêm tốn chút nào, có đôi khi trong một tuần lái vài chiếc xe khác nhau, giống như con đực ở trước mặt con cái, gắng hết sức khoe ra bộ lông mỹ lệ của mình, không khác gì của cải con chim đực có được.
Hắn làm như vậy, tất nhiên là có mục đích của hắn, một là bản tính khó dời, tuy rằng muốn làm màu là người có văn hoá, nhưng làm màu là làm màu, cũng sẽ lộ ra diện mạo thật đó là có tiền có thể muốn làm gì thì làm. Thứ hai, là muốn dìm chết tình địch tiềm ẩn, để cho bọn họ biết khó mà lui -- tiểu mỹ nhân ưu tú như vậy, chắc chắn có thằng đàn ông khác mơ ước, nếu bọn họ không biết tự lượng sức mình, hắn cảm thấy bản thân phải có nghĩa vụ làm những thằng đàn ông đó nhanh chóng thức tỉnh.
Hắn tới một lần, hai lần, các cô gái trong ban nhạc còn sẽ trêu ghẹo Khương Nhuế. Tuy rằng Khương Nhuế cũng không thân cận với các cô, nhưng ngày thường ngẩng đầu, cúi đầu đều chạm mặt nhau, bên ngoài thì cũng không có trở ngại gì, ngoại trừ một số người âm dương quái khí, đa số mọi người cũng coi như là hòa nhã.
Cho đến khi Hình Diễn nhiều lần tới đây với nhiều trang bị khác nhau, đừng nói những người hay trêu ghẹo cô, đến ngay cả người ganh ghét cũng có chút chết lặng.
Trước buổi biểu diễn một ngày, ban nhạc tập luyện một lần cuối cùng, tập luyện xong, có người đề xuất việc tụ tập ăn bữa cơm, thả lỏng một chút, vì một buổi biểu diễn có trạng thái tốt nhất.
Đề nghị này đa số mọi người đều tán đồng, tuy rằng Khương Nhuế muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng sẽ không làm mất hứng ngay lúc này, vì thế cũng đồng ý.
Một đám người xuống dưới lầu, không có gì bất ngờ xảy ra lại thấy Hình Diễn.
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần tan tầm hắn đều sẽ xuất hiện ở dưới lầu, nhưng Khương Nhuế còn chưa từng để hắn đưa mình về, cũng chưa từng ra ngoài ăn cơm cùng với hắn.
Hình Diễn đối với chuyện này cũng không cảm thấy bất mãn gì.
Theo như lời nói lúc trước, quyết định muốn theo đuổi, là do hắn đơn phương tình nguyện, không thể cưỡng ép tiểu mỹ nhân lập tức đồng ý được, tiểu mỹ nhân nói muốn suy xét cẩn thận, vậy hắn liền săn sóc để cho người ta không gian suy xét cẩn thận, chỉ là mỗi ngày vẫn sẽ đến ban nhạc nhìn người chằm chằm, thời khắc chờ đợi cơ hội mà thôi.
Khương Nhuế thấy hắn, do dự một chút, mới cất bước tới chỗ hắn.
"Hôm nay sớm hơn ngày thường mười lăm phút." Hình Diễn cười nói.
Khương Nhuế gật gật đầu: "Hôm nay là ngày tập luyện cuối cùng, mọi người muốn đi liên hoan."
"Vậy sao." Trên mặt Hình Diễn hiện lên một tia mất mát, lại hỏi: "Khi nào kết thúc? Tôi đưa cô về nhà."
"Không cần, đến lúc đó tôi tự gọi xe được rồi, anh đừng chờ, trở về đi."
"Tôi không yên tâm." Hình Diễn nhìn cô nói: "Ban đêm con gái ngồi xe một mình không an toàn, cho dù đi về rồi, tôi cũng sẽ không yên tâm."
Huống hồ đây là tiểu mỹ nhân. Hắn ở trong lòng bổ thêm một câu.
Khương Nhuế liền nhíu mày lại.
Nhìn bộ dáng cô khó xử, Hình Diễn biết, nhất định là đang vắt hết óc nghĩ nên uyển chuyển từ chối như thế nào.
Hắn lại nói: "Thẩm tiểu thư không cần cảm thấy khó xử, hay là băn khoăn, đây là tôi cam tâm tình nguyện làm."
"Nhưng mà --"
"Huống hồ trong đó tôi cũng có tư tâm, hy vọng có thể nhìn thấy Thẩm tiểu thư nhiều hơn, mong cô đừng từ chối nữa." Trong lời nói Hình Diễn mang theo mấy phần cô đơn.
"Anh..." Khương Nhuế mím môi, đúng lúc này người trong ban nhạc gọi cô, quay đầu nhìn bọn họ, lại quay đầu nhìn lại Hình Diễn.
Hình Diễn lập tức tha thiết nhìn lại, thậm chí vô sỉ giả bộ tỏ ra vài phần đáng thương.
