Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.
Converter: Windbaongoc.
Editor: Bắc Chỉ.
Trương Lệ Vân tính tình lanh lẹ, làm việc sấm rền gió cuốn*, vào lúc trời tối liền cùng Triệu Đại Khâu đi đến nhà Đỗ gia, cùng vợ chồng Đỗ Hữu Phúc nói chuyện trong phòng.
*Sấm rền gió cuốn: mạnh mẽ, kiên cường.
Mấy người tiểu bối không được phép lại đây, Khương Nhuế ở trong phòng mình mặc một bộ áo cũ, hôm nay lên núi nhặt củi, quần áo bị bị gai chọc phá.
Đỗ Bảo Trân nằm dài trên bàn, che che dấu dấu không biết làm gì, qua một lúc lại nghiêng đầu xem động tĩnh của cô, tựa hồ sợ cô thấy.
Khương Nhuế biết nàng và Hàn Văn Kha vẫn luôn duy trì liên hệ, nhìn như vậy, hơn phân nửa là viết thư gửi cho đối phương.
Qua hồi lâu, bên ngoài truyền đến động tĩnh, Trương Lệ Vân và Triệu Đại Khâu rời đi, Vương Đồng Hoa đem người đưa đến ngoài cửa, đi sau phòng gọi Khương Nhuế ra.
"Nha đầu, nhà chú Triệu bọn họ vừa tới, nói Triệu Nam rất thích con, Triệu gia đối với con cũng rất vừa lòng. Nhà hắn điều kiện con cũng biết rồi đấy, đại đội tìm không ra hộ thứ hai đâu, xứng nhà chúng ta, là chúng ta trèo cao, cho nên mẹ và ba con nghĩ nghĩ, không có gì bắt bẻ được, cọc hôn nhân này đã định ra, con cảm thấy thế nào?"
Khương Nhuế cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Con không có ý kiến gì."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Vương Đồng Hoa mặt mang vui mừng, lại nói: "Còn có một việc, thực ra mẹ và ba con thấy, ngày đính hôn không cần suốt ruột, ba tháng ba năm, nửa năm sau đều được, chính là tình huống của A Nam với người khác không giống nhau, lần này hắn trở về thăm người thân, lần sau trở về, lại phải đợi một năm. Cho nên ý tứ Triệu gia là càng nhanh càng tốt, tốt nhất là lần này A Nam về bộ đội trước, đem hôn sự làm thỏa đáng. Tuy hơi gấp gáp, nhưng dì Thẩm cũng nói, chuẩn bị đồ vật, nhà bọn họ sẽ chuẩn bị hết, đồ dùng gia đình, giường đệm, tam đại kiện*, người khác kết hôn có, con cũng có. Tuy rằng mẹ cảm thấy có chút nóng nảy, có thể thấy tuổi tác A Nam không nhỏ, kéo nhiều một năm chính là chờ một năm, con nói xem?"
*đại khái là đồ cưới? muốn biết chi tiết thì tra bác Gồ nhé, ta cũng không rõ lắm đâu:>.
Thời gian xác thật có điểm gấp, ngày đó khi gặp mặt, Triệu Nam đã nói, lần này hắn về thăm người thân là một tháng. Nói cách khác, nếu hiện tại hai người quyết định kết hôn, vậy trong một tháng phải đem mọi việc làm xong xuôi. Phải biết rằng, người bình thường kết hôn, từ xem người nhà đến định ngày, lại đến chân chính đám cưới, ít nhiều cũng phải nửa năm.
Nhưng Khương Nhuế sợ sau này vô tình kéo dài, thời gian càng dài, biến số càng lớn.
Tuy là thế, cô lại không thể lập tức đồng ý, nếu không người ta thấy cô quá mức muốn kết hôn đến không thể trì hoãn.
(Ý chị là phải giữ giá:>)
Cô ngẩng đầu nhìn VƯơng Đồng Hoa, giữa mày khó sử mà nhăn lại: "Mẹ, để tối nay con suy nghĩ đã, được không?"
"Đương nhiên được," VƯơng Đồng Hoa vội vàng nói: "Đây là đại sự, nên ngẫm lại cho tốt, không nóng vội, nếu con thực sự cảm thấy không được, mẹ lại đến Triệu gia nói cho người ta, để người ta lo liệu."
