Hoắc Tiêu nhìn cô:" vui và thú vị là hai cảm xúc khác nhau mà, không tin em thử xem".
" không muốn thử".
Cô quay mặt đi hướng khác.
" được rồi được rồi, anh thua".
Hắn đầu hàng, lại nói:" có đói bụng không, hình như cả ngày nay em chưa ăn gì cả".
" Đúng là đói thật".
Cô gật đầu, hướng anh nói:" anh dẫn em đi ăn nhé".
" được ".
Hoắc Tiêu cười cười, thắt dây an toàn cho cô rồi nhanh chóng phóng xe rời đi.
Hai người đến một nhà hàng gần bãi biển, trời xế chiều, ánh nắng dìu dịu.
Gió biển mát mẻ thổi vào mặt vô cùng thoải mái, hai người ngồi ở bên một góc biển.
Nhà hàng bán thực phẩm hải sản tươi, có rất nhiều món đặc sản, cũng là điểm lý tưởng cho những cặp đôi hẹn hò lãng mạn ăn tối dưới ánh nến.
Tang Hỷ Dao tự hỏi, trời gió như thế này thì nếu mà đốt nến thì sẽ không thể nào đốt được, làm sao mà còn...!
Ôm câu hỏi đó trong suốt quá trình, khi ngồi vào bàn, nhân viên dọn sẵn lên cô mới biết là suy nghĩ của mình vô cùng điên rồ và quê mùa muốn chết.
Nến đèn được bao bọc kỹ trong đèn lồng, không có lộ ra ngoài trời gió cũng không thể nào làm tắt nó được.
Các món ăn làm rất tinh xảo, cảnh tượng hiện tại, buổi sáng là lễ của người khác, buổi tối mới chính là là không gian riêng của hai người.
" mau ăn đi".
Hắn hối thúc cô.
" Hôm nay anh cũng đã vất vả nhiều rồi, ăn nhiều một chút".
Cô đáp lại, trong suốt quá trình hôn lễ của người ta, anh đều rất nghiêm nghị và đen mặt mà.
Khung cảnh lãng mạng, người đối diện lại là người yêu chân thành, gió biển làm dịu lòng người, thổi vào một chút man mát, mang theo cả hương vị biển, cả cơ thể như được sống lại.
Sau khi ăn tối xong, hai người trở về.
Đưa cô về trường học, vẻ mặt Hoắc Tiêu rất rầu rĩ, hắn tính lôi kéo cô trở về nhà riêng của mình, nhưng mà cô liền hiểu ý, vào miệng cọp sẽ không thoát ra được, có dụ dỗ như thế nào cũng không muốn đi, hắn cũng đành hết cách.
Chỉ còn biết phục tùng mệnh lệnh đưa cô về trường.
Buổi chiều ngày mai, cô còn phải đi đến lớp tự học, cô đã nghỉ quá nhiều, nếu không lấy lại kiến thức chắc chắn sẽ thi trượt và học lại mất.
Tạm biệt nhau ở cổng trường, nhìn cô bước vào trong, Hoắc Tiêu mới lái xe trở về.
Thời gian này anh vẫn còn có rất nhiều việc cần phải làm, ví dụ như tính toán với một số người nào đó.
Lúc đầu hắn vốn định không cho cô biết về nguyên nhân cái chết của mẹ cô, nhưng mà suy nghĩ lại, như thế đối với cô lại không công bằng, cô vẫn nên biết, cũng nên cho mẹ cô, bà ấy một sự công đạo rõ ràng, cũng nên đưa người ác ra Pháp Luật.
Theo quy tắc cuộc sống của hắn, nếu muốn lấy mạng người thì hắn có thể tự tay thu lấy, nhưng mà hiện tại đang sống ở quy tắc của cô, hắn sẽ tuân theo bất kể là chuyện gì.
Người gây án cũng nên để pháp luật trừng trị.
Hoắc Tiêu cho xe chạy vào, Lão Ngũ và Jakk đang ở nhà hắn, hai người nằm trên sofa đã không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Hoắc Tiêu không nói một lời nào, bước qua hai người tiến vào thư phòng.
Hắn ngồi vào bàn nghiêm chỉnh, gác tay lên thành ghế, mở ra máy vi tính, trên đó đang xuất hiện một cuộc gọi video.
Bên kia là một người đàn ông Châu Á điển hình, trên mặt lại có chút cương nghị, hắn chậm chậm liếc mắt rồi thông thả nói:" tôi muốn đổi ý, bây giờ cậu hãy đem những tài liệu có liên quan đến tội trạng của bà Du Điêu Lan cho công an đi, nhớ làm kỹ lưỡng một chút, tôi không muốn bọn họ nghi ngờ".
" Vâng, lão đại, Tôi biết rồi".
" Ừ ".
Giao phó xong, hắn liền tắt Video.
Trở lại phòng khách nhìn hai người kia vẫn vắt chân lên thành ghế ngủ ngon lành.
Hắn bước qua bọn họ, đi vào phòng ngủ.
Hoắc Tiêu đang nghĩ, cuộc sống xô bồ như thế, cứ giống như hai người kia vô lo vô nghĩ thì thật sự quá tốt.
Không cần biết quá khứ đã xảy ra những chuyện gì, chỉ cần biết hiện tại tương lai đang sống một cuộc sống như thế thật sự rất may mắn.
Nhưng mà...!hắn lúc này khẽ cười bây giờ hắn cũng đã lấy được những thứ mình muốn, cũng vô cùng thõa mãn, cũng có thể gọi là....!vô cùng thỏa mãn.
Mỗi người có một khát khao thỏa mãn riêng của bản thân, hắn cũng như thế...!khát khao của hắn chính là có được cô, bảo vệ cho cô.
Hoắc Tiêu đang lo sợ, lo sợ chuyện của mẹ cô bị lộ ra thì cô sẽ có những cảm xúc tiêu cực, hắn thật sự không muốn, nhưng vì cho mẹ cô một cái công bằng, bắt buộc hắn phải làm.
" Dao Dao, hi vọng em không trách anh, anh luôn bảo không làm em đau lòng, Nhưng mà lần này đến lần khác đều làm tổn thương em, anh khơi ra những ký ức sâu trong lòng em...em có hận anh không ".
Hoắc Tiêu trầm mặc, về việc này, hắn cũng bó tay không thể nào không làm, chỉ mong thời gian sẽ tìm được cách giải quyết, làm xoa dịu nỗi khổ đau của cô.
Suốt một đêm đó Hoắc Tiêu không hề chợp mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...