" Tao không nói chuyện với hai mẹ con của mày nữa, lần sau tao đến tao nhất định phải có được tiền, hai mẹ con mày chuẩn bị đi".
Cô ta cầm chắc con dao đưa lên trước mặt ông ta:" có ngon thì đến đây, xem thử tôi có dám đâm chết ông không, thấp hèn ".
Ông ta bị cô mắng cũng không có biểu cảm gì, chỉ là giống như đang xem phim hài mà cười ha hả:" dơ bẩn ? thấp hèn ? Tên này đã sinh ra cô đấy".
" Ông nói cái gì ? ông nói lại nữa thử xem".
Cô ta hai mắt đỏ ngầu, nghe được như thế thì cầm dao xông đến.
Đây là ba cô ta, vậy cô ta phải càng giết chết ông ta.
Nỗi phẫn hận trào lên, cũng may là Điêu Du Lan kịp thời ngăn lại.
Người đàn ông bị dọa, sợ hãi vội vã chạy đi.
Đuổi được người đi xong, cô ta liền tức giận đi về phòng.
Cuộc sống cứ như thế làm cô ta bị bế tắc, cũng gần có tâm lý không bình thường.
Cô ta càng ngày càng quái dị, làm việc lủi thủi trong phòng, căn phòng nhỏ bị bịt kín mít cang thêm tăm tối, mỗi lần có người gặp, vẻ mặt rất đáng sợ.
Cả người cũng gầy gò, không còn là một mỹ nhân.
Cô ta nằm trợn mắt trên giường, nhớ lại cuộc sống sung sướng mà trước đây mình từng trải qua rồi sẽ mỉm cười.
Mẹ của cô ta bước vào thấy như thế khẽ gọi con gái lại bị cô ta lườm, ánh mắt giống như ác quỷ, bà ta cũng không dám đến quấy rầy cô ta nữa.
Hai ngày sau đó, Tên đó lại đến đòi tiền, cô ta thấy thì mặt hầm hầm bước ra.
Lần này dáng đi của cô ta rất quái dị.
Đến Điêu Du Lan cũng không dám đi đến.
Bà ta vòng qua người con gái, cảm thấy lạnh sống lưng, cô ta không ăn uống, mặt mày ngày càng xanh xao, tóc xõa lề xuề làm cho người đàn ông đến cũng không dám nói nhiều.
Căn nhà trọ trở nên hắc ám giống như tính cách của cô ta.
Tang Tử Du ngày càng bất bình thường.
Hai mẹ con từ lâu đã rất kiêu ngạo sống trong nhung hoa phú quý lại bị chà đạp, mỗi ngày chỉ có thể ăn uống kham khổ tạm bợ.
Hai người đã sớm biến chất, lại bị chỉ trích từ cộng đồng, bọn họ cũng không dám ra ngoài gặp ai.
" ha~ lại đến, ông muốn lấy tiền sao?".
Tang Tử Du nở một nụ cười đáng sợ, giọng khàn khàn.
Điêu Du Lan là mẹ cũng sợ hãi, còn lão già kia đã run run.
" mẹ mày, tao không lấy tiền nữa".
Lão ta nói xong thì chạy đi mất dạng.
Cô ta lườm lão, lão đi khuất rồi lườm Điêu Du Lan, làm bà ta rụt người.
Bà ta thấy hai mắt cô ta đổ ngầu rất đáng sợ.
Cô ta chỉ lườm chứ không làm gì cả, sau khi lườm xong thì quay người trở về phòng.
Điêu Du Lan nhìn con gái, lúc này bật khóc nức nở, bà ta sợ hãi, sợ cuộc sống này, cũng sợ lão ta, sợ Tang Tử Du.
4 ngày hôm sau.
Cảnh sát đến nơi lấy lý do bà ta giết người rồi bắt lấy bà ta.
Khi Điêu Du Lan bị bắt đi, Tang Tử Du cũng không có nói gì, thản nhiên nhìn bà ta bị còng đi, còn cười rất kinh khủng.
Sau khi cảnh sát rời đi, cô ta mới ra khỏi phòng, đi đến nhà bếp rút một con dao thái thịt sắc bén.
Tang Tử Du tự cứa vào tay mình, dòng máu đỏ thẫm chảy ra đôi tay gầy gò chói mắt làm cho cô ta càng ngày càng phấn khích.
Cô ta dường như không cảm thấy đau, cô ta đang vui vẻ.
Tang Tử Du cười ha hả, sau đó liếm lấy máu của bản thân.
Hắc ám bao trùm.
\*\+\*
Lý Mục Tính cáu gắt từ quán cờ bạc đi ra, hôm nay hắn ta thật xui xẻo, chơi ván nào thua hết ván đó, trong tay đã sạch tiền.
Trời đã khuya, lúc này Lý Mục Tính giẫm giẫm chân bước ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm mấy câu chửi thề mất thuần phong mỹ tục.
Gã ta theo đường cũ trở về nhà mình, nói là nhà chú thực tế là một ụ nhỏ được che tạm bợ để trú nắng đụt mưa, vô cùng bần tiện.
Gã ta vừa đi vừa huýt sáo, khi sắp đến nhà của mình thì thấy một bóng người mờ ảo trong chiếc áo khoác dày đã đứng sẵn ở đó.
Không biết chuyện gì, gã ta liền đi đến.
Người trùm kín vẫn không động tĩnh gì, gã xùy nhẹ một cái, chui vào trong ụ, lớn tiếng quát:" Mẹ mày, đứng đó làm gì, chết hả, tránh chỗ cho tao ngủ....".
Gã chưa kịp nói xong thì ngước mắt thấy được khuôn mặt của người dưới lớp áo khoác dày khiến gã trợn mắt.
Là cô ta, cô ta đang cười.
Áo khoác rất dày và rộng giúp cô ta rất nhiều.
Lúc này mới nhìn kỹ, trong tay cô ta cầm một con dao, bởi vì bị phủ tay áo nên gã không thấy được.
Cô ta cười rất tởm, làm cho gã sợ hãi, cô ta từ từ đến gần, gã cũng từ từ lùi lại.
" ...đừng đến đây...!xin đừng đến đây...".
Cô ta phát ra tiếng nghiến răng kèn kẹt, lại áp sát đến, cô ta phải giết chết gã.
Cái người làm cho cô ta lầm than, không thể nào bỏ qua.
Trong hẻm nhỏ tối om không một bóng người, có gào khàn cổ cũng không ai phát hiện ra.
Lý Mục Tính bị đâm nhiều nhát, tắt thở ngay tại chỗ.
Tang Tử Du bị kích thích, càng ngày càng khát máu, nhìn cảnh tượng trước mắt cười vui vẻ rồi rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...