Đêm đó, Khương Nhuế an an ổn ổn ngủ một giấc, ngày hôm sau nói với Vương Đồng Hoa, cô đồng ý.
Việc hôn nhân của Triệu gia và Đỗ gia lúc này mới chân chính nói với bên ngoài, người ở đại đội trên trước sau cũng bắt được tin tức.
Hiện tại Khương Nhuế đi trên đường bị người gặp được, người ta đều phải trêu chọc cô vài câu, cô một mực chỉ hơi rũ đầu, khóe miệng nhấp thẹn thùng ngượng cười.
Nhìn cô ngoan ngoãn thẹn thùng, người ta cũng không trêu chọc quá mức, nói nói cười cười liền thôi, trong lòng đều cảm khái, Đỗ Hữu Phúc là cây trúc già, sao có thể sinh ra một cây măng nộn như thế.
Lại có người nói, nhìn cảnh nhà, Đỗ gia và Triệu gia không xứng đôi, nhưng con gái Đỗ gia cũng con trai Triệu gia lại xứng đôi thực sự.
Địa phương có tập tục, hai nhà miệng nói hạ hôn sự, hai bên thân thích muốn giao hữu đến nhà đối phương nhìn một cái.
Người nhà gái bên này, chủ yếu xem nhà trai, tò mò nhà cửa như thế nào, xem tiểu tử đó có năng lực hay không. Mà nhà trai đến xem nhà gái, thấy nhà cửa có giữ sạch sẽ không, cô gái không cần mẫn, không thích sạch sẽ như nào.
Chờ hai bên đều xem xong rồi, mới đem bát tự của hai đứa trẻ cầm đi tính ngày, lúc sau nhà trai chuẩn bị tam đại kiện, đến nhà gái hạ sính.
Ăn tết mấy ngày hôm trước, Đỗ gia bên này, Khương nhuế và Vương Đồng Hoa, cùng với vài vị cô dì cùng đi Triệu gia.
Dì lớn Đỗ gia trời sinh giọng lớn, ở ngoài sân liền ồn ào nói: "Em gái Lệ Vân, chúng ta tới nhà bà uống nước trà này!"
Người Triệu gia cơ hồ lập tức đi ra tới đón.
Khương Nhuế thấy Triệu Nam, hắn đứng ở phía sau Trương Lệ Vân, mặc một chiếc quần quân trang dài, phía trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo săn lên, lộ ra một đoạn cánh tay cường tráng, rắn chắc.
Triệu gia mời khách đến nhà chính ngồi xuống, bưng lên hai khay đậu phộng, hạt dưa cùng hoa quả.
Khương Nhuế đứng ở phía sau trưởng bối, đột nhiên bị đại thẩm đẩy lên trước, cười ha ha nói: ""Bảo Cầm nhà cúng ta mang đến cho mọi người xem, A Nam ở đâu?"
Vì thế Triệu Nam cũng bị đẩy ra, hau người đứng mặt đối mặt, Khương Nhuế mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu, triệu Nam thẳng tắp đứng ở đó. Chung quanh trưởng bối thấy, cười đến càng vui sướng.
Cuối cùng vẫn là Trương Lệ Vân giải vây. Hôm nay nói đến cùng là hai nhà thân thích giao phong (làm quen), không có chuyện của đương sự, bà bảo Triệu Nam mang Khương Nhuế ra ngoài đi một chút.
Ra nhà chính, Khương Nhuế mới ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Nam: "Chúng ta đi lên đập lớn nhìn xem đi?"
Triệu Nam đang tự hỏi nên mang cô đi chỗ nào, nghe được đề nghị, lập tức đồng ý.
"CHờ một chút." Thấy hắn liền muốn ra cửa, Khương Nhuế lại nói: "Có muốn mặc thêm áo khoác không? Bên ngoài gió lớn, đừng để cảm lạnh.""
"Được, em chờ một chút." Triệu Nam đi nhanh về phòng, cầm áo khoác, trước khi đi nhớ tới cái gì, lại trở lại rồi mới đi ra.