Khương Nhuế thấy thế, do dự hồi lâu, đành phải nói: "Vậy anh đi về trước đi, khi nào về tôi sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Vậy được, đi chơi vui vẻ." Hình Diễn thần sắc sáng ngời, nhìn theo tiểu mỹ nhân và đồng nghiệp đi xa, sau đó nhìn không thấy nhóm người nữa, khóe miệng liền vểnh lên cao, lộ ra ý cười thực hiện được mục đích.
Hắn phát hiện, tiểu mỹ nhân tâm địa mềm, không thể nhẫn tâm cự tuyệt, cũng không nhận ra người ta giả khổ sở. Bởi vậy, giả bộ đáng thương, thi triển một chút khổ nhục kế, vẫn là rất cần thiết.
Tung chìa khóa xe lên cao rồi tóm được, người nào đó khẽ hát, tâm tình sung sướng mà về nhà ăn cơm.
Bởi vì ngày hôm sau có buổi biểu diễn, mọi người không chơi quá muộn, 8-9 giờ liền tan cuộc, Hình Diễn đúng giờ tới đón Khương Nhuế.
Vừa rồi trên bàn cơm, nhạc trưởng của ban nhạc chạm cốc với mọi người, Khương Nhuế uống một ly rượu nho, lúc này trên mặt liền có chút ửng hồng, trong mắt chứa hơi nước, biểu tình không lãnh đạm như thường, ngược lại nhìn có chút ngốc, khi lên xe liền nghiêng đầu dựa vào trên cửa xe, từ trong ra ngoài đều lộ ra hơi thở dễ bắt nạt.
Hình Diễn liếc mắt nhìn một hết lần này đến lần khác, ngắm đến ánh mắt sáng quắc, trên người cũng nổi lên vài phần khô nóng.
Hắn cảm thấy trong xe có hơi nóng, muốn cởi bỏ khuy áo sơmi, tay đặt lên cổ áo, mới nhớ ra là đã thay âu phục ra, giờ đang mặc một bộ đồ thoải mái, không có khuy áo, vì thế đành phải chỉnh điều hòa xuống thấp chút.
Gió điều hòa thổi mạnh, thổi cho đến khi rùng mình, hỏa khí trên người mới giảm xuống, sau đó nhớ tới, tiểu mỹ nhân còn mặc váy liền không tay, tránh để cô bị cảm, hắn dừng xe ở ven đường, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế phủ thêm cho mỹ nhân.
Khương Nhuế nhấc mi mắt lên nhìn hắn một cái, lại rũ xuống: "Cảm ơn."
Dường như cô không hề phòng bị với hắn.
Là tin tưởng nhân phẩm của hắn, hay là...
Mặc kệ là loại suy đoán nào, đều khiến trong lòng Hình Diễn nóng hừng hực.
Hắn nhìn gương mặt cô đang ngủ, gương mặt phấn hồng, môi anh đào, bất luận chỗ nào cũng đều khiến hắn khó có thể rời mắt.
Người trong lòng đang ở trước mặt, bộ dáng mềm mại vô hại, nhưng phàm là thằng đàn ông, lúc này không thể không mơ màng.
Hình Diễn cảm thấy chính mình quả thật là đàn ông 100%, cho nên hắn mơ bay đến tận cảnh giới nào đó.
Hắn muốn ôm cô lên đùi mình, xoa bóp thân thể tinh tế và mềm mại của cô, vuốt ve gương mặt cô, hôn đôi môi anh đào đó, làm hết mọi thứ có thể làm với cô, bao gồm cả chuyện không thể làm.
Và cứ khi nghĩ đến điều đó thì hắn lại thấy thòm thèm, nhưng hắn lại chỉ đắp thêm áo giúp cô, rồi nhìn vài lần, lập tức quay đầu thành thành thật thật lái xe đi.
Lúc cô tỉnh lại, hắn sẽ tìm cơ hội, làm bộ lơ đãng chạm vào mặt cô một chút, mặt dày mày dạn ăn chút đậu hủ, nhưng trước mắt cái trạng thái này của cô, mắt nhìn thẳng, bật chế độ quân tử.
Chiếc xe màu đen yên lặng không một tiếng động hòa vào làn xe cộ đông như nước, Khương Nhuế ở bên cạnh thay đổi tư thế, ngửi mùi quần áo thuộc về một người khác, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô biết da mặt hắn dày, biết hắn vô lại, biết hắn bề ngoài văn nhã có lễ, nhưng bên trong cất giấu tâm tính lưu manh, nhưng mới vừa rồi, cô lại biết, mặc dù hắn lưu manh vô lại, nhưng cũng có điểm giới hạn.
Trên thực tế, lúc này người cố gắng dùng hết toàn bộ chí và lực chuyên tâm lái xe - Mr. Hình Diễn, cũng cảm thấy mình cực kỳ chính trực, cực kỳ tuyệt vời.
Khi Khương Nhuế về đến nhà, lão thái thái còn chưa ngủ, đeo kính viễn thị lựa hạt giống hoa dưới ánh đèn.
"Đã về rồi à, bà còn tưởng cháu sẽ về muộn lắm chứ." Nghe thấy tiếng bước chân, lão thái thái ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi sau đó lập tức lại ngẩng đầu lên lần nữa, đánh giá sắc mặt cháu gái: "Cháu uống rượu sao?"
