Thật xa lạ và cũng vừa khó chịu, căn nhà này chính tay mẹ cô lúc trước đã dùng hết tất cả yêu thương để trang trí, hôm nay lại bị một người đàn bà khác nhúng tay vào....
Trong lòng kìm nén một cảm xúc khó tả, nhưng cô không nói ra mà thôi, nhưng dù gì thì mọi chuyện cũng đã qua, êm ấm là quan trọng nhất.
Sửa soạn xong, cô dẫn mọi người đi tham quan trang trại ở Tang gia.
Đi ngang qua vườn nho, cô khựng lại, kí ức lại nổi lên, cảnh tượng xoay quanh, một cô gái nhỏ với một cậu nhóc, đây là nơi kỷ niệm mà cô và Hoắc Tiêu gặp nhau.
Cô quay đầu, nhìn thấy hắn cũng ở phía sau cô, Tang Hỷ Dao nở một nụ cười viên mãn, cũng giống như mấy năm trước, người còn, cảnh vẫn còn, thật không còn gì có thể sánh bằng.
" Nho đỏ vẫn chưa chính, tôi dẫn mọi người đi hái nho xanh nhé".
Cô dẫn mọi người rẽ qua một góc nhỏ, phía trước mặt là một vườn nho trĩu trái xanh, hai mắt Jakk liền sáng rỡ, anh ta giống như trẻ con chạy nhào vào trong, Tầm Ly Ly cũng kéo Lão Tam chạy vào đó.
Có lẽ trong nhóm người này chỉ có Hoắc Tiêu và Lão Tam có tính cách trầm lặng.
Như thế cũng rất tốt, nhiều người hoạt bác thì càng vui vẻ không phải sao? .
Hoắc Tiêu đi phía sau, giác q7an nhạy cảm phát hiện ra thất thường, hắn khó chịu, mắt lạnh xoay nhìn lại không thấy ai cả, kỳ lạ...
Hắn có cảm giác mình bị theo dõi, khả năng này sẽ không sai đi?.
" sao thế?".
Tang Hỷ Dao đi đến lay hắn.
Hoắc Tiêu tỉnh táo lại, lắc đầu:" không có gì cả".
Chắc có lẽ hắn nghĩ sai, chắc chỉ là người phụ làm vườn mà thôi, hắn nghĩ do hắn đã nghĩ quá nhiều.
Một chùm nho trĩu động vào vai Hoắc Tiêu, Theo kinh nghiệm trước đây hắn đã từng làm, nho này chín vừa phải, cũng có lượng đường rất cao vì thế rất ngọt.
Hắn đưa tay hái xuống, đưa nó cho cô, Tang Hỷ Dao cầm lấy, nhìn Hoắc Tiêu mỉm cười, cô xoay người, không thèm nói chuyện với hắn.
Trang trại ở đây, Tang Triệu Hoàng đã mở rộng ra thêm, không những trồng nho mà còn có các loại cây khác.
Đặc biệt nhất về cây thanh long.
Cây thanh long này cô đã từng tra cứu trên mạng, loài cây này chuyện nhiệt độ rất cao.
Thời tiết nóng mới dễ dàng cho ra trái, còn ở thời tiết lạnh thì có vẻ như rất khó.
Nhưng nếu muốn nó ra hoa thì cũng có một cách là sử dụng ứng dụng khoa học kỹ thuật vào trong đó, để kích thích thanh long ra hoa.
Và Tang Triệu Hoàng đã thành công, vườn Thanh Long cũng không nhiều, chỉ có vài trăm cây, một nửa thì đã có quả chính, còn một nửa thì chỉ mới vừa ra hoa, người làm vườn ở đây cũng vừa mới đến giờ nghỉ giải lao, bọn họ đã trở vào lều trại, vườn trái cây không có một ai.
Cô cũng rất ngạc nhiên và tò mò hứng thú trước vườn trái cây này.
Hoắc Tiêu vẫn luôn đi theo phía sau cô, hắn nhìn thấy nụ cười trên môi cô thì vui vẻ, vì cô vẫn còn đứng trước mặt hắn, hắn lại cảm thấy may mắn và hạnh phúc, kiếp trước cô sống trong đau khổ, còn hắn sống trong nỗi nhớ mong và thù hận, còn bây giờ....thì không như thế, cô đang ở đây.
Kiếp đầy chúng ta có nhau là một điều may mắn.
Vừa đến, thấy quả chín, mọi người đi hết vào đó, những quả thanh long chính đỏ hoe căng mọng đang khoe sắc vô cùng ngon miệng.
Mọi người hái vài trái, ngay tại vườn cắt ra ăn thử, có một quả chua và hai quả ngọt, cô và Tầm Ly Ly đều thích ăn ngọt vì thế chỉ ăn những phần ngọt, còn những phần chua thì cứ để bọn đàn ông ăn.
Hoắc Tiêu chỉ ăn một phần nhỏ mà cô đưa cho hắn rồi còn lại đều một mực từ chối.
Lại đi loanh quanh qua chỗ khác.
Đến khi trở về Tang gia thì đã quá trưa.
Mọi người đều rất hưng phấn, đám người vui vẻ vào trong nhà, mà không hay biết, ở một góc có người đang lặng lẽ theo dõi, một người trùm áo khoác phủ kín từ đầu tới chân, chỉ chừa lại đôi mắt sâu hoắt rất độc ác nhìn hướng bọn cô vừa mới đi khuất.
Người này không ai khác chính là Tang Tử Du, Cô ta đang ẩn chứa thù hận, cô ta sẽ giết hết tất cả, giết hết...!Cô ta sẽ giết những người đã tranh giành mọi thứ của cô ta, cô ta sẽ giết Tang Hỷ Dao, vì sao Tang Hỷ Dao lại là con ruột của Tang Triệu Hoàng mà cô ta lại không?
Thù hận lấp mờ, Tang Tử Du đã không còn lý trí của một con người.
Cô ta đã ở đây từ mấy ngày trước, vẫn luôn theo dõi Tang Triệu Hoàng, ra vào Tang gia.
Bởi lẽ như thế mà ở khu vực khác, cảnh sát không thể nào truy nã được cô ta, hóa ra cô ta đã đến một vùng khác, im lặng mà đến, Không một ai hay biết.
Cô ta còn có thể di chuyển ra vào Tang gia thuận lợi, bây giờ đã tập hợp đông đủ, cũng không cần phải cô ta cũng không cần tốn thời gian đi tìm, cô ta quyết định đêm nay sẽ giải quyết hết.
Cô ta cười độc ác, sau đó quay đầu bước đi vào trong.
Nhà ăn của Tang gia đang rất náo nhiệt, nhất là Jakk, anh ta đang kể chuyện hài hước cho mọi người nghe, rất có không khí khuấy đảo.
Tang Triệu Hoàng cười lớn, trên khuôn mặt có sự vui vẻ mà mấy tháng nay đã mất đi.
" Ăn nhiều một chút".
Hoắc Tiêu ở bên cạnh gấp thức ăn cho cô trước mặt Tang Triệu Hoàng, hắn cũng không có gì mà ngại ông ấy nhìn.
Tang Triệu Hoàng nhìn sang, cũng đang nghi ngờ về mối quan hệ của hai người, Hoắc Tiêu chỉ cười cười, đơn giản là tôn trọng trưởng bối.
Ngay từ đầu, ông ấy đã không nhớ Hoắc Tiêu đã từng làm ở đây, tại vì dáng vẻ của hắn thay đổi rất khác, sang trọng hơn trước, ông nhìn không thể nhận ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...