Triệu gia ở trên đập chứa nước, ra cửa đi cuống dưới một đoạn dốc thoải, liền đến đập lớn. Mùa hè, nơi đây mọi người thường hay đến nghỉ ngơi, mùa này lại không có người.
Hai người đi song song, ở giữa cách một cánh tay, đi qua nửa cái đập lớn, đều không nói chuyện gì.
Gió lạnh thổi tới trên mặt, có điểm lạnh, Khương Nhuế đột nhiên dừng lại bước chân.
Triệu Nam tuy rằng mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng dư quang vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của cô, thấy cô dừng lại, lập tức dừng lại theo, xoay người nhìn cô. Hai người thân cao kém một cái đầu, Khương Nhuế nhìn hắn, cần hơi hơi ngửa đầu, Triệu Nam cúi đầu xuống.
Hắn với cô nhìn nhau liếc mắt một cái, ánh mắt mất tự nhiên mà dao động, nháy mắt tiếp theo lại du (đảo) trở về, chờ phát hiện ra co còn đang nhìn hắn, lại lập tức rời đi.
Khương Nhuế cong môi, nhẹ ngàng cười một tiếng.
Triệu Nam gắt gao mím môi, khóe miệng cơ hồ thành một đường thẳng tắp, người không biết còn tưởng rằng hắn sinh khí, nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, vành tai hắn toàn bộ đều hồng lên.
"Anh vẫn muốn dẫn em đi đến khi nào? Một câu muốn nói cùng em cũng không có sao?" Khương Nhuế nhuyễn thanh (âm thanh uyển chuyển, ôn nhu) hỏi hắn.
Cổ họng Triệu Nam trên dưới hoạt động, tích tự (chữ) như kim quang mà phun một chữ: "Có."
Tay trái vẫn luôn nằm trong túi lấy ra, ở trước mặt Khương Nhuế mở ra, bên trong là kẹo sữa hắn nắm có chút biến dạng.
"Có muốn ăn kẹo không?" Hắn hỏi.
Khương Nhuế thoáng sửng sốt một chút: "Anh vừa rồi không nói lời nào, chính là suy xét muốn mời em ăn kẹo hay không?"
Triệu Nam hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Thiến Thiến nói ăn ngon." Hai bao đường kia mẹ hắn lấy, không biết đặt nơi nào, cái này là hắn đi đến chỗ Triệu Thiến Thiến lấy.
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: "Khăn quàng với đường đều bị mẹ cầm đi, lần sau lại mua."
Cho nên hắn vẫn luôn trầm mặc, nguyên nhân là vì chuẩn bị quà cho cô bị mất, trong lòng có nút thắt? Có lẽ vì thất tín với cô, còn cảm thấy điều đó rất mất mặt?
Khương Nhuế cười cầm lấy một cái kẹo, lột ra gói giấy bên ngoài, bên trong còn một tầng gạo nếp giấy, cô đem gạo nếp giấy cùng kẹo sữa trắng đều bỏ vào miệng, vị ngọt ở miệng lan tỏa, cùng với một cỗ hương sữa.
"Ngọt, ăn rất ngon." Khương Nhuế cong cong mắt nói.
Triệu Nam không nói chuyện, nhìn chăm chằm cô gương mặt trắng hồng hào trong chốc lát, bỗng nhiên động tay, đem vài cái kẹo trong tay đều lột hết, đưa tới trước mặt Khương Nhuế.
Ước chừng có bảy tám viên kẹo, nếu một hơi ăn xong chắc ngọt đến ê răng.
Khương Nhuế nhón mũi chân, vươn một ngón tay thon dài, ở lòng bàn tay hắn đem kẹo chia làm hai phần, gương mắt nhìn hắn nói: "Chúng ta mỗi người một nửa."
Triệu Nam cũng không thích ăn, nhưng dưới tầm mắt của cô, chỉ gật gật đầu.
Bọn họ hai người ta một viên ngươi một viên, không xa ở trong Triệu gia, trốn tránh khách khứa, Triệu Thiến Thiến chuẩn bị trộm ăn kẹo, duỗi tay ở dưới gối sờ, cả người ngây sợ, "Kẹo ta đâu?"
29/01/2019 - Hoàn thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...