Khương Nhuế gật gật đầu, lúc này ngoại trừ trên mặt có chút ửng hồng thì nhìn cô thật sự rất tỉnh táo, cũng không có trạng thái lơ mơ như ở trên xe: "Nhạc trưởng kính rượu, nên uống một ly ạ."
Tuy là như thế, lão thái thái vẫn cau mày, nhịn không được lo lắng dặn vài câu: "Lần sau uống rượu đừng tự mình bắt xe ngoài, gọi điện thoại về nhà, để lão Vương đến đón. Đừng cảm thấy như vậy là không có việc gì, cháu không đọc mấy cái tin tức dạo gần đây à, con gái uống rượu về nhà một mình nguy hiểm lắm, người xấu có thể không nhiều, nhưng không thể không đề phòng."
"Là Hình tiên sinh đưa cháu về ạ." Khương Nhuế ngồi xuống bên cạnh bà, cúi đầu giúp bà lựa.
"Cậu ta cũng đi cùng?"
Khương Nhuế lắc đầu: "Không ạ, chỉ đến đón con thôi."
Lão thái thái nghe xong lời này, như suy nghĩ điều gì đó. Con trai nhà họ Hình theo đuổi cháu gái bà, việc này bà có biết đến, thế nhưng cháu gái cũng chưa từng tỏ rõ thái độ, cũng không có nói thêm chuyện gì, nhưng hiện tại xem ra, tiến triển giữa hai người dường như cũng không tệ lắm?
"Âm Âm à, Hình tiên sinh có phải thích con hay không?" Lão thái thái thử hỏi.
Khương Nhuế phân loại hạt giống hoa ra, loại có vỏ toàn vẹn, đầy đặn thì giữ lại, còn hạt nhăn khô quắt thì bỏ ra, mắt cô tốt hơn lão thái thái nhiều, bởi vậy động tác trên tay vô cùng nhanh chóng, vừa chọn vừa nói: "Anh ta nói đang theo đuổi con."
Nhìn vẻ mặt cô bình tĩnh nói ra chuyện này, lão thái thái có chút dở khóc dở cười, không biết có phải bà và ông nhà giáo dục sai sót chỗ nào đó rồi không, nếu không sao cháu gái bà một chút biểu hiện thẹn thùng của các cô gái nhỏ cũng không có vậy?
"Thế con nghĩ sao?" Bà lại hỏi.
Khương Nhuế ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lão thái thái, nói: "Bà nội, con cảm thấy anh ta khá tốt."
Quả thật, Khương Nhuế cảm thấy Hình Diễn không tồi, nhưng hiện tại vẫn không thể lập tức đồng ý làm bạn gái hắn, bởi vì ở trong lòng Hình Diễn, dường như vẫn luôn cho rằng, cô cự tuyệt hắn mới là bình thường, nếu giờ phút này cô gật đầu đồng ý thì có lẽ hắn sẽ không tin.
Một khi đã như thế, vậy cứ để hắn "theo đuổi" đi.
Lão thái thái gật gật đầu, theo tính tình của cháu gái mình, nói ra những lời này, chứng minh cô đã vừa ý người đó. Bà thấy chàng trai trẻ tuổi họ Hình này cũng không tồi, tuy rằng ông già có chút không hài lòng, nhưng ý kiến của ông ấy không quan trọng, cháu gái ngoan thích là đủ rồi.
Lúc trước Hình Diễn từng nói, đến khi ban nhạc diễn buổi đầu tiên, hắn sẽ đi xem, buổi tối ngày tiếp theo, quả nhiên trong nhà hát lớn ở hàng phía trước nhìn thấy hắn.
Trong ban nhạc, Khương Nhuế là tay chơi violon tốt nhất, tuy rằng không phải là người đứng đầu, nhưng cũng nằm trong top trên, với thị lực (như cú vọ:]]]) của Hình Diễn, thậm chí, có thể thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt cô.
Cô ôm đàn, ưỡn ngực hóp bụng, cả người nhỏ nhắn đứng thẳng, lông mi lại cụp xuống, lộ ra vài phần rụt rè lạnh lùng.
Cô lúc này, khiến người ta mê đắm nhưng lại không thể với tới.
Hình Diễn lại nhìn đến ngực nóng rực.
Cô ưu tú như vậy, lạnh lùng như thế, là đóa hoa cao lãnh trong mắt người ngoài, chỉ có hắn biết, dưới bề ngoài đó, là bộ dáng mềm mại, khó xử và đáng yêu mà những điều đó chỉ thuộc về hắn mà thôi.
Cô chỉ có thể là của hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai ngày này nhiều việc, viết không được nhiều, thật sự thẹn với nhóm tiểu thiên sứ, thứ hai ta chuẩn bị viết hơn chín ngàn chữ, thứ ba cũng như thế! Nếu làm không được, vậy, thì... đi học tiếng chó kêu!
16/01/2020 - Hoàn thành.
Lời editor: Muốn có chương thì giục beta, editor đã lặn:>> àn nhông ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...